Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu


Ninh Thư lập tức cảm thấy thẹn đến đông cứng, nhịn không được duỗi tay muốn kéo quần lại.
Thanh âm lạnh băng của nam nhân truyền tới: "Thành thật một chút cho bổn vương".
Nhưng mà...
Đây lại là biện pháp trừng phạt kỳ quái gì?
Ninh Thư rất không hiểu.

Dù cho cậu là người đến từ hiện đại cởi mở, nhưng cái tư thế để mông trần này thật sự khiến cả người xấu hổ không thôi.
Chẳng lẽ, Bách Lý Mặc muốn phạt đánh mông?
Vừa nghĩ vậy, đôi mắt Ninh Thư liền trợn tròn, vừa định mở miệng nói chuyện liền nhận thấy một khối thân thể đang đè ép xuống người cậu.
Nam nhân vươn một bàn tay, nâng cằm cậu, hơi thở nóng rực nhích gần lại: "Bổn vương có phải đã quá dung túng ngươi"?
Ninh Thư hơi nhấp môi nói: "Dù Vương gia không tin..." Cảm thấy không quen với tư thế nói chuyện kỳ quái như vậy, cậu xê dịch ra rồi nói tiếp: "Thuộc hạ vẫn nói câu đó, chuyện Thượng Quan cô nương té ngã hôm nay, không liên quan tới thuộc hạ".
Bách Lý Mặc nói: "Bổn vương biết".
Thiếu niên hơi dừng một chút, không nhịn được quay đầu lại, dùng biểu tình ngạc nhiên nhìn nam nhân.
Bách Lý Mặc nhéo cằm cậu, nặng nề mở miệng: "Rốt cuộc ngươi cùng tiểu thư Liễu gia có quan hệ gì"?
Ninh Thư lắc đầu: "Vương gia, thuộc hạ không quen biết nàng." Cậu do dự một chút rồi nói tiếp: "Thuộc hạ là lần đầu tiên gặp Liễu tiểu thư".
Bách Lý Mặc nghe nói lại cười lạnh một tiếng: "Ngày đó cái hổ rồi vương gì đó thì lại là thứ gì"?
Lực đạo tay hắn không khỏi lớn hơn một chút, đôi mắt thâm trầm: "Bổn vương đã nói, đời này ta hận nhất kẻ lừa gạt cùng phản bội." Hắn nhàn nhạt nói: "Nếu có người phản bội bổn vương, bổn vương nhất định đem hắn bằm thây cho chó ăn".
Thiếu niên rùng mình một cái, trong lòng run rẩy.
Người có bóng ma thời thơ ấu là người đáng thương, nhưng xét một phương diện khác mà nói, loại người này cũng rất nguy hiểm, đáng sợ.

Ở thế giới của bọn họ, không có tín nhiệm, chỉ có nghi ngờ, để ý và cảnh giác với tất cả nhất cử nhất động của người khác.
Ngón tay cậu hơi hơi gập lên, tận lực dùng ngữ khí trấn định nói: "Thuộc hạ cả đời này cũng sẽ không phản bội vương gia".
"Mạng Ảnh Thất là của Vương gia, cả đời đều nguyện trung thành vì Vương gia".
Đôi mắt hẹp dài của Bách Lý Mặc nhìn chằm chằm cậu, hầu kết hơi lăn xuống.

Sau đó, hắn dán toàn bộ thân thể lên lưng thiếu niên, duỗi tay, ấn cổ cậu xuống.
Cùng lúc đó, Ninh Thư cũng nhận thấy nam nhân dùng kiếm nhắm ngay mình.
Cậu muốn quay đầu lại, lại bị Bách Lý Mặc ra lệnh không cho, tiếng nói hắn trầm thấp: "Hôm nay ngươi ngỗ nghịch như vậy với bổn vương, nên phạt".
"Nhiều lần khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương, nên phạt".
"Dĩ hạ phạm thượng, nên phạt".
Mỗi câu nói ra, thanh âm của nam nhân càng thêm trầm thấp, hơi thở hỗn loạn.
Ninh Thư chỉ cảm thấy chỗ đang bị mài nóng lên.

Cậu nhíu mày, càng ngày càng thấy quái dị.

Theo lý mà nói, kiếm không nên thô như vậy.
Ninh Thư suy nghĩ một lúc, ngay sau đó, người phía sau chợt nắm cổ trước của cậu, hơi thở nóng rực phả lên gáy.

Cùng với thanh âm trầm khàn của Bách Lý Mặc, còn có một số động tác.
Ninh Thư trừng lớn đôi mắt, cảm thấy toàn bộ thế giới quan đều sụp đổ.

Hai lần trước cậu chỉ cảm giác kỳ quái, càng nghĩ càng không thích hợp.

Nhưng cậu không phải nguyên chủ, không thích nam nhân, hơn nữa Bách Lý Mặc lại rất chán ghét cậu nên cậu hiển nhiên không nghĩ theo phương diện kia.
Cậu còn tưởng Bách Lý Mặc dùng kiếm phạt cậu.
Nhưng hiện tại không bị cách một lớp vải, chính cậu đã cảm thụ được.
Thiếu niên trợn tròn đôi mắt, hổ thẹn lan tràn khắp khuôn mặt, cậu giãy giụa: "Vương gia..."
"Đừng nhúc nhích".
Bàn tay to đánh vào mông thiếu niên.
"Bổn vương cho ngươi động sao"?
Ninh Thư hít sâu một hơi, cảm thấy thẹn muốn bò dậy.

Nếu cậu biết, cũng sẽ không ngoan ngoãn như hai lần trước đâu.
Thật mất mặt.
Nói không chừng, Bách Lý Mặc còn cảm thấy cậu cũng hưởng thụ.

Cậu duỗi tay đẩy người ra, mặt đỏ tai hồng nói: "Vương gia ngài đừng như vậy, ta, ta không phải đoạn tụ"!
Mắt hạnh của thiếu niên có chút ướt át, lại có chút không biết phải làm sao, kinh hoàng nhìn qua.

Trông rất đáng thương.
Nhưng từ góc độ của Bách Lý Mặc, hắn chỉ cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Tiểu ảnh vệ rất đẹp, thân thể tuy không phải mềm mại như nữ tử, nhưng hắn ôm lại thấy rất thoải mái.

Giống như, thân thể đó là được cân đo, tạo ra vì hắn.
Đôi mắt Bách Lý Mặc hơi tối xuống, nhìn sâu vào thiếu niên, lạnh lùng nói: "Không phải ngươi là cận vệ của bổn vương sao"?
Ninh Thư mờ mịt.

Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là c o p y.
Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện làm cận vệ? Chẳng lẽ nhu cầu sinh lý cũng muốn cậu phụ trách sao?
Ninh Thư cảm thấy cho dù là vì điểm hảo cảm, cậu cũng không làm được chuyện bán đứng thân thể.
Hơn nữa, Bách Lý Mặc khi nào lại có hứng thú với nam nhân vậy?
Gương mặt thiếu niên ửng đỏ, lấy hết can đảm nói: "Nếu, như những lời vương gia nói, ngài vẫn nên tìm người khác đi, thuộc hạ chỉ sợ khó đảm đương được trọng trách này".
Bách Lý Mặc đen mặt.
"Ngươi kêu bổn vương tìm người nào"?
Ninh Thư sao biết được, nhưng thân phận nam nhân này cao như vậy, muốn dạng người gì còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng nhìn tới bộ dáng tâm tình bất định của đối phương, cậu nghĩ, vẫn nên nuốt mấy lời định nói vào.
Bách Lý Mặc cười lạnh một tiếng, hung hăng nhào tới, đè thiếu niên dưới thân: "Huống hồ, ngươi thấy với bộ dạng hiện tại, bổn vương còn tâm tư đi tìm người khác sao"?
"Bổn vương cũng không ngại tạm chấp nhận một chút".
Thiếu niên giãy giụa vô dụng, Bách Lý Mặc võ công cao cường, cậu càng cố tránh, bàn tay trên mông càng đánh mạnh hơn.

Cuối cùng, tiểu ảnh vệ chỉ có thể nức nở một chút, đôi mắt đỏ hồng.
Bách Lý Mặc ôm người vào lòng, nhíu mày nói: "Bổn vương còn chưa vào, ngươi đã khóc"?
Ninh Thư không muốn nói chuyện, cậu cũng biết về đồng tính, nam và nam vẫn có thể làm.

