Lý Lãng nhờ quan hệ đưa con motor bảo bối của Hạ Trì ra khỏi cục cảnh sát, cuối tuần Hạ Trì mời hắn một bữa.
“Mày muốn tìm kiểu gì?” Hạ Trì đột nhiên hỏi.
Lý Lãng chết mê chết mệt mấy con cua lông, nói không đầu không đuôi: “Chân to, căng mẩy, dễ tách mông.”
Hạ Trì suýt chút nữa sặc nước bọt: “Mẹ nó khẩu vị mày mặn thế?”
Lý Lãng bẻ càng cua, ra sức hút một ngụm, híp mắt ngất ngây: “Mấu chốt là muốn nhiều thịt cua thì phải hút gạch cua sạch một hơi.”
“…” Hạ Trì ném cái dĩa cho hắn, “Cút đi! Nói tử tế đàng hoàng cho tao!”
“Cái gì?” Lý Lãng chia sự chú ý của mình từ con cua sang cho Hạ Trì một chút.
“Một Alpha có thể…” Hạ Trì nhíu mày, nói, “thích một Beta không?”
“Cái gì mà có thể với không thể? Anh giai vẫn sống ở thế kỉ trước à? Vẫn còn tin vào pheromone quyết định tất thảy kia à?” Lý Lãng trợn trừng mắt, “Thích chính là thích, chẳng liên quan gì tới giới tính hết.”
Hạ Trì dựa vào đệm lưng ghế mềm mại, trong đầu cứ mãi lặp đi lặp lại lời nói này.
Thích chính là thích, không có bất cứ quan hệ gì với giới tính.
Hắn đã gặp qua rất nhiều người, mỗi người mang một giới tính khác nhau nhưng không có ai giống như Tô Tinh – người khiến hắn dù không gặp mặt nhưng lúc nào cũng muốn nhìn thấy, nhìn thấy rồi thì chỉ muốn ôm cậu ấy vào lòng.
Đại khái chính là cảm giác đó, dường như thế nào cũng không đủ.
Đừng nói Tô Tinh là Beta, kể cả cậu có là Alpha giống hắn thì hắn cũng muốn.
** má nó, đau lòng quá, không man chút nào!
Bây giờ mấu chốt là Tô Tinh không thích hắn!
Hắn hỏi tiếp vị quân sư quạt mo vẫn đang mê mẩn con cua lông: “Mày là Alpha, nếu mày thích một người là Beta mà Beta này lại thích Omega thì mày theo đuổi cậu ấy như thế nào?”
“Phức tạp nhỉ.” Lý Lãng cân nhắc trong chốc lát để làm sáng tỏ logic trong vấn đề, “Đầu tiên phải làm sáng tỏ xem xem Omega mà Beta kia thích là ai, điều này cũng giống như nguyên tắc đánh nhau, địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, thế thì đánh kiểu đéo gì? Đánh không khí à?”
Hạ Trì châm một điếu thuốc rồi hút chậm rãi, cảm thấy Lý Lãng ngày thường không đáng tin cậy nhưng lời nói lúc này cũng có chút đạo lí.
Hắn gom tất cả Omega xung quanh Tô Tinh lại, Kha Nhạc Nhạc và những cô gái khác trong lớp bị loại từ vòng gửi xe, Chu Cẩn Ngôn là người gần gũi với Tô Tinh nhất nhưng lại là Beta, đếm tới đếm lui vẫn không tìm ra ai.
Hắn buồn phiền rung tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn nhỏ bằng sứ, nhìn lướt qua thấy phục vụ khách sạn mang lên một cuộn khăn bông, một xấp khăn ướt nhỏ và kẹo bạc hà giúp thơm miệng sau bữa ăn.
Kẹo bạc hà…
“Má nó!”
Hạ Trì đột nhiên vỗ đùi khiến Lý Lãng hoảng sợ, suýt chút nữa chọc càng cua mắt mình.
“Lão đại sao đấy?”
Lúc này Hạ Trì mới nhớ tới ngày đầu tiên gặp Tô Tinh trong hẻm nhỏ kia, Tô Tinh nằm sấp lên một cậu bé Omega quần áo xộc xệch.
Cậu bé mặt ửng đỏ run lẩy bẩy, liếc qua đã thấy không thoải mái.
Hắn rít một hơi trấn tĩnh lại một chút.
Nghĩ kĩ lại thì Tô Tinh và cậu bé kia không phải là mối quan hệ yêu đương hai phía, nếu không sao trông dáng dấp cậu bé đó lại đáng thương như một chiếc túi khí trút giận bị ức hiếp như vậy, chẳng nhẽ là nhóc Trạng nguyên thừa dịp đêm tối gió lớn thô bạo ép cung người ta ư?
Hạ Trì thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa xác nhận quan hệ là được.
Ngụ ý vẫn chưa được sáng tỏ, hắn lại nhớ tới một chuyện khác.
Người bạn cùng bàn đẹp trai phóng khoáng không chỉ cao ráo mà còn cưỡi gió mà đi mà Tô Tinh chẳng mảy may để vào mắt, cứ nhất thiết phải thích nhóc Omega ốm yếu gầy còm không khác gì gà dù kia?
