Tiêu Tường Sinh dừng bước, xoay người nhìn Long Thu Diệp, lạnh lùng nói: “Long tam tiểu thư, ta nể ngươi là khách mới nhường nhịn nhiều bề, ngươi còn muốn nói hươu nói vượn làm bại hoại thanh danh của ta, đừng trách ta không khách khí.
Người tới, đưa nàng đến chỗ phu nhân.”Hà Nhị nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, hai tay dùng lực đoạt lấy Tiêu Thái Cập trong lòng Long Thu Diệp rồi quay sang hai bà tử vẫn còn đứng ngẩn người nói: “Lão gia đã lên tiếng, các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì?”Hai bà tử nhanh chóng áp sát hai bên Long Thu Diệp, vừa bịt miệng vừa kéo nàng đi theo Hà Nhị.Tiêu Thái Cập mới sáu tháng, chỉ biết nhận thức ai ở chung với hắn nhiều nhất, cho nên nhìn thấy người mình quen thuộc nhất bị tách ra liền khóc lớn tiếng, liều mạng giãy khỏi người Hà Diệp, muốn quay lại bên người Long Thu Diệp.Long Thu Diệp bị bịt miệng, búi tóc trên đầu cũng trở nên xộc xệch, sổ tung, vẻ mặt chật vật bị đưa đến phòng Long Hương Diệp.Long Hương Diệp tinh thần vừa tốt hơn, vừa đứng dậy thay xiêm y, chải tóc, đang uống tổ yến thì nghe được tiếng trẻ con khóc, hai tay run lên, suýt chút nữa làm đổ tổ yến ra ngoài.“Đã xảy ra chuyện gì? Là ai đang khóc? Có phải Thái Cập hay không?” Long Hương Diệp kinh hoảng vịn tay nha hoàn, đi đến bên cửa.Tiêu Tường Sinh đang bực mình đi tới, sau lưng hắn là Hà Nhị bồng một bọc tã lót màu đỏ, tiếng khóc phát ra từ đó.
Phía sau Hà Nhị là hai bà tử tóc mai tán loạn đang tha lôi Long Thu Diệp người không giống người, quỷ không giống quỷ đi lại đây.Long Hương Diệp trấn định, vịn tay nha hoàn ra khỏi cửa, cười nói với Tiêu Tường Sinh: “Lão gia sao cũng đến đây?”Bình thường giờ này Tiêu Tường Sinh ở cửa hàng phía đông chợ.Tiêu Tường Sinh thấy Long Hương diệp sắc mặt vàng vọt, bả vai thon gầy, tức giận trong lòng tiêu tán một ít, đưa tay đỡ lấy nàng cùng nhau vào phòng.Hà Nhị ôm Tiêu Thái Cập đi tới, hành lễ với Long Hương Diệp.“Phu nhân, đã ôm nhị thiếu gia tới”Tiêu Thái Cập ở trong lòng Hà Nhị khóc đến khàn cả giọng, không thở được nữa giờ bị Long Hương Diệp ôm lấy, hài nhi mẫn cảm, biết là lại đổi người khác, cảm giác không an toàn càng thêm nghiêm trọng nên tiếp tục oa oa khóc lớn.
Vừa lúc một cục đờm trào lên cuống họng, ngăn chặn hô hấp làm cho mặt hắn trở nên xanh tím, tay chân không ngừng run rẩy…Long Hương Diệp sợ tới mức hồn phi phách tán, “Thái nhi! Thái nhi! Ngươi không cần dọa mẫu thân!”Nhũ mẫu vội đi tới nhìn thử, gấp gáp nói: “Phu nhân, đây là bị nghẹn đờm, nên mời một đại phu am hiểu bệnh trẻ con đến khám.”Tiêu Tường Sinh đưa tay sờ mũi Tiêu Thái Cập, sắc mặt càng thêm trầm trọng, đứng dậy nói: “Ta đi mời đại phu.”Long Hương Diệp hai tay run rẩy, suýt nữa ôm không được con trai.Kiếp trước, nàng chỉ biết chuyện mang thai, sinh con là qua lời kể của mẫu thân, bản thân nàng chưa từng kết hôn cũng chưa từng sinh con, cho nên quá trình nuôi con, nàng không hiểu được.
Mà lão đại Tiêu Sĩ Cập lại là một hài tử ngoan, không làm người ta phải lo, có còn một đống nhũ mẫu, nha hoàn, bà tử… Cho nên nàng có lo cũng chỉ là kinh nhi viễn chi, không ngờ lão nhị mới sinh thân thể lại yếu ớt như vậy.Long Hương Diệp trong lòng tức giận, giao Tiêu Thái Cập cho nhũ mẫu rồi đi đến bên cạnh Long Thu Diệp tát cho nàng một bạt tai: “Ngươi đã làm gì Thái nhi của ta? Hắn có xảy ra chuyện gì, ta lấy mạng của ngươi.”Đối với Long gia, Long Hương Diệp chỉ muốn lấy lòng mẹ cả và đối xử tốt với thân đệ đệ mà thôi.
Bởi vì mẹ cả nắm giữ chuyện hôn nhân đại sự của nàng mà đệ đệ là chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ của nàng, không thể đắc tội được còn muội muội này, từ nhỏ đã không có cảm tình gì.Long Thu Diệp không ngờ nhị tỷ từ nhỏ luôn thành thật chất phác, tuân thủ bổn phận lại dám đánh mình trước mặt mọi người liền ngẩn người, sững sờ nhìn nàng, không nói nên lời.Long Hương Diệp thấy Long Thu Diệp bị bịt miệng, đang tính kêu bà tử lấy khăn bịt miệng ra thì Hà Nhị đã chạy tới, thấp giọng bên tai nàng nói vài câu.Long Hương Diệp vừa nghe cũng choáng váng.Thì ra muội muội thực sự có tư tình với lão gia nhà mình.Sao mình có thể ngu ngốc lâu như vậy?Long Hương Diệp trong lòng cảm thấy buồn khổ, xót xa, cảm giác ủy khuất như thủy triều vỡ đê trào ra.Tại sao lại như vậy? Mọi thứ nàng đều theo quy củ mà làm.
Khi mới tới đây, nàng lo lắng bị người ta nhìn thấu, xem là yêu quái mà thiêu chết cho nên vẫn luôn cẩn thận, so với cổ nhân còn quy củ hơn.
Tam tòng tứ đức, hiếu kính trưởng bối, coi chồng là trời…nàng đều làm được, ông trời cũng đối với nàng không tệ, cho nàng một phu quân giàu có.Khi Tiêu Tường Sinh cầu thân, còn chưa có chức Viên ngoại mà chỉ là một thương muối, thân phận rất thấp nhưng mẹ cả và phụ thân nhìn trúng gia tài của hắn, sau này phụ thân và đệ đệ tham gia thi cử, không thể không có bạc để cung ứng nên mới đem thứ nữ gả cho hắn.Nàng vừa nhìn thấy Tiêu Tường Sinh đã thương, cũng không để ý tới thân phận thương nhân thấp kém.Số mệnh của nàng cũng thật tốt, gả được vài năm, Tiêu Tường Sinh đã được Hoàng thượng ban cho chức Viên ngoại lang, so với phụ thân chỉ là một tú tài thì công danh cao hơn mấy phần.
Khi nàng về lại nhà mẹ đẻ, đích tỷ cũng phải nịnh bợ nàng.Chẳng lẽ bây giờ muốn nàng chia sẻ trượng phu với muội muội sao?Long Hương Diệp được Hà Nhị đỡ lại giường, tê liệt ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch.Tiêu Tường Sinh cưỡi khoái mã đến một dược đường ở phố tây.
Chu đại phu ở đây đặc biệt am hiểu bệnh của phụ nữ và trẻ nhỏ, nữ quyến nhà hắn và Đỗ gia đều khám bệnh ở đây“Chu đại phu có ở đây không? Tiểu nhi nhà ta bị bệnh cấp tính, thỉnh Chu đại phu nhanh chóng đi cùng ta một chuyến” Tiêu Tường Sinh còn chưa vào cửa đã lớn tiếng kêu la.Chu đại phu đang ở trong phòng, Đỗ Tiên Thành đang mang theo Phương Vũ Nương đến đây khám bệnh.“Mạch tượng rõ ràng là hỉ mạch.
Chúc mừng hai vị, chúc mừng.” Chu đại phu chắp tay nói với Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương.Đỗ Tiên Thành bất chấp vui sướng, vội hỏi: “Hình như ta nghe được thanh âm của Tiêu đại ca, nói hài tử bị bệnh.
Chu đại phu nhanh chóng thu thập đi cùng Tiêu đại ca đi.”Tiêu Tường Sinh xông vào, nhìn thấy Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương cũng chỉ gật đầu một cái rồi vội vàng kéo Chu đại phu đi ra ngoài.Đỗ Tiên Thành sợ Tiêu gia xảy ra chuyện liền nói với Phương Vũ Nương “Chúng ta cũng đi đi, xem có thể giúp được gì không.”Phương Vũ Nương cũng sợ Tiêu Sĩ Cập xảy ra chuyện, vội nói “Cùng đi thôi, may mà Sương nhi không cùng đi với chúng ta.”.