Bị Ép Làm Tiểu Thiếp Của Thái Tử



Đồ trang trí trong cung Kiến Chương rất sang trọng và lộng lẫy, khí thế của hậu duệ quý tộc bao trùm lấy người.

Triệu Chi Chi cẩn thận bước trên nền gạch lạnh lẽo.

Nơi này mỗi một khối gạch đều được trang trí bằng những đường nét tinh xảo của vật tổ rìu đồng của người Ân.

Đỏ đen đan xen, tinh tế và trang trọng.

Mỗi khi lên bậc thang, nàng đều đặt chân xuống nhẹ nhàng, không dám dẫm mạnh.

Hai bên đường trang trí bằng những vật bằng đồng và bạch ngọc, mỗi một đồ trang trí đều tượng trưng cho sự trang nghiêm và uy quyền của thiên tử chi tộc.(*)

(*) Gia tộc của Hoàng đế.

Chỉ trong một đoạn đường ngắn, Triệu Chi Chi vừa bước đi vừa hãi hùng, nàng không thể chạm vào bất kỳ vật nào ở nơi này.

Nàng vô thức nhấc váy lên, vì sợ nước mưa trên người mình không cẩn thận bắn lên, khiến bước chân nhỏ của nàng càng thêm trang nghiêm.

Sau khi đi ngang qua đỉnh nhà rồng lượn lộng lẫy, cuối cùng nàng cũng đến một căn phòng lớn.

Tiểu đồng đứng cạnh cửa, nhìn vào phòng tranh bên trái, lại nhìn Bính điện bên phải, chỉ bên phải: “Mời Triệu cơ vào đó chờ một chút.”

Triệu Chi Chi đợi một mình trong Bính điện.

Mộc hương nặng nề bao trùm cả đại sảnh yên tĩnh này, nàng không dám ngồi, cũng không dám ngắm loạn.

cúi thấp đầu, trong tầm nhìn của dư quang, hai tấm bình phong bằng đồng trở thành thứ duy nhất nàng dám nhìn chằm chằm.

Một là con hổ vàng chén rượu, sống động như thật, đằng đằng sát khí, một cái khác là Bàn Cổ nâng rìu lên trời, kinh tâm động phách (*), làm người khác kính sợ.

(*) Làm tim người khác kinh động.

Triệu Chi Chi không khỏi nghĩ, ngay cả hai tấm bình phong đều là vật vàng bạc khí thế như vậy, không biết chủ nhân của chúng - Đế Thái tử sẽ là người phượng sợ long kính thế nào.

Sau khi chờ một lát, Triệu Chi Chi cảm thấy như thể đã một năm trôi qua.

Khi tiểu đồng vui vẻ xuất hiện lần nữa, tim nàng lập tức thả lỏng, nhưng chỉ sau một cái búng tay, tim nàng lại co chặt.

“Làm… làm gì vậy?” Triệu Chi Chi bị đẩy vào mặt sau tấm bình phong, phía sau bình phong như một thế giới khác, ngăn cách một gian phòng ngủ.

Gian phòng trang trí đơn giản hơn những chỗ khác, không có nhiều vật trang trí bằng đồng, gọn gàng sạch sẽ, trừ ngủ thì có vẻ không dùng để làm gì.

Triệu Chi Chi thấy chiếc giường lớn phía trước, mặt như bị thiêu cháy.

Gian phòng nhỏ này có phải là chỗ Thái tử thường ngày ở không? Hắn muốn lâm hạnh (*) nàng ở đây sao?

(*) Triệu tới để làm chuyện chăn gối.

Nhóm nô tỳ nối đuôi nhau đi vào, họ bắt đầu cởi y phục cho nàng.


Triệu Chi Chi vừa hoảng hốt vừa kích động, trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn duỗi tay ra, không giãy giụa chút nào.

Điện hạ trực tiếp đến mức còn chưa thấy mặt đã sai người cởi hết y phục của nàng.

Hắn sốt ruột đến vậy sao?

Hay là vừa uống thuốc tẩm bổ gì đó?

Triệu Chi Chi xấu hổ đỏ bừng mặt, cất bước bắt đầu đi về phía giường lớn phía trước.

Thay vì bị người khác ấn xuống, không bằng nàng tự giác nằm.

Vừa mới cất ước, nô tỳ cởi y phục cho nàng đã nhẹ giọng nói: “Triệu cơ, khoan đã.”

