“Bạn học đây xếp hạng hai kì thi trung học trong truyền thuyết phải không? Ngưỡng mộ đã lâu.
Nghe nói chỉ kém nhóc Trạng nguyên bọn tôi mười tám điểm nhỉ, cũng đâu có nhiêu.
Cậu vừa nói muốn giành hạng nhất kì thi giữa kì phải không? Rất có chí hướng, vô cùng khâm phục.
Tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ấy, cứ yên tâm đi.
Tôi sẽ bảo với cậu ấy là chỉ cần khống chế chênh lệch dưới mười điểm thôi, đường đường là ông tướng mà cứ bắt nạt cô gái nhỏ là sao ta? Không đúng không đúng.
Nếu mỗi bài cao hơn mười điểm thì lại không biết giữ thể diện cho người khác gì hết, tôi nhất định sẽ phê bình kiểm điểm cậu ấy.
Phải rồi, có xiên kẹo hồ lô này, cho cậu đấy.”
Hạ Trì nói liến thoắng một mạch xong rồi đưa kẹo hồ lô cho Tư Ca, vỗ vai cô, trông như một người anh trai tình thương mến thương.
Tư Ca ngơ ngác nhận lấy kẹo hồ lô, hai má phồng lên, đôi mắt tròn xoe lập tức ầng ậng nước mắt.
Cô giậm chân, trừng mắt với Hạ Trì: “Cậu, cậu, cậu cậu cậu…”
Sau chữ ‘cậu’ cả nửa ngày cũng không nói thêm được gì, cô quẹt ngang mũi, hai hàng nước mắt chảy dài từ đôi mắt ngấn lệ, cầm kẹo hồ lô xoay người chạy trối chết.
Tô Tinh: “… Cậu bắt nạt người ta làm gì?”
Hạ Trì hoàn toàn không có ý thương hoa tiếc ngọc, nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Tôi có bắt nạt cậu ta đâu? Tôi chỉ nói sự thật nhá!”
“Nói thật nói thật!” Ngô Siêu mãi là người cầm đầu phong trào nịnh bợ.
Tô Tinh cạn lời lắc đầu, bước về phía trước.
Hạ Trì lẽo đẽo theo sau, dò hỏi: “Không nỡ à?”
Tô Tinh: “Không nỡ.”
Trái tim Hạ Trì trong phút chốc đã nguội lạnh.
Tô Tinh liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng cong lên, nói: “Không nỡ mất kẹo hồ lô của tôi.”
Hạ Trì sững người trong giây lát, trái tim nhỏ bé lạnh lẽo như được dung nham sưởi nóng.
“Ông chủ, thêm một xiên kẹo hồ lô nữa, rưới thật nhiều nước đường!”
–
Tư Ca bị Hạ Trì bắt nạt bỏ chạy, nhưng sự thật là kì thi giữa kì đang tới gần.
Những năm trước mỗi trường tự ra đề riêng không can thiệp lẫn nhau, nào ngờ năm ngoái cải cách thi tuyển sinh đại học, cả nước sử dụng thống nhất một bộ đề thi.
Nhằm mục đích học sinh thích nghi tốt với bầu không khí cạnh tranh khốc liệt trong hoàn cảnh chung này, Bộ Giáo dục vung bút kí tài liệu được ban hành – bắt đầu kể từ bây giờ, mười chín trường trung học phổ thông của thành phố Tân Dương sẽ thống nhất thi chung một đề và chấm thi chéo giữa các trường.
Lãnh đạo Trung học số 36 không ngừng phàn nàn, trước kia bọn họ tự ra đề thi chỉ cần dùng lệnh paste một vài đề thi đơn giản trên thư viện Baidu, tới lúc chấm bài thì mắt nhắm mắt mở cho qua nên thành tích của học sinh cũng không tới mức quá tệ.
Giờ thống nhất toàn bộ như vậy, há chẳng phải lòi ra cái dốt hay sao!
Chủ nhiệm giáo dục vươn tay sờ nhúm tóc còn sót lại trên chiếc đầu hói của mình, đầu óc linh hoạt: “Không phải chúng ta còn có thủ khoa kì thi trung học sao! Hãy để trò ấy phát huy toàn bộ năng lực của mình nào!”
Phó hiệu trưởng hỏi: “Phát huy như thế nào?”
Chủ nhiệm đáp: “Tạo cơ chế khích lệ.”
Phó hiệu trưởng không ngừng xua tay: “Không được không được, không đủ kinh phí.”
Chủ nhiệm đẩy gọng kính: “Không phải vẫn còn học bổng của học sinh Tô Tinh sao? Lúc đó trò ấy đắc tội với người phía trên nên nói chưa phát học bổng chứ có nói là không thể tự quyết định đâu.”
Hiệu trưởng ngồi trên ghế lãnh đạo vỗ tay: “Ý kiến này không tồi, quyết định vậy đi!”
—–
Chu Cẩn Ngôn nói với Lý Lãng rằng A Tinh lại tìm việc làm thêm ca đêm một lần nữa.
Trên đường đến Cung thiếu niên học piano vào cuối tuần trước, cậu thấy Tô Tinh đang cầm một cuốn sổ nhỏ, ghi chép thông tin tuyển việc làm dán trên cột điện.
Sau khi bờ đê sông bị chấn chỉnh, chính quyền thành phố đã tịch thu những cửa hàng vi phạm quy định, phát hiện không ít chủ quán thuê nhân viên là trẻ dưới vị thành niên.
Vì vậy mấy ngày nay chính quyền siết chặt quản lí, tiểu thương cũng không dám làm trái ý quan trên.
Tô Tinh đã chạy tới chạy lui hơn nửa thành phố Tân Dương cũng chưa tìm được công việc mới.
Lý Lãng nghĩ lại thế nào lại nói chuyện này cho Hạ Trì.
Sắc mặt Hạ Trì tối sầm lại, dựa vào cửa sổ hút liên tục vài điếu thuốc cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào.
—–
Cho tới khi vào buổi tự học sáng thứ năm, Lưu Văn công bố quyết định mới của nhà trường, nói rằng trường rất coi trọng kì thi giữa kì hai tuần sắp tới, quyết định thưởng ba nghìn đồng tiền mặt cho lớp có thành tích cao nhất, còn cá nhân có tổng điểm xếp hạng đầu tiên sẽ được khen thưởng hai nghìn đồng.
Bọn Lông xanh Ngô Siêu thốt lên một tiếng ‘ồ’ chẳng lấy gì làm hứng thú.
Kì thi giữa thì thì thôi không nói, hơn nữa chút tiền thưởng ấy không được gọi là tiền, với lại dù sao thì bọn họ cũng không thể giành được.
Tô Tinh xoay bút, đối với cậu hai nghìn đồng cũng coi là một khoản thu nhập lớn, ít nhất thì có thể lo liệu học phí và sách vở cho học kì sau.
Hạ Trì đưa mắt nhìn Tô Tinh, quay đầu xé một tờ giấy bài tập viết vài chữ, lấy nắp bút gõ vài lần lên vai Lý Lãng, ném tờ giấy lên.
Lý Lãng bắt lấy tờ giấy một cách khéo léo, vừa mở ra suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.
— Ba nghìn đồng đó nhất định phải lấy.
Hắn cầm bút nguệch ngoạc trả lời vài chữ, ném tờ giấy lại.
— Lão đại mày đang nằm mơ đấy à? Điểm của mày, tao, Lông xanh, Ngô Siêu, Kha Nhạc Nhạc cộng lại cũng không bằng một môn của bạn cùng bàn mày, với cái trình độ này còn đòi lấy hạng nhất điểm trung bình toàn khối?
— Đừng lằng nhằng, nhất định phải lấy.
Đợi lát nữa mày đề xuất chuyện này với nhóc Trạng nguyên, bảo cậu ấy phụ đạo cho bọn mình.
Lý Lãng quay đầu lại một cách cứng ngắc, ánh mắt nhìn hắn đầy oán trách, vẻ mặt sống không bằng chết.
Hạ Trì một cước đạp mông hắn từ phía dưới.
Lý Lãng ném tờ giấy lại.
— Anh giai ơi không phải mày không biết, bảo tao học thì thà bảo tao đi chết còn hơn á!!!
Ba dấu chấm than toát lên sự thê thảm quái lạ, Hạ Trì nghĩ thầm sao hắn lại không biết, con mẹ nó hắn đồng cảm vãi nồi luôn ấy!
— Xin lỗi, mấy đĩa game phiên bản giới hạn trong phòng tao mày cứ chọn tùy thích.
Lý Lãng xoay đầu lại, hai mắt sáng rực, làm động tác tay OK.
—–
Tan học, Lý Lãng gọi bọn Lông xanh tới hành lang túm năm tụm bảy, không biết lẩm bà lẩm bẩm chuyện gì mà trong lúc đó Lông xanh tức sùi bọt mép, một chân trèo qua lan can, bị dồn tới bước đường cùng, khí phách đầy mình, một tay chỉ trời, gào rống thảm thiết: “Cho dù hôm nay ông đây có nhảy lầu từ đây xuống rồi chết ở tầng cuối thì cũng không đọc nổi một chữ trong sách!”
Kha Nhạc Nhạc đứng bên cạnh vén tóc đầy quyến rũ, gật đầu như giã gạo vô cùng tán thành, Lông xanh lập tức thu tay chân về, lầu cũng không nhảy, chết cũng không tìm, khí phách ném cho chó gặm, gật đầu cùng Nhạc Nhạc công chúa.
Cuối cùng vài người đã đi tới quyết định cuối cùng, xếp thành hàng nối đuôi nhau bước vào lớp từ cửa sau, đứng thành một hàng thẳng tắp ở lối đi cạnh chỗ ngồi của Tô Tinh.
Lý Lãng ra khẩu lệnh: “Chuẩn bị — bắt đầu!”
Tất cả đồng thời cúi đầu khom lưng chín mươi độ: “Thầy Tô ơi, cứu lấy chúng em với!”
Tô Tinh bị bọn họ dọa hoảng tới mức đánh rơi bút xuống đất, cậu quay đầu hỏi Hạ Trì: “Làm cái gì đấy?”
Lý Lãng nhặt bút lên đưa cho Tô Tinh bằng hai tay: “Thưa thầy Tô, chúng em đã nhận ra sai lầm của mình, tuổi trẻ rực rỡ cứ thế trôi đi, chúng em đã hoài phí quá nhiều thời gian! Trong vài tháng qua, thầy đã có ảnh hưởng sâu sắc tới bọn em, cho bọn em thấy học tập mới là con đường rộng mở dẫn tới hạnh phúc, chúng em khẩn cầu thầy hãy trở thành gia sư phụ đạo ngoài giờ cho bọn em.
Vào kì thi giữa kì sắp tới, mục tiêu của bọn em là –”
Mấy người liếc mắt, nắm tay nhau: “Hạng nhất!”
Khóe miệng Tô Tinh giật giật hai lần, trông vẻ mặt coi thường cái chết của mấy người này thế nào cũng không liên quan gì đến ‘con đường rộng mở dẫn tới hạnh phúc’.
Cậu chẳng hiểu mô tê gì, tìm Hạ Trì theo bản năng: “Bọn tiểu đệ của cậu làm khùng làm điên, cậu là đại ca sao không quản nổi.”
Hạ Trì hớn hở ra mặt, khoác vai Tô Tinh: “Trông thấy các tiểu đệ trưởng thành, biết cái gì mới là chuyện quan trọng, người làm đại ca tôi đây thật sự rất vui! Thế này đi, cậu tiện thể giúp tôi luôn, nếu trong giờ học mấy đứa kỉ luật không tốt, tôi giúp cậu xử lí bọn họ.”
Tùy rằng không tin lí do bọn họ nói cải tà quy chính bậy bạ gì đó nhưng Tô Tinh biết bọn Lý Lãng thật lòng coi cậu là bạn bè, cậu thực sự không còn cách nào từ chối bọn họ, cộng thêm Hạ Trì đổ thêm dầu vào lửa, cậu mơ hồ đồng ý chuyện này.
“Bọn mình đi chỗ nào học đây ta?”
Sau khi quyết định chuyện học bổ túc, Ngô Siêu hỏi một câu.
“Tới nhà học sinh giỏi đê! Chúng ta xin xỏ người ta học bù, chẳng nhẽ còn phiền người ta chọn chỗ nữa à?” Kha Nhạc Nhạc nói.
Bàn tay đang đặt trên trang sách của Tô Tinh bỗng cứng đờ lại, ngón tay khẽ giật, gấp một nếp mép giấy.
“Tôi…”
Câu ‘Nhà tôi không tiện’ còn chưa kịp nói ra, Hạ Trì nói tranh: “Tới chỗ tao, trong nhà chỉ có mình tao, đầy đủ wifi đồ ăn vặt, bao phê.”
“Hạ lão đại vạn tuế!”
Một đám người ồn ào ầm ĩ tan học, Tô Tinh vẫn luôn cúi đầu, ngón tay vẫn ấn lên nếp gấp trang sách.
Đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn tới đặt lên mu bàn tay cậu, duỗi phẳng mép giấy.
“Nghĩ vớ vẩn gì đó? Ngày thường thông minh lắm mà, sao lúc này lại ngờ nghệch vậy, đầu ngỗng ngu ngốc.”
Hạ Trì véo nhẹ sau gáy Tô Tinh, Tô Tinh rũ đầu bật cười.
Đầu ngón tay cậu miết thật mạnh lên nếp gấp trang sách, sau đó trở tay đấm một cú lên vai Hạ Trì: “Mẹ nó cậu nói ai là đầu ngỗng ngu ngốc? Đồ ngốc thoi.”
—–
Sau khi tan học, bọn Hạ Trì nói có chuyện ở lại bàn bạc, để Tô Tinh về trước.
Đi tới sân thể dục mới sực nhớ ra hình như chìa khóa nhà vẫn ở trong ngăn bàn, cậu xoay người chạy về lớp học, vừa đi lên hành lang thì nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao từ lớp 5 truyền tới.
“Kì thi lần này rất quan trọng, thưởng vài nghìn lận!” Ngô Siêu nói.
Lý Lãng nói: “Làm việc quần quật cả đêm cũng chỉ kiếm được hơn một trăm đồng, mấy nghìn đồng cũng phải làm tới mấy chục đêm, là người ai chẳng kiệt sức, tao thấy bây giờ học sinh giỏi gầy như que củi, gân xanh nổi đầy cổ tay bé tí kìa.”
Kha Nhạc Nhạc thở dài, nói: “Sao học sinh giỏi cậu ấy không nói với bọn mình, không phải mọi người đều là bạn sao?”
Lông xanh an ủi cô ấy: “Học sinh giỏi khá sĩ diện, đàn ông ai cũng vậy.”
“Cậu ấy không sĩ diện.” Là giọng nói của Hạ Trì.
Tô Tinh không quấy nhiễu bọn họ, tiến lên phía trước hai bước, lén nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Hạ Trì ngồi trên bục giảng(1), chân đạp lên bàn dãy đầu tiên, nửa người trên ngả về phía trước, khuỷu tay lên chống đầu gối.
Ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, hắn ngồi đó như được một màu hoàng kim rực rỡ bao phủ tầng tầng lớp lớp.
(1) Thường thì bên Trung không có bục giảng cao hơn so với sàn lớp như bên mình, bục giảng là bục phát biểu gỗ cao bên mình ý^^
Hắn rũ mắt, lắc đầu không biết nên làm thế nào, nói khẽ: “Cậu ấy sợ mất đi bọn mình.”
Khoảnh khắc nghe được lời nói này, Tô Tinh đột nhiên không khống chế được nhịp tim tăng mỗi lúc một nhanh, mười ngón tay cuộn tròn, lưng áp chặt lên bức tường ngoài phòng học, một tay ôm ngực mình.
Hạ Trì quá chói mắt, dường như đốt cậu bỏng mất.
Cậu ngẩng đầu lên tự hỏi bản thân rốt cuộc đang sợ điều gì.
Cậu sợ Hạ Trì biết thật ra mình là Omega đang giãy giụa trong vũng bùn lầy, cậu sợ Hạ Trì phát hiện hoàn cảnh hiện tại của mình đang hỗn loạn tới chừng nào.
Cậu sợ mất đi hắn..