"Không sợ, cô bé kia là phúc tinh của Diệu Tử." Thẩm mẫu mỉm cười hiền từ: "Họ sẽ không sao đâu."
Phúc tinh? Ta thấy đúng hơn là sao quả tạ!
Tuổi còn nhỏ mà đã lộ liễu như vậy, không bị lừa đi làm gái thì cũng thành vợ lẽ.
Còn Diệu Tử, cái loại mở tiệm mai táng nghèo kiết xác này, làm sao giữ nổi một cô bé phô trương như thế?
Thẩm mẫu càng già càng suy nghĩ lạc hậu rồi!
Người vừa khuyên Thẩm mẫu nhìn thấy Giản Diệu xách theo chai bia, vội lắc đầu.
Đêm nay chỉ sợ Diệu Tử sẽ chết trong tay bọn Cổ Hoặc Tử thôi!
Trong khi đó, Giản Diệu - người đang bị nguyền rủa - thấy tên Cổ Hoặc Tử đưa tay sờ ngực Thẩm Thanh, liền ném mạnh chai bia vào đầu hắn.
Máu chảy ròng ròng ngay lập tức.
Giản Diệu vẫn lạnh lùng nhìn tên định giở trò với Thẩm Thanh, ánh mắt băng giá sâu thẳm khiến kẻ khác rùng mình.
Thẩm Thanh, đang định phản kháng, thấy anh hùng từ đâu xuất hiện cứu mình cũng trợn tròn mắt.
Nàng thật sự không ngờ rằng, khi tất cả mọi người đứng nhìn mặc kệ, có người lại dám ra tay ngăn cản những chuyện này xảy ra vì nàng.
Mấy tên Cổ Hoặc Tử khác, sau thoáng ngỡ ngàng, lập tức chộp lấy vũ khí chuẩn bị đánh.
"Từ từ...!Từ từ..." Thẩm Thanh vội vàng đứng dậy can ngăn: "Đừng đánh nữa, đánh tiếp là chết người đó."
Thẩm Thanh biết rõ sức chiến đấu của Giản Diệu, nàng biết hắn không hề nương tay.
Nhưng bọn Cổ Hoặc Tử có dao, nàng sợ rằng nếu đánh tiếp, người hăng hái cứu giúp này sẽ bị thương.
Trong lúc nàng đang nghĩ cách giải quyết tai họa này, thì Cổ Hoặc Tử cầm dao cười ngạo nghễ: "Sợ à? Lão tử sống bằng vết đao liếm máu, đâu có sợ chết!"
Một tên khác quay sang hỏi Thẩm Thanh: "Sao? Đây là người yêu của ngươi à?"
Thẩm Thanh vội vàng lắc đầu.
"Không phải người yêu mà giữ gìn hắn như vậy? Hay thấy hắn đẹp trai hả?"
“Ngươi rung động rồi à?”
Cổ Hoặc Tử liếc mắt khinh bỉ nhìn Giản Diệu, tay cầm chai bia vỡ, còn tay kia cầm con dao bổ thẳng xuống góc bàn, mặt hắn dữ tợn cười: “Thấy chưa? Đây mới là đánh lộn đúng nghĩa!”
“Một thằng nhóc lóc chóc, chưa mọc hết lông mà còn định làm anh hùng cứu mỹ nhân!” Cổ Hoặc Tử cười nhạo: “Ngươi nghĩ mình là minh tinh đại lục chắc? Tưởng có thể đến phố Miếu để cứu con gái nhà hào môn à?”
Cả đám Cổ Hoặc Tử cùng nhau cười ha hả, rõ ràng không coi Giản Diệu ra gì.
“Ta tuy không phải tiểu thư nhà giàu, nhưng ta biết coi số mệnh!” Thẩm Thanh vội vàng giơ chuông đồng và la bàn lên.
Ở Hương Giang, nhiều thầy đoán mệnh thường cầm chuông đồng, la bàn hoặc sách thiên can địa chi để làm đạo cụ.
Thẩm Thanh vốn mua mấy món này để dựa theo cốt truyện mà đoán mệnh cho hai ông chủ xe Bentley, kiếm chút tiền tiêu.
Ai ngờ lại gặp phải bọn Cổ Hoặc Tử.
Nhìn thấy ông chủ xe Bentley đã từ rạp hát bước ra, chuẩn bị lên xe, nhưng nàng lại bị bọn Cổ Hoặc Tử bao vây, không thể tiến đến để đoán mệnh cho họ được.
Trước ánh mắt khinh miệt của Cổ Hoặc Tử, Thẩm Thanh đành dùng hết sức lắc mạnh chuông đồng, chỉ vào tên Cổ Hoặc Tử đang bị Giản Diệu đánh đến chảy máu đầy đầu, nói: “Ta đoán được rồi, hôm nay ngươi đã đến tòa soạn báo tìm Bát Đạt Thông để chém tay hắn, nhưng kết quả hắn lại tiết lộ cho ngươi một bí mật, đúng không?”
Tiếng chuông đồng vang to, mạnh mẽ, dù giữa khung cảnh ồn ào, ông chủ xe Bentley vẫn nghe thấy.
Ban đầu, ông chủ xe bị tiếng chuông thu hút, sau lại nghe Thẩm Thanh đoán mệnh cho Cổ Hoặc Tử, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.