Ngay sau đó có người liền mang một bộ y phục quý phái và lộng lẫy đến, Triệu Chi Chi còn chưa kịp phản ứng, các nàng đã bắt đầu mặc y phục giúp nàng.

Triệu Chi Chi sững người: Hả?

Không phải mới cởi y phục sao, làm sao lại mặc vào lại rồi?

Chẳng lẽ Điện hạ đổi ý, muốn tự mình động thủ cởi y phục của nàng? Hứng thú đến rồi đi cũng quá nhanh đấy chứ.

Nhóm nô tỳ mặc y phục cho Triệu Chi Chi xong, quỳ xuống mang vớ cho nàng.

Có người khác lau tóc ướt giúp nàng, rồi lại chải đầu lần nữa.

Triệu Chi Chi vẫn không động đậy, tùy ý để họ sửa soạn.

Trước khi đến đây, nàng đã ngâm mình trong bồn, toàn thân tắm rửa sạch sẽ, từng sợi tóc đến ngát hương.

Trên người nàng cũng không có thoa sáp thơm, không có phấn phủ trên mặt và cổ, bởi vì làn da của nàng vốn đã trắng mịn mềm mại, không cần tô điểm những thứ đó.

chỉ cần Điện hạ chạm vào làn da nhẵn nhụi của nàng, chắc chắn sẽ yêu thích không buông tay.

Triệu Chi Chi rất tự tin vào cơ thể của mình, nàng biết mình chẳng những có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có thân hình ngọc ngà mê người.

Nàng mảnh mai, nhưng nàng có mọi thứ mà nàng nên có.

Triệu Chi Chi nghĩ đến Chíp Chíp của nàng, Chíp Chíp vừa cao lại gầy, chỉ là trước ngực lại khá phẳng.

Nàng chỉ nói lời này trong lòng, sẽ không bao giờ tiết lộ với Chíp Chíp.

Nàng không nghĩ rằng dáng người Chíp Chíp có gì không ổn, mỗi nữ tử trên thế gian này đều có vẻ đẹp riêng.

Cái gọi là sở thích của nam tử, chia vẻ đẹp của họ thành ba bảy loại.

Chỉ có người yêu thích nam nhân mới là người ghê tởm xấu xí.

Triệu Chi Chi ngây người, đột nhiên thấy tiểu đồng dẫn đường vừa rồi lại xuất hiện, y mang theo vài tiểu đồng nữa, đồng thời mang cho nàng vài món ăn nhẹ.


Triệu Chi Chi không dám ăn, nàng sợ ăn xong lát nữa sẽ gây chuyện làm trò cười cho thiên hạ.

Nàng không nhận đồ ăn, hai nhóm tiểu đồng nhìn nhau, chạy bước nhỏ đi.

Mười lăm phút sau lại chạy về, trong tay mang theo càng nhiều loại đồ ăn.

“Những món này không phải món Triệu cơ thích sao?” Tiểu đồng chờ mong hỏi, giống như chỉ cần nàng nói một chữ “không”, y sẽ phải bó tay không biện pháp rơi nước mắt mất.

Triệu Chi Chi không muốn làm nhóm tiểu đồng đau lòng, đành phải duỗi tay lấy một chiếc bánh quả hồng.

Nàng mới cắn một miếng nhỏ, nhóm tiểu đồng đã vui mừng chạy đi.

“Thì ra Triệu cơ thích ăn bánh quả hồng!”

Các tiểu đồng mang tới càng nhiều bánh quả hồng.

Một tiểu đầu dẫn đầu mặc y phục nâu: “Ăn nhiều một chút, Triệu cơ ăn nhiều một chút.”

Triệu Chi Chi khóc không ra nước mắt, không thể ăn nhiều, nếu ăn thì không thể hầu hạ Thái tử Điện hạ thật tốt.

Nàng không thể trong lúc Thái tử hứng thú dâng trào mà cầu xin hắn dừng lại, để nàng đi ra ngoài.

“Ta no rồi.” Triệu Chi Chi dùng biện pháp tống cổ tiểu đồng Nam Đằng Lâu, đút cho bọn họ mỗi người một cái bánh quả hồng, “Còn lại ăn không hết, các ngươi chia nhau ăn hết đi.”

Bọn tiểu đồng chớp mắt nhìn Triệu cơ.

Thỉnh thoảng Thái tử Điện hạ cũng sẽ đút cho bọn họ ăn.

Triệu cơ và Thái tử Điện hạ giống nhau, đều thích đút bọn họ đồ ăn.

Một tiểu đồng khác chạy vào nhà, “Bên ngoài còn mưa to.”