Bách Lý Mặc cũng không có chân chính làm gì với cậu.
"Đêm nay thuộc hạ có thể trở về không"?
Nội tâm thiếu niên đã chịu đả kích, thập phần hoảng loạn, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, đôi mắt cũng hồng hồng.
Thoạt nhìn chọc người thương yêu.
Bách Lý Mặc nhíu mày, vuốt gương mặt kia, thay người lau bỏ nước mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi còn dám cò kè mặc cả với bổn vương"?
Ninh Thư có điểm tức giận.
Cậu không biết nên mắng người đối diện thế nào, vô sỉ, chỗ mông cậu còn dính cái kia của hắn, thực không thoải mái.
Bách Lý Mặc tựa hồ cũng chú ý tới, mở miệng gọi hạ nhân chuẩn bị nước tiến vào.
Sau khi tắm xong, Ninh Thư liền nằm vùi trên giường.
Hiện tại cùng quá khứ bất đồng ở chỗ, tâm tình cậu phức tạp, không muốn đối diện với Bách Lý Mặc, hỗn loạn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Không phải Ninh Thư có thành kiến gì với đồng tính, chỉ là chuyện phát sinh trên người mình thì không dễ nhìn nhận rõ ràng.
Thiếu niên không khỏi hít sâu một ngụm.
"Cách xa bổn vương như vậy làm gì?" Bách Lý Mặc tối sầm mặt, duỗi tay kéo người lại, híp mắt nói: "Ảnh Thất, ngươi đang nghĩ gì"?
Ninh Thư do dự, mở miệng nói: "Vương gia, chuyện tối nay..."
Cậu muốn hỏi rõ ràng, Bách Lý Mặc rốt cuộc có ý gì, tại sao lại như vậy? Không phải hắn không có hứng thú với nam nhân sao?
Bách Lý Mặc nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, lãnh đạm nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là bổn vương có hứng thú liền tới, dù không phải ngươi, cũng là người khác".
Ninh Thư có chút trầm mặc.
Một hồi lâu, cậu nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ cũng không có nghĩ nhiều".
Chỉ là không biết vì sao trong lòng có chút nghèn nghẹn khó chịu...
Ninh Thư không khỏi nghĩ thầm.
Linh Linh có nói, kết cục của thế giới này là Bách Lý Mặc cùng Thượng Quan Vân Nhi một đời một kiếp một đôi, có lẽ nam nhân thật sự chỉ là nhất thời nổi hứng thôi.
Nhưng vì sao phải là cậu?
Ninh Thư sờ sờ mặt, có thể là vì thân thể này tốt, hoặc cũng có thể do tính tình cậu mềm ấm dễ khinh thường.
—------------
Ninh Thư cả đêm không ngủ được, ngược lại Bách Lý Mặc, sáng sớm lúc tỉnh dậy còn ôm cậu, tinh thần sáng láng.
Nếu không phải Ảnh Nhị có chuyện muốn hồi báo, chỉ sợ...!
Gương mặt thiếu niên không khỏi đỏ lên, chỉ cảm thấy thật thẹn.
"Ảnh Thất, ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại hồng như vậy?" Ảnh Tứ quơ quơ tay, vẻ mặt kỳ quái hỏi.
Ninh Thư hoàn hồn, lắc đầu: "Không sao, chỉ là có chút ngủ không ngon".
Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Ảnh Tứ, tôi có thể hỏi huynh một vấn đề không"?
Ảnh Tứ hào phóng nói: "Tất nhiên là được, ngươi muốn hỏi gì"?
"Ngươi thấy một người nam tử, sẽ chọn ở bên nữ nhân hay nam nhân?" Mắt hạnh của thiếu niên nhìn qua, ướt át lại thanh triệt.
Ảnh Tứ không được tự nhiên nói: "Ta cảm thấy, chỉ cần là mình thích, dù là nam hay nữ đều không sao".
Lời này làm Ninh Thư sửng sốt.
Đúng vậy, cậu cứ ở đây rối rắm làm gì, lại muốn biết cái gì? Trước không nói ở đây là cổ đại, Bách Lý Mặc lại không thích cậu, sao cậu cứ phải lo lắng, đặt ra các loại giả thiết làm gì.

Đơn giản chỉ là Bách Lý Mặc có nhu cầu, trùng hợp là cậu bị đối đãi vậy thôi.
Hơn nữa, đối phương cũng không có ý muốn thật sự đi vào, chỉ ôm cậu rồi ở phía ngoài.

Nói không chừng là đang ghét bỏ cậu.
Trong lòng Ninh Thư tựa hồ thả xuống một tảng đá, nhưng chỗ nào đó không biết vì sao hơi động.
Cậu đem những cảm xúc đó nhanh chóng vứt đi.
Cậu nghĩ thầm, thân thể nam tử có gì tốt, nếu là cậu, cậu cũng sẽ thích nữ tử mềm mại hơn.
"Ảnh Thất" Tiếng nói nặng nề của Ảnh Tứ truyền đến.
Ninh Thư không khỏi ngẩng đầu.
Tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn nhìn đến cậu, sau đó mở miệng nói: "Chuyện này, có liên quan tới Vương gia sao?" Sắc mặt hắn có chút khó coi: "Ngươi thích Vương gia"?
Ninh Thư vội vàng phủ nhận: "Ta không có".
Ảnh Tứ thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao nhìn qua lại có chút vui vẻ, nhướng mày nói: "Vương gia đã có Thượng Quan cô nương, nếu ngươi thích Vương gia thì thảm rồi.

Còn nữa, Vương gia đã tìm Thượng Quan cô nương lâu như vậy, xem chừng không bao lâu nữa, Vương phủ sẽ có tin hỷ".
Ninh Thư gật gật đầu: "Ừm".

Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là c o p y.
Ảnh Tứ còn định nói gì đó nữa, phát hiện người đứng phía sau thiếu niên, không khỏi ngước mắt nhìn lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui