Nhóm người bắt đầu với khí thế hừng hực, miệng bô bô đọc công thức, đọc thơ cổ như trước kia chưa từng có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc đọc thơ cổ đối với bọn họ cũng là chuyện mới mẻ, nhưng sự mới mẻ lại như que kem vừa lấy trong tủ lạnh ra, chỉ trong chốc lát đã tan chảy.
Mười phút sau, bọn họ dựa vào bàn trà uốn éo vặn vẹo làm đủ thứ.
Kha Nhạc Nhạc lôi chiếc gương tay ra dặm lại lớp trang điểm, Lông xanh cầm sách Ngữ văn, cứ nhìn được hai lần thì lại gãi đầu một lần, gãi đầu hai lần thì nhìn sách một lần, Lý Lãng bắt đầu chán nản ngồi gảy da chân.
Tô Tinh đang làm đề Vật lí cùng Chu Cẩn Ngôn, Chu Cẩn Ngôn có câu không hiểu nên nhờ Tô Tinh giảng.
Hạ Trì thấy hai người bọn họ chụm đầu vào nhau thì thà thì thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai người bày trò thân mật trước mặt hắn thì thôi đi, mấu chốt là vừa rồi hắn nhìn Tô Tinh chằm chằm lâu như vậy nhưng nhóc Trạng nguyên cứ dửng dưng coi hắn như không khí, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Thầy Trạng nguyên ơi,” Hạ Trì không nhịn nổi nữa, bực bội gọi một tiếng, “Em có câu không hiểu, thầy dạy em đi!”
Tô Tinh ngẩng đầu khỏi tờ đề thi, Hạ Trì hai mắt chớp chớp nhìn cậu, hai tay đặt lên nhau ngay ngắn trên bàn nhỏ như cậu học sinh tiểu học đang chờ thầy giáo giải đáp câu hỏi khó.
Chu Cẩn Ngôn lấy bút chọc chọc cánh tay cậu, nâng cằm về phía Hạ Trì, ý bảo cậu tới chỗ Hạ Trì đi.
Tô Tinh ngồi xuống bên cạnh Hạ Trì, hỏi: “Không hiểu chỗ nào?”
Hạ Trì cầm bút khoanh bừa vài vòng trên giấy: “Cái này, cái này, còn cái này nữa, tất cả đều không hiểu.”
Tô Tinh nhìn lướt qua, cậu giao tổng cộng ba mươi từ đơn Tiếng Anh, Hạ Trì khoanh tới mười bảy mười tám từ.
“Thầy Tô ơi dạy em đi.” Hạ Trì cợt nhả thò đầu qua.
Thầy Tô vô cùng có nguyên tắc đẩy mặt hắn ra.
“Học thuộc lòng là được.”
Hạ Trì vẫn muốn chơi xấu: “Cậu đọc cho tôi mấy lần, tôi sẽ thuộc nhanh lắm đấy.”
“…” Thầy Tô hiển nhiên không hiểu thế nào là giáo dục bằng tình thương, cậu vươn tay về phía Hạ Trì, “Đưa điện thoại đây.”
Tuy không rõ Tô Tinh định làm gì, Hạ Trì vẫn ngoan ngoãn mở khóa điện thoại rồi đưa cho cậu.
Tô Tinh cúi đầu thao tác vài phút, trả điện thoại cho hắn, nói: “Nghe đi.”
Hạ Trì vừa thấy Tô Tinh download giúp hắn một tệp âm thanh.
[Sách giáo khoa Tiếng Anh lớp 10 (tập 1) – Đọc diễn cảm từ đơn]
Hạ Trì: “…”
—–
Hạ Châu vừa hoàn thành tiết Ngữ văn trong phòng đọc sách.
Thầy giáo đóng sách lại, hỏi: “Nội dung bài học hôm nay em hiểu không?”
Hạ Châu gật đầu, cất sách giáo khoa vào trong cặp táp giúp thầy, nói: “Thầy Lưu giảng hay lắm, vô cùng cặn kẽ.”
Thầy Lưu mỉm cười nhã nhặn.
Ông là giáo viên hạng I thành phố vừa về hưu năm trước, Hạ Lỗi thông qua một vài mối quan hệ tìm được ông, mời ông về làm giáo viên tư nhân cho Hạ Châu, lương cao hơn bậc lương cơ bản của giáo viên thành phố rất nhiều.
Vốn dĩ ông chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã sau khi về hưu, khinh thường cho rằng đây là nhà giàu vung tiền tìm người dạy dỗ đứa con vô dụng, ban đầu ông cũng tìm mọi cách khước từ nhưng thái độ của Hạ Lỗi vô cùng chân thành.
Hạ Lỗi đã đích thân tới thăm hỏi ông hai lần, nói rằng Hạ Châu là đứa con mình coi trọng nhất và bằng mọi giá phải mời được người thầy tốt nhất cho con.
Lúc đó ông vẫn có chút nghi hoặc, gia đình họ Hạ ở Tân Dương cũng có chút tiếng tăm, chuyện xảy ra vài năm trước ông có nghe được ít nhiều, nghe nói vị thiếu gia họ Hạ này hai chân tàn tật nhưng Hạ Lỗi vẫn còn đứa con trai lớn khỏe mạnh ở ngoài kia, tại sao lại đặc biệt quan tâm tới đứa con trai nhỏ tật nguyền này.
Sau khi nghe ngóng một phen, một ông bạn chí cốt đã nói với ông rằng con trai cả gia đình họ Hạ là một đứa vô dụng, quan trọng nhất là sau khi phân hóa giới tính thứ hai chỉ là một Beta bình thường.
Thầy Lưu hiểu rõ chuyện này.
Nhưng điều khiến ông cảm động nhất là Hạ Lỗi đã giải quyết chuyện công việc giúp con trai ông.
Lưu Văn, con trai ông, tốt nghiệp trường sư phạm hạng hai, tư chất bình thường không có gì nổi trội.
Hạ Lỗi sắp xếp anh ta tới Trung học số 36, cho anh ta làm chủ nhiệm lớp trong năm đầu tiên.
Hạ Lỗi là một thương nhân, xử lí mọi việc đều rất chu đáo.
Ông nói dự định sắp xếp Lưu Văn tới một trường có danh tiếng hơn nhưng suy cho cùng anh ta cũng chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu một bước lên mây khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, chi bằng tới Trung học số 36 rèn luyện hai năm, bảo đảm sau này sẽ chuyển công tác anh ta tới Trung học số 1.
Vợ ông vô cùng cảm kích trước sự sắp xếp chu đáo ổn thỏa của Hạ Lỗi, sau vài lần khuyên nhủ cuối cùng thầy Lưu mới đồng ý.
Không ngờ rằng Hạ Châu lại rất khác với hình tượng ăn chơi trác táng trong suy nghĩ của ông, không chỉ tư chất thông minh mà còn vô cùng khiêm tốn hiếu học, đối xử với thầy giáo nhã nhặn lễ phép.
“Thầy Lưu, em nghe bố em nói con thầy đang công tác ở Trung học số 36.”
Thầy Lưu đáp: “May mà có bố em hỗ trợ, nghe nói con thầy chủ nhiệm lớp anh của em, em xem có trùng hợp không chứ.”
Hạ Châu nở một nụ cười có chừng mực đồng thời cũng pha chút tinh nghịch độc nhất vô nhị của thiếu niên, cậu ta đã luyện tập biểu cảm này trước gương vô số lần, quen thuộc tới mức độ cong khóe miệng cũng hình thành kí ức cơ bắp.
Cậu ta chớp mắt, nói: “Không biết anh trai em gần đây bận gì, cuối tuần cũng không về nhà, có thể nhờ con trai thầy quan sát kín đáo một chút được không.
Anh trai hay bắt nạt em lắm, nếu anh ấy yêu sớm, em có thể nắm trong tay nhược điểm của anh ấy, để xem xem sau này anh ấy còn dám chọc ghẹo em không.”
Thầy Lưu thoải mái bật cười thành tiếng, vỗ vai Hạ Châu đầy thân thiết: “Tình cảm anh em của hai đứa không tồi! Được! Buổi tối thầy về dặn oắt con kia thăm dò cẩn thận xem, xem có phải anh trai em có chuyện đó thật không.”
Hạ Châu lại nói: “Thầy Lưu giữ bí mật giúp em nha.”
Nói xong câu đó, Hạ Châu lại giả vờ như vô tình nói tiếp: “Em cũng sẽ nhờ bố em để ý xem Trung học số 1 còn trống vị trí giáo viên nào không.”
Thầy Lưu cười rộ lên, những nếp nhăn trên mặt hằn rãnh sâu, ông cầm cặp táp, vỗ vỗ: “Yên tâm, thầy đảm bảo với em.”.