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh tối hôm đó, vành mắt hắn sưng húp, cổ họng thắt lại.
Lý Lãng thấy sắc mặt đại ca hắn ngày càng nghiêm trọng không khác gì nhọ nồi, cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Không sao chứ?”
“Ngậm mồm ăn đồ của mày đi!”
—–
Tô Tinh phát hiện Hạ Trì dạo gần đây có gì đó không ổn.
Vị lão đại của Trung học số 36 dường như có một thú vui mới tương đối độc đáo, thường xuyên chia sẻ cho cậu một vài bộ tiểu thuyết toàn là mấy tựa gần giống nhau như , , , sau khi gửi tệp tin tới, hắn sẽ thở dài một cách nghiêm túc trịnh trọng mà cảm khái vài câu.
— Dưa xanh hái không ngọt, ầy.
— Cường thủ hào đoạt sẽ không có kết cục tốt.
— Tiền đề của tình yêu đẹp nảy nở là song hướng thầm mến.
— Một tay không tạo nên tiếng vỗ, hãy đi tìm người nguyện ý vỗ tay với cậu, nếu treo cổ chết trên cây là ngu si đần độn.
Tô Tinh không hiểu ra sao, có một ngày hơn mười một giờ tối Hạ Trì lại nhắn tin quấy rầy cậu, lần này gửi một bộ tiểu thuyết tên.
Hạ Trì nhấn mạnh Tô Tinh nhất định phải đọc cẩn thận rồi nghiêm túc đánh giá, hi vọng ngày mai gặp mặt có thể chia sẻ cho hắn một vài cảm nghĩ.
Tô Tinh mở tệp ra, đọc được hai dòng thì ném xó.
‘Trong con hẻm nhỏ tối tăm, một người đàn ông cao lớn đè thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn xuống đất.
Người đàn ông nâng cằm cậu bé lên, nở nụ cười vô cùng xấu xa.
Thiếu niên khóc thút thít, bất lực tựa như một chú thỏ trắng lạc lối giữa cơn mưa đá…”
Đúng mười hai giờ, Hạ Trì lại gửi tin nhắn cho cậu.
Ông hai thằng bố mày đây: Đọc chưa?
Star: Cậu bị bệnh?
Ông hai thằng bố mày đây: Cậu đọc đi, hữu ích với cậu đấy.
Star: Cút, không đọc.
Ông hai thằng bố mày đây: Bộ này không hợp gu à? Vậy đổi bộ khác.
[‘Ông hai thằng bố mày đây’ đã gửi một tệp tin ]
[Star đã cài đặt chế độ xác minh kết bạn, bạn không còn là bạn của anh (cô) ấy.
Vui lòng gửi yêu cầu xác minh kết bạn, sau khi được đối phương xác minh, hai bạn mới có thể tiếp tục cuộc trò chuyện]
—–
Ngày hôm sau, Hạ Trì năn nỉ ỉ ôi mỏi miệng trong giờ tự học buổi sáng, thề với trời rằng sẽ không gửi tiểu thuyết cho Tô Tinh nữa, Tô Tinh ngại phiền nên đã add hắn làm bạn trên Wechat một lần nữa.
Tiết Ngữ văn học tác phẩm (1), yêu cầu cả lớp đọc thầm.
(1) Mình cứ tưởng Gừng Khoai Môn chỉ viết bừa cái tên thôi ai dè lại có thật.
Bài thơ hiện đại được sáng tác vào năm 1927 bởi nhà thơ Đới Vọng Thư.
Bài thơ miêu tả nhân vật trữ tình cầm ô giấy dầu lang thang một mình trong con hẻm mưa vắng vẻ.
Mình để link về bài thơ ở đây
Ngay sau khi tan tiết, Hạ Trì kéo tay áo Tô Tinh, nói: “Tôi học thuộc lòng rồi, đọc cho cậu nghe.”
Tô Tinh không tin, nhướng mày hỏi hắn: “Thuộc rồi?”
Hạ Trì có tính toán, đóng sách lại: “Thuộc rồi.”
Tô Tinh tựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Được, bắt đầu đi.”
Hạ Trì hắng giọng, nhìn Tô Tinh chằm chằm: “Mở khóa con motor, một mình lẻ loi giữa con hẻm nhỏ tối tăm, ta mong mỏi ngóng chờ một dáng hình tựa như bạc hà, chàng trai thủ khoa trung học…”(2)
(2) Mình sẽ để bản dịch gốc bài thơ để so sánh
Mở bung ô giấy dầu, lẻ bước
Phảng phất nơi xa ngái, vời vợi
Hiu hắt trắng ngõ mưa rơi
Ta mong mỏi ngóng chờ
Một dáng hình như đóa đinh hương
Nàng tựa như tủi lại như hờn.
Bản chế này thật sự nghe không lọt lỗ tai, Tô Tinh tức muốn nổ đầu, không nhịn được mà vỗ mạnh một tiếng lên sách giáo khoa của hắn.
Hạ Trì: “Tự dưng quên câu tiếp theo là gì rồi?”
Tô Tinh áp mu bàn tay mình lên kiểm tra trán hắn, giễu cợt: “Bệnh cũng không nhẹ đâu.”
Đã qua tháng mười một, trong lớp đã không bật quạt từ lâu nhưng Hạ Trì lại sợ nóng hơn người bình thường.
Ngay khi Tô Tinh áp tay lên, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp trán.
Hạ Trì đưa tay lên nắm cổ tay Tô Tinh trong vô thức, Tô Tinh sững sờ, sau đó hất tay Hạ Trì ra.
Hai người mắt đối nhau.
Trong chớp mắt nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt đối phương, Tô Tinh vội vàng quay đầu lại, Hạ Trì bĩu môi, hắng giọng ho hai tiếng như muốn giấu giếm.
Tô Tinh lật quyển đề Olympic Toán sang một trang mới, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Dạo này cậu làm sao vậy? Kì kì quái quái.”
Hạ Trì khổ sở lăn đi lăn lại vài ngày, lăn tới mức bản thân mình cũng mệt mỏi theo.
Cứ trực tiếp hỏi đi, không chừng hắn chỉ mình tự mình suy diễn, thật ra Tô Tinh không thích người kia đâu?
Giả sử, nếu cậu bé kia thật sự là Omega mà Tô Tinh thích…
Vậy thì làm sao chứ, dù sao hắn cũng không thể nào nhường nhóc Trạng nguyên cho người khác.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, tảng đá trong lòng Hạ Trì cuối cùng cũng dịch chuyển, hắn hỏi: “Lúc bọn mình gặp nhau lần thứ hai, không biết cậu còn nhớ không, cậu ở trong hẻm nhỏ, còn có Omega…”
Tô Tinh đang viết công thức tính toán ra nháp, nghĩ ngợi một chút, nói: “Có tên lưu manh ức hiếp cậu bé ấy, đúng lúc tôi đi ngang qua.”
Được, cuối cùng tảng đá này đã được nghiền nát.
“Hỏi chuyện này làm gì?” Tô Tinh nghiêng đầu hỏi Hạ Trì.
“Không có gì, hỏi cho vui.”
Hạ Trì vùi đầu vào cánh tay, không nhịn được mà cười ngoác miệng.
—–
Tan học, một nhóm người nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Quán trà sữa đối diện cổng trường vừa ra mắt hương vị mới tên ‘Dâu tây mix hoa quả khô’, là sự kết hợp giữa dâu tây, việt quất và chanh leo.
Kha Nhạc Nhạc vô cùng thích thú, nói rằng muốn thử xem vị thế nào, Lông xanh xung phong đi mua cho mọi người.
Bên đường có một xe bán kẹo hồ lô, Tô Tinh bị tiếng rao hàng thu hút, đưa mắt về phía xe hàng nhìn một lúc lâu.
Hạ Trì thấy vậy cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Xem ra cậu đang thèm ngọt, cũng không biết thứ đồ kia có gì ngon, tôi đi mua cho cậu.”
Tô Tinh còn chưa kịp đáp lại, Hạ Trì đã chạy bước nhỏ tới đó.
Đột nhiên một người buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi xanh lam viền ren cùng váy dài tới đầu gối từ trong quán trà sữa lao ra, đôi giày da bước trên đường vang từng tiếng ‘cộp cộp’ rõ ràng.
Tiết học cuối cùng của Tư Ca là tiết hoạt động, cô lấy cớ mình bị bà dì tới thăm nên cảm thấy mệt mỏi, thầy lập tức cho phép cô về nhà nghỉ ngơi.
Đứng trước cổng Trung học số 36 đợi hơn nửa tiếng mới thấy Tô Tinh bước ra ngoài.
“Tô Tinh!” Tư Ca ngẩng đầu, hung hăng hét lớn, “Thi giữa kì là kì thi chung cả thành phố, cậu đừng hòng giành hạng nhất từ tay mình!”
Bọn Lý Lãng Ngô Siêu mắt trợn tròn đứng hóng hớt.
Hạ Trì cầm một xiên hồ lô thêm nhiều nước đường trở về, thấy cảnh tượng này trước mắt.
Trên con phố ăn vặt trước cổng trường học, thiếu niên đẹp trai lạnh lùng thơ ơ nhìn cô gái trước mặt cậu ấy; cô gái một tay chống nạnh ngước đầu nhìn thiếu niên, tóc đuôi ngựa lắc la lắc lư.
Hạ Trì cực kì khó chịu, đang diễn phân đoạn trong bộ phim thần tượng nào đây?
Đột nhiên, hồi chuông cảnh báo trong đầu hắn rú ầm ĩ.
Tô Tinh biết, Omega, một cộng một thành hai tình huống trong đêm đó(3) – ** má! Sao lại bỏ sót mất cô gái này cơ chứ!
(3) Dành cho những ai quên thì Tô Tinh bị bọn thằng Long chặn đánh vì thằng Long thích Tư Ca nha
—–.