Trên đường từ bệnh viện trở về chung cư, Tô Tinh mua hai túi hoành thánh và bánh trứng ở quán quận Sa, vừa về tới nhà cơm nước xong lập tức uống thuốc, Tô Tinh còn ép Hạ Trì uống thêm hai cốc nước ấm lớn.
Ăn xong Tô Tinh rửa bát sạch sẽ, dọn dẹp phòng bếp, xuống tầng vứt đống rác Hạ Trì tích trong nhà, lên tầng thì thấy hắn mơ mơ màng màng dựa vào sofa.
Thấy sắp tới giờ ngủ nên cậu đánh thức Hạ Trì, bảo hắn vào phòng ngủ.
Hạ Trì dụi mắt, nắm tay Tô Tinh, mạnh mẽ nói: “Tớ không mệt, cậu đừng đi.”
“Đừng lề mề nữa, nhanh lên đi.” Tô Tinh kéo Hạ Trì dậy, choàng tay hắn qua vai mình, dìu hắn vào phòng.
Hạ Trì vòng tay qua cổ Tô Tinh, chơi đểu giống ranh con: “Vậy cậu ngủ cùng tớ đi, không thì tớ…”
Tô Tinh lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu nên bịa lí do nào hay ho chút.”
Hạ Trì ấp úng ‘tớ’ nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: “Không thì tớ sẽ không đắp chăn nữa!”
Tô Tinh: “… Được rồi, cậu ngủ đi, tớ không đi nữa.”
Sau khi nhận được lời hứa của Tô Tinh, lúc này Hạ Trì mới ngoan ngoãn nằm lên giường, yên tâm nhắm mắt.
Thuốc trị cảm có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, trong chốc lát Hạ Trì đã chìm vào giấc ngủ say, Tô Tinh vén góc chăn kín lại cho hắn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên hai mươi bảy độ.
Có lẽ do hai cốc nước ấm nên Hạ Trì toát mồ hôi nhễ nhại, miệng mấp máy lẩm bẩm hai câu nóng, hai tay giãy dụa từ trong chăn bông ra.
Tô Tinh vắt một chiếc khăn lông lau mồ hôi trên mặt hắn, gối thấm ướt mồ hôi, Hạ Trì nằm nghiêng ngọ nguậy, cậu tìm một chiếc ga gối trong tủ quần áo phủ lên gối đầu.
Không bao lâu sau Hạ Trì bắt đầu đá chăn, Tô Tinh chưa từng trông nom ai như vậy, đầu như phình gấp đôi.
Nhưng mà đồ dở hơi này lại quá khỏe, căn bản cậu không thể làm gì được Hạ Trì.
“Đừng lung tung, đắp chăn đàng hoàng.” Tô Tinh khom lưng, ghé sát bên tai Hạ Trì nói.
Không biết có phải Hạ Trì nghe thấy lời cậu nói trong giấc mơ hay không, lần này cuối cùng cũng không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để Tô Tinh đặt tay vào trong chăn bông.
Tô Tinh không hề yên tâm về Hạ Trì, cứ một lúc lại vắt khăn lông lau mồ hôi cho hắn, mỗi nửa tiếng lại đo nhiệt độ cho hắn bằng nhiệt kế điện tử.
Sau khi toát mồ hôi, tuy rằng không hẳn là hạ sốt hoàn toàn nhưng nhiệt độ đã xuống khoảng ba mươi tám độ.
Cậu kéo ghế ngồi bên mép giường, chống cằm lặng lẽ ngắm nhìn Hạ Trì.
Đồ dở hơi này lúc tỉnh lúc nào cũng mang dáng vẻ ‘Ông đây đỉnh nhất quả đất’, chẳng giống lúc ngủ yên giấc mí mắt nhắm nghiền một chút nào hết.
Xương mày hắn rất cao, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, hầu như lúc nào cũng cười, những lúc không cười sẽ mím chặt thành một đường thẳng.
Còn chiếc răng hổ kia của hắn, Tô Tinh đã từng liếm qua, cũng rất nhọn.
Cậu gõ ngón trỏ lên chóp mũi của Hạ Trì hai lần, thì thầm: “Đừng bị ốm nữa, mau khỏe lại đi.”
Hạ Trì nằm trên giường khụt khịt mũi, chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Tô Tinh đang ngồi bên mép giường, khóe miệng Hạ Trì từ từ nhếch lên, vươn bàn tay từ trong ổ chăn ấm áp ra ngoài, đầu ngón tay phác họa đường nét Tô Tinh.
Tô Tinh lắc đầu đầy bất lực, vươn một bàn tay tới cho Hạ Trì nắm.
Hạ Trì ngủ gần hai tiếng, bây giờ đã sắp tới chín giờ.
“Ngắm tớ à?” Hắn cười hỏi.
Tô Tinh cảm thấy ngắm bạn trai là việc quang minh chính đại, vì vậy gật đầu thản nhiên.
Hạ Trì hỏi tiếp: “Đẹp không?”
Tô Tinh: “Cũng thường thôi.”
“Điêu,” Hạ Trì ‘xùy’ một tiếng, “thường thôi mà cậu còn ngắm lâu thế?”
“Bởi vì thích.” Tô Tinh nói.
Ngón trỏ của Hạ Trì gãi nhè nhẹ lên lòng bàn tay Tô Tinh, biết thừa còn cố hỏi: “Thích ngắm tớ hay là thích tớ?”
Tô Tinh không trả lời, nhưng Hạ Trì đã biết đáp án từ trong ánh mắt ngập tràn ý cười của cậu.
—–
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tô Tinh chuẩn bị về nhà, cậu dặn dò Hạ Trì mười một rưỡi nhớ uống thuốc lần nữa, nhớ phải uống nước ấm, nếu đổ mồ hôi khó chịu thì phải thay quần áo ngủ ngay lập tức.
Cậu vừa mới đứng dậy, Hạ Trì vội vã vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, buột miệng nói: “Hôm nay đừng đi, tớ mua nhiều sữa chua lắm.”
Tô Tinh ngẩn người trong chốc lát, khả năng ghi nhớ tuyệt vời đã giúp cậu nhớ lại cảnh tượng liên quan tới sữa chua vào mấy ngày trước, hai má hơi nóng lên.
Lời nói vừa dứt khỏi miệng, Hạ Trì đã hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, vì vậy giải thích: “Sắp hết hạn sử dụng rồi, cậu ăn hộ tớ đi.”
Tô Tinh: “…”
Hạ Trì: “…”
** má! Thà không giải thích còn hơn!
Nghĩ đi nghĩ lại thì chiêu giả vờ đáng thương vẫn là ổn nhất, hắn vùi đầu vào trong chăn chỉ lộ hai con mắt ra bên ngoài, nhìn Tô Tinh chằm chằm nói: “Đau đầu quá, cả người chẳng có tí sức lực nào, cậu đi rồi chỉ còn một mình tớ, trong nhà không có nước ấm thì phải làm sao bây giờ.”
Hắn nắm chặt cổ tay Tô Tinh căn bản là không cho cậu về, rõ ràng người suy giảm sức đề kháng là Hạ Trì đang bị ốm, vậy mà không hiểu tại sao Tô Tinh cảm thấy sức chống cự của mình tụt dốc không phanh, nếu không phải vậy tại sao cậu lại hoàn toàn tin những lời xàm xí rành rành như vậy chứ.
Trong lòng cậu không thôi thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Trì, nói: “Biết rồi, không đi nữa.”
Hạ Trì hớn hở ra mặt: “Thật á?!”
Tô Tinh nói: “Tiếc sữa chua sắp hết hạn.”
—–
Sofa nhà Hạ Trì là dạng gấp gọn đa năng, mở ra là có thể biến thành một chiếc giường nhỏ, một người lớn ngủ cũng không thành vấn đề.
Vốn dĩ hắn định nhường phòng ngủ cho Tô Tinh còn mình ngủ trên sofa, nhưng Tô Tinh nhất quyết phản đối, đuổi Hạ Trì ra khỏi phòng khách.
Hạ Trì đưa cho Tô Tinh một bộ chăn gối mới tinh, quấn mình trong chăn đứng một góc ngắm Tô Tinh trải chăn.
Tô Tinh nửa ngồi nửa quỳ trên sofa giường.
Cậu đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len rộng rãi, những ngón tay thon dài mảnh khảnh vuốt phẳng góc chăn.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống dịu dàng phủ lên sườn mặt cậu và những lọn tóc lòa xòa mềm mại rủ xuống trán.
Vành mắt Hạ Trì bỗng nhiên nóng lên một chút, vậy mà Tô Tinh lại đem tới cho hắn một cảm giác ‘là nhà’.
Tô Tinh lôi từ trong khe hở chỗ tựa lưng một vỏ túi rong biển khô, dùng hai ngón tay kẹp nó, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Lão đại, phiền cậu chú ý vệ sinh nhà ở một chút.”
Hạ Trì bước tới, cởi dép bông leo lên sofa giường, ôm chặt Tô Tinh từ phía sau để cậu ngả vào lòng mình, hai tay ôm chặt eo cậu, chóp mũi cọ cọ trên gáy cậu rồi hôn phớt lên dái tai tròn tròn của cậu.
“Sao vậy?” Tô Tinh cười nhẹ nói, “Lại đau đầu hoa mắt?”
Hạ Trì vùi đầu vào cổ cậu, hít hà một hơi thật sâu rồi nói: “Sau này nhà của chúng mình, nhất định tớ sẽ dọn dẹp vệ sinh hàng ngày.”
Tô Tinh khựng lại, vẻ mặt cứng đờ trong chốc lát, như thể không biết nên phản ứng gì với câu ‘nhà của chúng mình’ của Hạ Trì.
Cho tới khi Hạ Trì vươn đầu lưỡi liếm lung tung trên cổ cậu, nơi đó quá mẫn cảm, Tô Tinh giật nảy mình nghiêng đầu né tránh, nắm lấy vành tai Hạ Trì lắc lắc, nói: “Đây là cậu nói đấy nhé.”
—–
Mười một rưỡi, sau khi uống thuốc xong, Tô Tinh giục Hạ Trì về phòng đi ngủ, Hạ Trì quấn chăn đứng trước cửa ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
“Cút vào.” Tô Tinh đưa ra tối hậu thư.
“Ừ thì…” Hạ Trì ho một tiếng, “Có phải còn chuyện gì quên chưa làm không nhỉ?”
Tô Tinh nín cười, biết tỏng nhưng vẫn hỏi hắn: “Cái gì?”
Hạ Trì nhắc nhở: “Cái mà các cặp đôi hay làm trước khi đi ngủ ý…”
Tô Tinh gật đầu rõ ràng: “Ò, chúc ngủ ngon đúng không? Ngủ ngon, nói xong rồi đó, biến đi.”
Hạ Trì: “Hết rồi à?”
Tô Tinh nhún vai: “Hết rồi.”
“Cái tớ nói là hôn chúc ngủ ngon!” Hạ Trì tức muốn hộc máu.
Tô Tinh không nhịn nổi nữa, bật cười ‘xì’ một tiếng.
Hạ Trì mới hiểu Tô Tinh cố tình giả vờ, vì vậy cúi người cụng trán lên trán Tô Tinh: “Nhóc con đểu giả dám chơi tớ phải không?”
Tô Tinh dựa vào tường, mũi chân hướng xuống đất lơ lửng, trọng tâm dồn hết vào chân còn lại.
Cậu đã thay bộ đồ ngủ của Hạ Trì, màu đen càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của cậu hơn, quần áo Hạ Trì trên người tất nhiên sẽ rộng một chút, cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra đường nét xương quai xanh rõ ràng và phần nhỏ ngực trắng như tuyết.
Hạ Trì tinh mắt nhìn thấy dưới xương quai xanh bên trái của Tô Tinh có một nốt ruồi nho nhỏ, cân xứng chặt chẽ một cách kì diệu với nốt ruồi dưới khóe mắt cậu, ngắm tới mức ánh mắt trầm xuống, nói: “Đừng câu tớ.”
Khóe miệng Tô Tinh khẽ nhếch lên: “Ai câu…”
Cậu chưa kịp nói hết câu thì Hạ Trì đã tiến lên phía trước một bước, xốc hai bên xương sườn của cậu lên trên, nửa ngồi xổm nửa khuỵu gối, liếm mút xương quai xanh của cậu.
“Hạ Trì cậu…”
Tô Tinh không hề phòng bị trước đòn tập kích bất ngờ của hắn.
Hạ Trì mút một vết đỏ thẫm lên nốt ruồi của cậu, sau đó hắn ngẩng đầu, ngón tay cái vuốt ve vết đó rồi nói: “Đã đóng dấu, cậu là ngôi sao của tớ.”
Tô Tinh dựa vào tường, nhịp thở có chút rối loạn: “Ấu trĩ.”
Hạ Trì liếm chóp mũi cậu, nói tiếp: “Không cho hôn chúc ngủ ngon thì cứ gây chuyện.”
Tô Tinh nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Bạn nhỏ Hạ Trì mấy tuổi rồi?”
“Sắp mười tám, sau đó lập tức có thể làm chuyện mà chỉ người trưởng thành mới làm được.” Hạ Trì nói mập mờ.
Một bàn tay hắn không an phận mơn trớn từ eo Tô Tinh hướng lên trên, không ngừng xoa nắn cần cổ ngoài lớp áo, thành công khiến Tô Tinh nổi da gà.
Hạ Trì mỉm cười, nắm lấy gáy cậu, Tô Tinh ngoan ngoãn nhón chân thuận theo, nhắm mắt lại.
Khi khoảng cách giữa môi hai người chỉ còn lại một ngón tay, Hạ Trì bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhỏ giọng chửi một tiếng.
“Đờ mờ!”
“Hửm?”
“Có virus, lây bệnh cho cậu mất sao giờ?”
Tô Tinh nghiêng đầu, nhếch khóe miệng lên cười, một tay vòng qua cổ Hạ Trì, nhẹ nhàng tiến lại gần, híp mắt áp lên bờ môi hắn.
“Tớ còn dám ở cùng cậu, virus thì có gì phải sợ?”
Cậu nói một câu như vậy, sau đó chủ động vươn đầu lưỡi lướt qua môi trên của Hạ Trì.
Cảm giác trơn ẩm mềm mại lướt qua môi mình khiến Hạ Trì lập tức mất kiểm soát, không rảnh quan tâm tới vấn đề có truyền nhiễm gì hay không nữa, một tay hắn vòng qua eo Tô Tinh, một tay ôm lấy gáy cậu, dồn sức mạnh tới mức như muốn khảm Tô Tinh vào lòng mình.
“Vừa rồi lén ăn sữa chua à?” Hắn hỏi.
“Ừm.” Tô Tinh thở hổn hển đáp lại, “Vị đào vàng.”
“Ngọt lắm, đầu lưỡi đâu? Để tớ nếm thêm chút nào.”
Hạ Trì được voi đòi tiên xâm chiếm toàn bộ khoang miệng của Tô Tinh, tay hắn mò dọc theo vạt áo ngủ của Tô Tinh, rốt cuộc có thể cận kề làn da mềm mại mịn màng của cậu không chút trở ngại.
Nhiệt độ bàn tay Hạ Trì vô cùng nóng, Tô Tinh giật mình, phát hiện hắn đang sờ soạng vuốt ve sau lưng mình một cách ngang ngược.
Cậu nhíu mi lại cảm thấy không thoải mái nhưng Hạ Trì lại không cho cậu trốn, ngậm môi dưới của cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tớ sờ chút thôi, ngoan, không sợ, ngoan nhé…”
Tay hắn rất lớn cũng rất ấm, áp sát eo lưng của Tô Tinh khiến cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, tựa hồ có thể cảm giác được bàn tay Hạ Trì có thể khảm vào cơ thể mình.
Đột nhiên Hạ Trì ấn nhẹ lên hõm eo cậu, hai chân Tô Tinh mềm nhũn, hoàn toàn đánh mất sức chống cự.
Cổ họng Hạ Trì phát ra tiếng cười trầm thấp mơ hồ, ngày càng trắng trợn nhấm nháp món tráng miệng trước khi đi ngủ của mình.
—–
Không biết sau bao lâu nụ hôn chúc ngủ ngon này mới kết thúc, cuối cùng trên xương quai xanh và cổ của Tô Tinh xuất hiện thêm vài dấu hôn đỏ thẫm, cũng may đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo nên không dễ gì bị phát hiện.
Tô Tinh trốn vào nhà vệ sinh tiêm một ống thuốc ức chế.
Trong lúc hôn môi với Hạ Trì, cậu phát hiện cơ thể mình có phản ứng gì đó, cảm giác này vô cùng kì lạ, cả người đột nhiên nóng bừng, hai chân nhũn ra.
Trực giác nhạy bén của cậu cho biết, có lẽ đây là điềm báo kì động dục sắp đến.
Những năm qua cậu đều dựa vào thuốc ức chế để khống chế kì động dục, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải là giải pháp lâu dài.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày tiếp xúc thân mật với người yêu mình một chút, cơ thể nảy ra một vài phản ứng cũng là điều đương nhiên.
Anh Hùng ông chủ cửa hàng thuốc đã cảnh cáo cậu, càng lạm dụng thuốc ức chế thì tác dụng phụ càng lớn.
Cậu nằm trong chăn, ngẩng đầu nhìn trần nhà, khẽ thở dài một hơi.
Cậu không sợ Hạ Trì biết giới tính thật sự của mình, sẽ không vì chuyện này mà khoảng cách của cậu và Hạ Trì trở nên dần xa cách, nhưng cậu lại không biết nên nói thế nào cho hắn.
Cậu đã sống với thân phận là một Beta trong nhiều năm như vậy, một khi bại lộ, bạn bè cậu có thể chấp nhận được không? Phía trường học sẽ thế nào? Sẽ sẵn sàng tiếp nhận một học sinh giả dạng giới tính như cậu sao?
Cơn buồn ngủ ập tới, Tô Tinh chậm rãi nhắm mắt lại.
——
Ngày hôm sau Hạ Trì tự nhiên bừng tỉnh sau giấc ngủ dài tới hơn chín giờ sáng, hắn duỗi người nằm dài trên giường, cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu không còn nhức cũng không còn hoa mắt nữa, xem ra đã khỏi ốm hoàn toàn.
Hắn rón ra rón rén xuống giường, vừa đẩy cửa phòng ra thì phát hiện Tô Tinh đã không còn ở đây nữa.
Chăn được gấp gọn gàng đặt trên đầu giường, áo ngủ màu đen đặt ở mép giường, chỉ có một vài nếp gấp trên chăn và mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên gối đầu là minh chứng đã có người ghé qua đây ngủ lại một đêm.
Hạ Trì khăng khăng đi tới trước tủ giày nhìn thoáng qua, quả nhiên người đã đi rồi, giày cũng không có ở đây.
Hắn ngồi phịch xuống sofa giường, vùi đầu vào chiếc gối đêm qua Tô Tinh dùng hít một hơi thật sâu.
** má! Mình đang làm gì vậy? Mình là biến thái à?!
Hắn mới hít vào được nửa chừng thì đã bị hành vi kì cục của mình làm kinh hãi hết sức, ném gối sang một bên, vò tóc cáu kỉnh.
Bé Trạng nguyên cứ im hơi lặng tiếng sủi tăm hơi? Này khác gì tra nam sau một đêm liền mặc quần bỏ chạy trên phim truyền hình đâu?
Hạ Trì nghĩ tới điều đó càng tức hơn, cũng không kịp xỏ dép bông, hai chân trần bước vào phòng ngủ, lấy điện thoại nhắn tin Wechat cho Tô Tinh.
Tô Tinh đang chọn cà chua trong siêu thị, vừa mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Hạ Trì.
Cậu đặt túi cà chua vào giỏ hàng, vừa nghĩ về việc lấy thêm chút thịt nạc để nấu cháo nấm hương thịt nạc cho Hạ Trì vừa trượt mở giao diện Wechat lên.
Đầu tiên Hạ Trì gửi cho cậu một sticker người que đầu nhỏ hai tay chống nạnh chửi bới ầm ĩ, sau đó gửi tiếp hai chữ nữa, kèm thêm ba dấu chấm than.
Ông hai thằng bố mày đây: Tra nam!!!
—–.