Trước mặt mọi người mặt, Âu Dương Tử vừa mới vào cửa đã không chút lưu tình mà răng dạy Vạn thị một phen.
Vạn thị cũng rất thức thời, lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu, còn dập rất mạnh, át cả thanh âm của Âu Dương Tử.
Chốc lát sau trên cái trán trắng nõn đã sưng tím nhưng Âu Dương Tử chưa lên tiếng, Vạn thị không dám ngừng.
Đến khi Tề Bá Thế đến thì cái trán Vạn thị đã chảy máu.
Âu Dương Tử vẫn ngồi trên chủ vị, thản nhiên nhìn Vạn thị dập đầu đến chảy máu.Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc dính đầy máu từ trán chảy xuống, còn nhỏ xuống vòm ngực trắng nõn của Vạn thị, nhiễm lên chiếc váy trắng của nàng.
Một màn máu tươi đầm đìa này, không chỉ làm Tề Bá Thế hai mắt bốc hỏa mà Âu Dương Tử rốt cuộc cũng im miệng, không răng dạy Vạn thị nữa, chỉ chăm chú nhìn Vạn thị đang quỳ rạp trước mặt mình.
Thì ra là mình đã đánh giá thấp nàng ta rồi.Vạn thị tuy xuất thân không cao, bình thường cũng không thể hiện, thoạt nhìn như tơ liễu trong gió, nói chuyện với hạ nhân cũng nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Nàng vào cửa Tề quốc công trước Âu Dương Tử năm năm, tuy danh không chính ngôn không thuận nhưng thục ra cũng rất có bản lĩnh, quản lý trong phủ đâu vào đó, gọn gàng, ngăn nắp.Âu Dương Tử mượn chuyện chỉnh Vạn thị cũng là để lập uy, tạo nên quyền uy của nguyên phối chính thất, không để hạ nhân xem mình chỉ là đồ trang trí, Vạn thị mới là đương gia chân chính, mà bản thân mình không trị được nàng thì ngay cả Tề Bá Thế cũng sẽ thất vọng về mình.Nhưng Vạn thị một mực nhận sai, làm cho kế hoạch của Âu Dương Tử tan tành trong trứng nước.Âu Dương Tử thấy Tề Bá Thế ở trước mặt mọi người tự tay đỡ Vạn thị dậy, ngay lúc đó Vạn thị liếc nhìn nàng một cái, hàm ý miệt thị và khiêu khích.
Nếu không phải mẫu thân đã nhiều lần căn dặn phải tỉnh táo thì Âu Dương Tử đã cảm thấy thua trận ngay lần giao tranh đầu tiên.
Cũng may, nàng nhịn được, không phát tác cũng không kêu khóc giải thích với Tề Bá Thế, càng không giả đáng thương để tranh thủ sụ đồng tình mà chỉ đứng lên, đi đến bên cạnh Tề Bá Thế, thanh âm có chút thương hại nói: “Quốc công gia đã về, ta còn đang tính sai người đi tìm ngài nha.
Ta vừa vào cửa, nghĩ trong phủ quốc công, không tôn ti không trật tự, không trên không dưới, thực làm cho người ta chê cười nên ta mới nói quy củ với Vạn muội muội.
Không ngờ Vạn muội muội không chịu nghe, giống như nổi điên mà liên tục dập đầu trước mặt ta, đến nỗi trán bị thương, ta cũng không kéo ra được, đang tính đi tìm Quốc công gia về, không ngờ ngài đã trở lại.”Tề Bá Thế nhìn Vạn thị đang dựa vào vai mình, lại nhìn Âu Dương Tử, cố nén tức giận, trầm giọng nói: “Ta luôn đúng giờ này mà từ nha môn về, Vạn thị biết rõ.”“Thì ra là vậy a, Vạn muội muội biết giờ này Quốc công gia sẽ trở về cho nên mới ra sức dập đầu, thì ra là cố ý làm cho ngài xem” Âu Dương Tử nói xong, vỗ nhẹ hai tay: “Kế sách của Vạn muội muội thật hay, thứ nhất làm cho chính thất ta không hiền lương, vừa vào cửa đã chỉnh thiếp thất.
Thứ hai làm cho ta mắc lỗi trước mặt Quốc công gia, làm cho chúng ta vừa mới tân hôn đã có khúc mắc trong lòng, làm sao có thể tiếp tục cả đời, chi bằng…”Âu Dương Tử còn chưa nói xong, Tề Bá Thế đã hiểu được, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Vạn thị đang dựa vào vai mình khóc nức nở rồi đẩy nàng ra, nói với bà tử hầu hạ Vạn thị: “Đưa di nương về phòng đi, dám chọc tới phu nhân, cấm túc nửa năm.”Chờ Vạn thị đi rồi, Tề Bá Thế cho hạ nhân lui rồi tìm mọi cách năn nỉ, dụ ngọt Âu Dương Tử mới khiến nàng hồi tâm chuyển ý.Âu Dương Tử vào phủ Tề quốc công được nửa năm, Vạn thị gần như biến mất trong phủ Tề quốc công mãi cho đến khi Âu Dương Tử mang thai lần đầu, Vạn thị mới được giải bỏ cấm túc, hầu hạ Tề Bá Thế khi thân thể của Âu Dương Tử không tiện.
Thoáng cái đã mười năm trôi qua.Âu Dương Tử sinh bốn đứa nhỏ, Vạn thị cũng tận dụng mọi cơ hội mà sinh được một nam một nữ.Tề Bá Thế lòng mang chí lớn nên cũng không quá trầm mê nữ sắc, trong mười năm nay chỉ có một thê một thiếp, khi rảnh rỗi còn tự mình dạy binh pháp cho các con.Vì sự phồn thịnh của gia tộc và để cho huynh đệ hòa thuận, Tề Bá Thế đã nghiêm lệnh không được phân biệt con đích con thứ, tất cả đều là con hắn, đều được đối xử công bằng như nhau.Âu Dương Tử không có ý kiến gì về việc này.
Làm vợ chồng mười năm với nam nhân này, nàng đã sớm không còn là thiếu nữ mến mộ thanh niên oai hùng năm đó đã bắn trúng mắt khổng tước nữa.Ở Đại Chu, thân phận đích thứ có bao nhiêu khác biệt, bọn họ là người trong đại gia tộc nên rõ hơn ai hết.
Đừng nói là gia tộc quyền thế, ngay cả nhà bình thường, con vợ lẻ không thể nào so sánh được với co vợ cả.Tiền triều nhà Ân cũng chính là tấm gương, thiếp thất nhà hào môn có thể xem như là món quà tùy ý tặng cho người khác.
Rất nhiều thứ nữ do thiếp thất sinh ra, không xác định được là dã loại của ai.
Cho nên trong nhà thế gia đại tộc mà xem con vợ lẽ như con vợ cả mới là lạ.
Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, tuy việc này đã có nhiều biến đổi nhưng sự khác biệt giữa đích thứ vẫn cách biệt một trời một vực.Có thể nói như vậy, công bố con trai trưởng cũng như con trai thứ, có lẽ chỉ có duy nhất ở phủ Tề quốc công.
Chuyện này đương nhiên làm Âu Dương Tử thương tâm và thất vọng nhưng dù thế nào thì ngày cũng trôi qua.
Lau khô nước mắt, vứt bỏ ảo tưởng, tình cảm ngày xưa cũng không còn, nàng tỉnh táo lại mà nhận ra rằng, nàng bây giờ không chỉ là một nữ nhân mà còn là một mẫu thân.Tranh thủ lợi ích tốt nhất cho con của mình mới là chuyện nàng phải làm ở kiếp này.
Mà mười năm nay, tâm tư của Âu Dương Tử đã không hề uổng phí, Tề Bá Thế gần như một lòng một dạ với nàng.Vạn thị ở Tề quốc công phủ ngày càng trầm mặc, gần như là một cái bóng mơ hồ chỉ qua lại giữa sân của nàng và viện của Âu Dương Tử.
Giống như khi Tề Bá Thế và Âu Dương Tử ân ái, Vạn thị đều xuất hiện, canh giữ trước phòng bọn họ giống như nha hoàn thông phòng, chờ thu dọn “Chiến trường yêu tinh đánh nhau” cho hai người bọn họ.Âu Dương Tử lười biếng nằm trên giường ngà voi tẩm trầm hương, mệt đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được, ngọc thể đẫm mồ hôi, hai má đỏ bừng, mê người đến cực độ.Tề Bá Thế yêu thương vuốt ve nàng, thấp giọng hỏi “Vạn thị đang ở bên ngoài, nàng có muốn nàng ta vào thu dọn giúp nàng không?”.