Tiểu đồng mặc y phục nâu vẫy vẫy tay: “Đã biết.” Nhìn về phía Triệu Chi Chi, đưa một cái trống nhỏ cho nàng: “Triệu cơ, cho ngươi.”

Triệu Chi Chi lắc lắc cái trống nhỏ cho tiểu hài tử chơi.

“Cho ta cái này làm gì?”

“Đó là vật quý của nô tỳ, tặng Triệu cơ để giải sầu.”

Vì cảm kích ý tốt của y, Triệu Chi Chi chơi một hồi, sau đó đặt xuống.

Tiểu đồng y phục nâu uể oải, nhanh như vậy mà Triệu cơ chơi chán rồi sao?

Thứ này y chơi ba năm còn không thấy chán, chơi lắc lắc rất tốt đó.


Thật sự đợi lâu lắm rồi, Triệu Chi Chi nhịn không được hỏi: “Khi nào Điện hạ sẽ triệu ta?”

Tiểu đồng thật thà đáp: “Điện hạ đã đi ra ngoài rồi.”

Triệu Chi Chi sửng sốt, đi ra ngoài?

Đi khi nào?

Vừa đi sao?

Thái tử không muốn nàng giải lửa cho sao?

Hay là, nàng đã tới trễ, đã có người tới trước nàng một bước, giải hỏa dục cho Thái tử rồi?

Tất cả vui mừng của Triệu Chi Chi đều hóa thành hư vô, như vừa bị ném từ trên trời xuống đất.

Tiểu đồng y phục nâu thấy thế không đúng, lập tức nói: “Điện hạ sẽ còn trở về, Triệu cơ chớ có thương tâm.”

Triệu Chi Chi nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ khi nào trở về?”

Tiểu đồng y phục nâu: “Không biết nữa.”

Triệu Chi Chi nắm chặt ống tay áo: “Ta có thể ở chỗ này lâu chút không? Bên ngoài mưa lớn quá, đợi mưa tạnh, ta sẽ đi, có thể chứ?”

Tiểu đồng: “Đương nhiên có thể!”

“Thật sao?” Triệu Chi Chi có chút không tin được, giọng nói càng nhẹ: “Ta có thể ở đây đợi Thái tử trở về sao?”

Tiểu đồng: “Triệu cơ muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!”

Triệu Chi Chi sợ liên lụy đến y: “Nếu Điện hạ biết sẽ giận chó đánh mèo ngươi không?”

Tiểu đồng cong miệng cười: “Triệu cơ cứ yên tâm, Điện hạ sẽ không tức giận đâu.”

Phải biết rằng, đây đều là Điện hạ tự mình an bài, làm sao hắn lại tức giận được chứ?

Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, Điện hạ đã vội vàng ra cửa.

Trước khi ra ngoài còn giao việc cuối cùng, là để bọn họ nghênh đón Triệu cơ.

Điện hạ nói, hôm nay có mưa, lúc Triệu cơ đến đây chắc chắn sẽ bị ướt xiêm y, lệnh bọn họ trước tiên thay y phục sạch sẽ cho Triệu cơ.

Để tìm được bộ y phục vừa vặn với Triệu cơ, bọn họ còn mời gia lệnh đại nhân chạy đến đây một chuyến.

Y phục của Triệu cơ đều là do gia lệnh đại nhân chuẩn bị.

Khi đi lấy y phục, gia lệnh đại nhân đặc biệt vui vẻ, nói rằng có thể dài hơn một phần, nếu không, vào năm sau Triệu cơ lại cao hơn, nàng sẽ phải đi đo lại kích thước và may lại y phục.

trong nhà sẽ chỉ tích càng nhiều hơn.

“Triệu cơ muốn như thế nào cho bớt buồn chán?” Tiểu đồng nhớ tới mệnh lệnh của Thái tử, Triệu cơ muốn làm gì thì làm, nếu Triệu cơ không muốn rời đi thì an bài nàng ở lại tẩm phòng nghỉ ngơi.

Một chốc lát nữa, Thái tử cũng chưa trở lại, xét tới công việc thường ngày và nghỉ ngơi, ít nhất sẽ phải đợi cho đến khi trời tối rồi mới trở về.

Nếu Triệu cơ buồn chán, có lẽ Điện hạ sẽ trách tội y.

Tiểu đồng mặc y phục nâu từ nhỏ đã chờ đợi bên cạnh Thái tử, nhận ra Triệu cơ, nhưng không phải là Triệu cơ Nam Đằng Lâu, mà là mỹ nhân tơ lụa Triệu cơ.


Trước khi chưa trở về Vân Đài các, Điện hạ vẽ tranh, y vô tình nhìn thấy bức tranh do Điện hạ vẽ và nhớ kỹ đến giờ.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thực giống với bức tranh được Điện hạ vẽ, tiên tư ngọc mạo, yếu ớt động lòng người.

Chỉ là Triệu cơ do Điện hạ vẽ ra là một Triệu cơ đang múa, Triệu cơ ở trước mặt y yên lặng ngồi xếp bằng ở bàn.

Nếu có thể thấy dáng múa của Triệu cơ thì tốt quá.

Không đợi Triệu Chi Chi trả lời, tiểu đồng gấp không chờ nổi: "Nô cho người tới diễn nhạc, Triệu cơ muốn nghe chuông hay kêu, người đánh đàn tấu sáo cũng có, chỉ cần là nhạc cụ Triệu cơ muốn nghe, nô đều có thể tìm được."

Có tiếng nhạc, có lẽ Triệu cơ sẽ nhịn không được sẽ múa.

Đáng tiếc, Triệu cơ từ chối: "Đa tạ, không cần phiền toái như vậy."

Tiểu đồng đành phải tạm thời buông xuống nguyện vọng muốn xem Triệu cơ múa, hỏi: "Nếu không nghe nhạc, vậy Triệu cơ có muốn xem kịch hài không?"

Triệu Chi Chi đã xem kịch hài một vài lần, rất thú vị, ngoài vai hề ra, còn có những chú lùn rất nhỏ cố tình giả vờ xấu xí để chọc cười mọi người.

Triệu gia không nuôi nổi người giả hề, nàng đều theo Triệu Xu đến phủ người khác xem.

Mặc dù nàng cũng muốn nhìn thấy những người diễn hề ở đây, nhưng bây giờ không phải là lúc để nàng vui chơi.

Nàng mặt dày vô sỉ chờ Thái tử trở về, lại còn gây rắc rối cho người khác, làm sao nàng có thể làm họ lo lắng được nữa?

Tiểu đồng nhéo mi tâm, không dám ép buộc: "Nếu Triệu cơ mệt thì lên giường nằm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ gọi, nô sẽ tới giải quyết phiền phức của Triệu cơ."

Triệu Chi Chi sờ sờ đầu y, rất cảm kích: "Đa tạ, đa tạ."

Đại điện của vương cung.

Hôm nay không ca múa, cũng không yến tiệc, người một nhà của Ân vương đang ở trong một phòng, chuẩn bị thưởng thức đồ ăn đêm như bình thường.

Ban đầu, Cơ Tắc vào cung vào buổi chiều để bẩm báo việc mua bán muối của tư nhân bên ngoài thành, sau khi bẩm báo xong, hắn định rời khỏi cung trở về Vân Đài các, không ngờ Cơ A Hoàng cũng ở đó, ngay sau đó là hai huynh đệ song sinh.

Hoàng Đế Cơ Trọng Kha thấy tất cả huynh đệ bọn họ đều ở đó nên giữ ở lại.

Kể từ khi Cơ Tắc và Cơ A Hoàng chuyển ra khỏi cung, người một nhà hiếm khi tụ lại cùng nhau ăn tối như hôm nay.

Dưới bậc thềm gỗ cao, các vương tử đã ngồi xong, và Hoàng Đế vốn ngồi trên ghế đã đi nhà xí.

Cặp song sinh và Cơ Tắc ngồi một bên, theo thứ tự từ trên xuống dưới.

Ở phía bên kia, Cơ A Hoàng ngồi một mình.

Cơ Tiểu Bạch vẫn đang ở nước Ân, không có ai ngồi cùng với gã, người được phu nhân sinh ra không thể ngồi cùng một phía với những huynh đệ do chính thê sinh ra.

Bởi vì ngồi một mình, Cơ A Hoàng không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.

Gã bĩu môi lải nhải một tiếng: “Không có ai ngồi kế ta.”

Cơ Tắc nhìn ra ngoài phòng, nơi đó có Chiêu Minh.

Nếu Chiêu Minh cũng được phu nhân sinh ra, giờ phút này y đã có thể cùng bọn họ ở cùng phòng, ngồi ở bên tay phải của Cơ A Hoàng.

Cơ Tắc cầm chén rượu bước ra ngoài phòng.

Không bao lâu đã trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận