Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Sau giờ ngọ nhàn nhã, ánh nắng ôn hòa rọi vào, tôi ngồi trên ghế dựa, tay trái cầm ly cà phê nồng đậm hương thơm, tay phải cầm một quyển tiểu thuyết. Cuộc sống như thế này thật không còn gì bằng, nếu không phải trong lòng có chút phiền não thì tôi cảm thấy cuộc sống của mình đúng là viên mãn.

Buổi sáng Bạch Tấn đần độn phán một câu “Hàn Dục thích em” làm cho đầu tôi như muốn rớt xuống. Lúc đầu khi Hoàng Vũ hỏi tôi đã làm mặt dày nói hắn có thể có một chút thích tôi, nhưng những lời từ miệng của Bạch Tấn lại làm cho lòng hung hăng của tôi bị chùn xuống.

Lấy lại tinh thần tôi trố mắt hỏi hắn làm sao hắn nhìn ra được, hắn nhìn ra lúc nào, thế nhưng hắn lại im lặng không nói, cuối cùng lại nói một câu “cảm giác.” Sau đó Hoàng Vũ trở lại, hai người liền vào thư phòng cho tới bây giờ còn chưa ra ngoài.

Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chần chừ một lúc mới gọi một cú điện thoại, điện thoại chỉ vang hai tiếng liền có người người bắt máy, khóe miệng tôi nhếch lên có chút đắc ý, rõ ràng người bên kia đang chờ điện thoại của tôi.

“A lô?” Âm thanh dồi dào từ tính, cảm giác tê dại trong lòng tôi từ từ nảy sinh.

“Đang ở đâu, làm gì vậy?“ Tôi nghiêng người dựa vào ghế, lười biếng mở miệng.

“Ở đây, công việc, cô có khỏe không?”

“Anh chỉ là cái gì?” Tôi nhìn vào cửa sổ thủy tinh làm mặt quỷ, thấy bên trong phản chiếu gương mặt mang nụ cười xấu xa.

“Ngày hôm qua cô bị dọa không nhẹ.” Giọng đàn ông đầu điện thoại kia thật thấp , có thể nghe ra chút mùi vị trầm thống .

“Anh lo lắng cho tôi à?”

“Ừ.”

“Là lãnh đạo cấp trên lo lắng cho nhân viên à?”

Đối phương do dự một chút “Ừ.”

“Vậy tôi rất tốt, cám ơn Hàn tổng quan tâm, tôi còn muốn nghỉ ngơi trước, tạm biệt!”

“Này?”

Tôi cười trộm căn bản không muốn cúp điện thoại.

“Sao? Hôm nay ngài đã cho phép tôi nghỉ ngơi, có tin nhắn làm chứng!”

“Không phải, cô không sao thật chứ? Có muốn tôi ghé qua thăm không?”

Tôi sửng sốt một chút “Anh nghĩ đến tôi à?”

“Ừ.”

“Là cấp trên đối với nhân viên sao?”

Đối phương không nói, vài giây sau âm thanh có chút ẩn nhẫn vang lên “Tiểu Hạt Tiêu, tôi thấy cô đúng thật là không sao, hành động trực tiếp đùa giỡn với cấp trên của cô như vậy không sợ sẽ bị cho thôi việc sao? !”

“Sợợ, tôi sợ không thể sống ở bên cạnh anh.” Tôi nói thật nhỏ .

Sau một lúc trầm mặc.

“Chờ tôi!”

Cúp điện thoại, tôi ôm điện thoại di động cười khúc khích, hai người đàn ông từ trên lầu bước xuống nhìn thấy bộ dạng của tôi đều sửng sốt, Hoàng Vũ vẻ mặt lo lắng bước tới sờ trán của tôi vừa cẩn thận nhìn mặt của tôi mới mở miệng “Ngày hôm qua bị sợ quá nên ngốc rồi hả?”

Tôi đẩy tay anh ấy ra, sẵn tiện lườm một cái “Anh mới ngốc đấy. Thương lượng xong rồi à?”

Hoàng Vũ sờ sờ trán của tôi lần nữa xác định không có nóng mới gật đầu “Ừ, Hàn Dục gọi điện thoại nói trong khoảng thời gian này em không cần phải đi làm.”

Tôi cau mày “Tại sao? Em không muốn cả ngày đều ở nhà, không muốn đâu!”

Hoàng Vũ cũng vặn lông mày “Không được, Tiểu Bạch phải trông chừng em nhất định một tấc cũng không rời!”

“Vậy lúc em tắm thì sao đây?”

“Hắn đứng bên ngoài.”

“Em không chịu, em không chịu, anh độc tài! ! !” Tôi nhảy lên.

Hoàng Vũ ấn tôi trở về trên ghế dựa, muốn bóp mũi của tôi, tôi liền né tránh.

“Nghe lời, mặc dù vụ án này ta sẽ tạm hoãn, nhưng Ngũ Gia không phải người bình thường, trước khi hàng của hắn còn chưa hoàn toàn chuyển ra ngoài, rất có thể hắn sẽ ra tay với em lần nữa, anh muốn bảo đảm em phải tuyệt đối an toàn.”

Tôi hừ lạnh một tiếng “Lần trước là em khinh thường, anh để cho Tiểu Bạch mỗi ngày đưa đón em là được rồi.”

“Không được!”

“Tại sao không được?”

“Anh nói không được là không được, anh còn có việc, đi trước.”

Tôi thấy Hoàng Vũ chuẩn bị rời đi vội vàng kéo cánh tay của anh ấy lại “Ở trong công ty cũng có người bảo vệ em!”

Hoàng Vũ hé mắt, mặt âm trầm nhìn tôi “Người nào? Tên nhóc kia?”

Tôi ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh ấy “Chính là người đó, anh ấy không phải tên nhóc, bây giờ anh ấy là bạn trai của em!”

Hoàng Vũ sửng sốt, Bạch Tấn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên nhìn tôi sau đó xoay người rời đi, tôi ngẩn ra, tự nhiên cảm thấy có chút chán nản.

“Chuyện khi nào?” Hoàng Vũ ổn định tinh thần, móc ra một điếu thuốc từ từ đốt.

Tôi cắn môi vừa định mở miệng thì nghe được tiếng chuông cửa vang lên, dừng một lát mới xoay người đi.

“Người tới rồi?”

“Ừ.” Tôi không quay lại thấp giọng trả lời.

“Vừa đúng lúc, anh cần nói chuyện với cậu ta.” Nói xong Hoàng Vũ trực tiếp đi về phía cửa.

Tôi há miệng không nói được gì liền xoay người đi xuống nhà bếp. Lúc bưng khay nước đi ra Hàn Dục đã ngồi trên ghế sa lon, mà Hoàng Vũ tay cầm một cái gạt tàn thuốc lưng dựa vào sofa đang nhìn ra bên ngoài hút thuốc lá.

Tôi mím môi đem chén trà đặt trên bàn nhìn Hàn Dục một cái, sau đó kéo ống tay áo Hoàng Vũ, nhìn ánh mắt thăng trầm của hắn mới nuốt một ngụm nước bọt thấp giọng mở miệng “Anh, em mới vừa gạt anh, chúng em không có. . . . . .”

Nét mặt Hoàng Vũ vẫn không thay đổi im lặng nhìn tôi, trong mắt không che giấu thương yêu.

Tôi cúi đầu nhìn mình chằm chằm chân của họ không nói gì thêm.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không nghe được, Hoàng Vũ trầm mặc, Hàn Dục cũng không mở miệng, tôi cảm thấy không khí càng ngày càng lúng túng.

Mấy phút sau, đỉnh đầu của tôi truyền đến một tiếng thở dài, Hoàng Vũ xoa xoa tóc của tôi sau đó bước mấy bước đến ngồi trên ghế sa lon, lại đốt một điếu thuốc mới nhìn Hàn Dục mở miệng “Em gái tôi thích cậu, cậu cảm thấy như thế nào?”

Tôi ngẩn người, nhẹ đẩy Hoàng Vũ.

Hàn Dục rõ ràng cũng ngẩn ra, nhìn tôi khóe miệng co giật một chút “Tôi biết.”

“Tôi hỏi cậu thấy sao?” Hoàng Vũ có vẻ nóng nảy.

Hàn Dục không có tức giận cúi đầu suy nghĩ chốc lát mới mở miệng “Tôi muốn cô ấy làm bạn gái của tôi.”

Mắt Hoàng Vũ hạ xuống hít hai hơi “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Tôi lại đẩy tay Hoàng Vũ xuống lần nữa bị hắn hung hăng trừng mắt liếc.

“Có được hay không cũng phải nghe ý kiến của Hạt Tiêu một chút chứ?” Hàn Dục nhìn tôi nói.

Hoàng Vũ dập tắt khói, hơi ngã về phía sau tựa vào ghế salon dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Dục “Hàn Dục, thật sự mà nói tôi không thích cậu, cậu quá không thực tế, bên ngoài phong lưu khoản nợ một đống lớn, tôi không tin cậu đối với Hạt tiêu là thật tâm, huống chi còn ân oán của hai nhà trước kia, cho nên hiện tại tôi thay Hạt tiêu xin từ chức, hơn nữa cũng khuyên cậu về sau đừng đến trêu chọc em gái tôi nữa.”

Tôi khiếp sợ há to miệng, mà Hàn Dục hiển nhiên cũng đã hết kiên nhẫn, ánh mắt dần dần lạnh như băng, đáy mắt thoáng hiện nhàn nhạt phiền não cùng không kiên nhẫn, lòng tôi cảm thấy đau.

Hàn Dục rốt cuộc không yêu tôi.

“Hiện tại, Hạt tiêu đã trưởng thành cố ấy có ý kiến riêng của cô ấy, anh không có quyền thay cố ấy quyết định bất cứ việc gì, tôi chỉ coi trọng thái độ của cố ấy, dĩ nhiên nếu như anh có thể ủng hộ tôi vạn phần cảm tạ, nhưng nếu như anh phản đối thì tôi cũng sẽ không sợ.”

Hoàng Vũ hừ lạnh một tiếng “Nhiều lời, tôi không đồng ý, ngay cả cái cửa này con bé cũng không được bước ra, tôi muốn cái gì cậu cũng biết, có làm được không thì trả lời, đừng lằng nhằng như đàn bà thế này.”

Hàn Dục mím chặt môi nhìn tôi, ánh mắt thoáng nhàn nhạt giãy giụa cùng mê mang, một lát sau tâm tình phức tạp trong mắt từ từ biến mất trở nên trong trẻo mà kiên định, thở phào một hơi, nhìn Hoàng Vũ mở miệng “Cho tôi một tuần.”

Hoàng Vũ ngậm lấy điếu thuốc cười lưu manh “Một tuần đã đủ? Theo tôi được biết Hàn Dục cậu phong lưu bên ngoài, số đàn bà bên người cậu không phải mười ngón tay đã đếm hết.”

Tôi cắn môi âm thầm liếc Hàn Dục, cầm thú!

Hàn Dục không để ý đến lời nhạo báng của Hoàng Vũ, đứng dậy vỗ vỗ vạt áo, hai tay nhét vào túi nhìn tôi “Vì an toàn của em trong khoảng thời gian này cũng không cần phải đi làm, cuối tuần tôi tới tìm em.” Nói xong gật đầu chào Hoàng Vũ, sau đó mở cửa rời đi, bóng lưng anh tuấn lại lộ ra vẻ cô đơn.

Khi nghe tiếng động cơ xe hơi bên ngoài từ từ biến mất, tôi mới quay đầu lại mặt u oán nhìn Hoàng Vũ “Anh, anh dọa hắn chạy rồi.”

Hoàng Vũ đốt một điếu thuốc, phun điếu thuốc vòng, như có điều suy nghĩ nhìn tôi “Tình cảm của em đối với hắn đến mức nào rồi?”

Tôi nghiêng đầu “Chính là buổi tối lúc ngủ sẽ nghĩ đến hắn.”

“Nếu anh kiên quyết phản đối thì sao?” Lúc Hoàng Vũ nói những lời này vẻ mặt có chút phức tạp.

“Tại sao anh lại phản đối? Anh, anh nên biết, một khi em đã yêu thì không có người nào phản đối được.”

Hoàng Vũ nhíu nhíu mày, ngửa đầu tựa vào ghế sa lon, vuốt vuốt mi tâm, qua một lúc lâu mới sâu kín mở miệng “Hoặc giả, hắn đối với em là thật tâm, Hạt tiêu, nếu như em cảm thấy hắn là hạnh phúc cuối cùng của em thì anh sẽ chúc phúc cho em!”

. . . . . . . . . . . . .

Sau khi Hoàng Vũ rời đi, tôi không lên lầu mà đến gõ cửa phòng Bạch Tấn.

“Vào đi.”

Tôi cẩn thận đẩy cửa ra, ló đầu vào nhìn, thấy hắn đang tựa vào đầu giường hút thuốc lá, sửng sốt một chút mới đi qua.

“A a, rốt cục em lại bắt quả tang anh đang hút thuốc lá.”

Bạch Tấn cười cười dập tắt khói, đứng dậy mở cửa sổ, giành lại bao thuốc lá trong tay tôi đặt ở trong tủ đầu giường.

Tôi bĩu môi “Khẩn trương cái gì, ai giành với anh.”

Bạch Tấn không nói gì, mở nhạc, âm nhạc êm dịu được bao phủ bởi ánh tà dương đầu xuân ấm áp tràn ngập trong phòng.

Tôi ngồi xếp bằng trên giường của hắn tiện tay cầm lấy cuốn sách bên gối, 《 Nội quy quản lý khách sạn》, “Tiểu Bạch, anh đang xem sách quản lý khách sạn?”

Bạch tấn đưa cho tôi một ly rượu nhìn cuốn sách trong tay tôi, nhàn nhạt nói “Tùy tiện xem một chút.”

Tôi uống một hớp rượu đỏ ngửa đầu nhìn hắn “Tiểu Bạch, anh không vui sao? Hôm nay em nói Hàn Dục là bạn trai em, anh mất hứng à.”

Bạch Tấn lắc đầu, nụ cười trên mặt rất cạn “Không có.”

“Vậy anh thích hắn sao?”

“Không thích.” Bạch Tấn thành thật trả lời.

Tôi cười cười “Hoàng Vũ cũng không thích hắn.”

“Ừ.”

“Vậy em cũng không thích hắn!” Tôi tiến tới trước mắt hắn cười hì hì nói.

Bạch tấn mím môi cười một tiếng “Tốt!”

Tôi ngẩn người, giả bộ tức giận chống nạnh nói “Tiểu Bạch, anh không thể xấu tính như vậy, anh phải nói là chỉ cần em thích là tốt rồi.”

Bạch Tấn cầm ly rượu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng trong trẻo”Chỉ cần em thích là tốt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui