Kì thi cuối kì lần này vẫn thống nhất sử dụng một đề thi chung do tổ chuyên môn Trung học số 1 phụ trách ra đề.
Phía trên đã lệnh phải công bằng nghiêm túc, không được phép tiết lộ trước nội dùng đề thi, nhưng giáo viên Trung học số 1 vẫn cố gắng bí mật ra sức truyền đạt trọng điểm trong đề thi cho học sinh, hơn nữa còn dặn dò đủ kiểu rằng không được phép tiết lộ cho học sinh trường khác.
Học sinh ba tốt Chu Cẩn Ngôn ngồi ngay ngắn, gật đầu mạnh mẽ tán thành, thoắng cái đã nói hết trọng điểm đề thi cho Tô Tinh.
Tô Tinh dành hai đêm để biên soạn một quyển tài liệu ôn tập và tới lớp đưa cho Hạ Trì vào ngày hôm sau.
Hạ Trì lật qua lật lại xấp tài liệu viết tay, đặt hai tay Tô Tinh vào lòng bàn tay mình xoa xoa, nhíu mày hỏi: “Thức khuya làm? Ngủ không ngon có phải không?”
Tô Tinh ngáp một cái, hai quầng thâm dưới mắt đen sì, lắc đầu phủ nhận: “Không, không tốn thời gian.”
“Không tốn thời gian cái gì, quầng thâm khác gì gấu trúc không.” Hạ Trì gập ngón tay gõ nhẹ lên trán Tô Tinh, gõ xong lập tức cảm thấy xót, sau đó xoa xoa trán Tô Tinh, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nói, “Lần sau không được thức khuya nữa nghe chưa? Không việc gì phải làm quốc bảo(1) hết, làm bé lạnh lùng của một mình tớ là đủ rồi.”
(1) Gấu trúc là quốc bảo của Trung Quốc, ‘bảo’ trong ‘quốc bảo’ và ‘bé’ trong ‘bé lạnh lùng’ cùng là một chữ 宝.
Thật ra ‘bảo’ không phải là ‘bé’, nhưng ‘bảo bảo’ là ‘bé cưng’ nên mình để là ‘bé lạnh lùng’ cho hợp hoàn cảnh với thuận miệng hơn ấy
Tô Tinh vừa gặm bánh bao vừa nói: “Thế thì làm quốc bảo tốt hơn.”
Hạ Trì nghiến răng: “Ngày mai ông đây lập tức đổi tên thành Hạ Quốc(2)! Để cậu đi chỗ nào người ta cũng biết quốc bảo là bảo bối của Hạ Quốc.”
(2) ‘Quốc’ trong ‘Hạ Quốc’ là国, giống với ‘quốc’ trong ‘quốc bảo’
Lý Lãng hùng hùng hổ hổ xông vào lớp học suýt chút nữa muộn giờ, ném balo lên bàn, quay đầu hỏi: “Quốc bảo với bảo bối cái gì đấy, nói tao nghe với!”
Tô Tinh tập trung ăn bánh bao của mình, không để ý tới chuyện ngoài lề.
“Cậu ấy, quốc bảo.” Hạ Trì chỉ vào Tô Tinh, sau đó chỉ vào chính mình, “Tao, Hạ Quốc.
Hiểu không?”
Lý Lãng ngẫm nghĩ trong chốc lát, mông lung lắc đầu: “Hai đứa mày đang chơi đố chữ à?”
Hạ Trì: “Nghe không hiểu thì cút, vô học!”
—–
Trước kì thi cuối kì hai ngày, Lưu Văn phát đề thi cho học sinh tự làm trong lớp, sau đó gọi Hạ Trì tới văn phòng.
Bây giờ là thời gian lên lớp nên không có giáo viên nào trong văn phòng.
Điều hòa trong phòng đã được bật hết công suất, Lưu Văn cởi áo khoác bông đặt lên bàn, anh ta mặc bên trong một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời dưới áo gile len màu trắng ngà, toát lên khí chất của một phái học giả ưu tú, hoàn toàn khác với dáng vẻ dè dặt gò bó vào đầu học kì.
Anh ta vỗ vai Hạ Trì, nâng cằm hướng về phía ghế tựa, nói: “Ngồi đi.”
Hạ Trì không khách sáo với anh ta, phóng khoáng kéo ghế dựa ngồi xuống, hỏi: “Thầy có việc?”
Lưu Văn đẩy gọng kính, cầm cốc nước uống một ngụm, nhuận giọng cười nói: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, thầy cảm thấy em tiến bộ rất nhiều…”
“Đúng là rất nhiều, không cần khen ngợi, em sợ mình kiêu căng.” Hạ Trì ngắt lời anh ta.
Lưu Văn á khẩu, nuốt mấy câu hàn huyên dạo đầu câu chuyện vừa tới bên miệng trở lại, xoa xoa tay, hỏi tiếp: “Vậy thầy hỏi thẳng, hình như em thân với bạn học Tô Tinh lắm phải không?”
Hạ Trì cười cười: “Thầy hỏi chuyện này làm gì?”
“Quan tâm tới đời sống của các bạn trong lớp một chút,” Lưu Văn cười gượng vài tiếng, “thầy biết bạn học Tô Tinh thường xuyên giúp đỡ em trong việc học tập…”
“Không chỉ có mình em,” Hạ Trì lại ngắt lời anh ta lần nữa, “cậu ấy nhiệt tình với tất cả mọi người trong lớp.”
“Thật à?” Lưu Văn hỏi.
“Đương nhiên là thật, thầy có thể hỏi những bạn khác trong lớp.” Hạ Trì nhướng mày, ngờ vực hỏi, “Chẳng nhẽ thầy không tin?”
“Không, nào có.” Lưu Văn xua tay.
Hai tay Hạ Trì đặt lên tay vịn ghế, ngón trỏ gõ lên tay vịn, trả lời những câu hỏi của Lưu Văn vô cùng trôi chảy.
Lý Lãng vừa nói Hạ Lỗi móc nối quan hệ chuyển công tác Lưu Văn tới Trung học số 1, bây giờ Lưu Văn vu vơ dò hỏi hắn chuyện của Tô Tinh, Hạ Trì không thể không cảnh giác cao độ.
Nói cách khác, chỉ cần liên quan đến Tô Tinh, hắn trở nên nhạy cảm hơn bất cứ ai.
Hai người lôi lôi kéo kéo vòng vo một hồi, Lưu Văn đột nhiên hỏi: “Gần đây em yêu đương phải không?”
Ngón tay đang gõ lên tay vịn ghế của Hạ Trì bỗng khựng lại: “Không thầy.”
“Thật à?” Lưu Văn hỏi đột ngột, cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có gì đó không ổn, vội vã thanh minh cho bản thân, “Thầy không có ý nói chuyện này không tốt, thầy cũng không lớn hơn em bao nhiêu, em đừng ngại, cứ tâm sự với thầy như một người bạn, không có thật à?”
Hạ Trì thật sự ‘tâm sự như một người bạn’ với anh ta, bắt chéo chân gác lên chân còn lại, nói một cách cà lơ phất phơ: “Không có đâu thầy, em thì tuổi gì đòi yêu đương, thầy nghe tin đồn từ ai vậy?
Lưu Văn cầm cốc nước uống một ngụm lớn.
Anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ vì mình là người thầy giảng dạy kiến thức học tập, thế nhưng lại tìm học sinh để dò hỏi cuộc sống riêng tư của người ta.
Bố anh ta là gia sư của em trai Hạ Trì, lần trước đã nhờ anh ta để ý xem dạo gần đây Hạ Trì thân với ai, còn hỏi anh ta sơ yếu lí lịch của Tô Tinh.
Trên bàn ăn ngày hôm qua ông còn yêu cầu anh ta hỏi thăm xem dạo gần đây Hạ Trì có đang yêu đương không.
Anh ta sốt ruột nói tìm hiểu mấy chuyện này làm gì, Trung học số 36 đừng nói là yêu đương, đập đá có cả đống, Hạ Trì cũng không phải dạng học sinh ba tốt, có yêu đương hay không anh ta cũng chẳng buồn quan tâm, yêu với chả đương.
Bố anh ta giận dữ ném đũa, nói thời kì nổi loạn của con trai lớn nhà họ Hạ tới rồi, suốt mấy tháng nay không về nhà, em trai người ta quan tâm tới anh nên mới nhờ hỏi nghe ngóng tình hình.
Hơn nữa, chuyện anh ta chuyển công tác tới Trung học số 1 sau Tết Nguyên đán đều nhờ vào sự giúp đỡ ít nhiều của nhà họ Hạ.
Bố anh ta đã nói tới nước này rồi, anh ta cũng không còn cách nào từ chối, đành phải ra mặt tìm Hạ Trì.
“Không có thì tốt, không có thì tốt…” Anh ta xua tay với Hạ Trì, “Em vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu trong khoảng thời gian này, về lớp trước đi.”
“Vâng, em về lớp làm bài.” Hạ Trì đứng dậy rời đi.
“Phải rồi!” Lưu Văn đặt cốc nước xuống, nói sau lưng Hạ Trì một câu, “Em gọi giúp thầy Tô…”
“Thầy Lưu,” Tay Hạ Trì đặt lên tay nắm cửa, nghiêng đầu mỉm cười, lễ phép nói, “bạn cùng bàn của em dốc sức học tập, chỉ muốn thi đỗ trường tuyến đầu giành lấy danh dự vẻ vang cho trường, có chuyện gì thầy cứ tìm em là được.”
Từ góc độ này, Lưu Văn chỉ có thể nhìn thấy nửa non góc nghiêng của Hạ Trì, cánh tay đang đặt lên tay nắm cửa cứng cáp thon dài, tay còn lại đút túi quần, tóc mái dài che nửa mắt, khóe miệng nhếch lên, răng hổ nhòn nhọn chống môi dưới.
Trong suốt học kì này Hạ Trì vô cùng an phận làm Lưu Văn suýt chút nữa quên rằng hắn đã từng là trùm trường Trung học cơ sở số 36, nghe nói trước kia hắn đánh một đám côn đồ trường thể dục thể thao vào bệnh viện nằm hơn nửa tháng, giáo viên trường cấp hai thấy hắn đều phải đi đường vòng.
Lúc này hắn mới toát lên hơi thở của một thiếu niên hư hỏng, khí phách phóng túng vô cùng hiên ngang.
Lưu Văn đột nhiên cảm thấy lạnh rợn sống lưng, anh ta nuốt nước bọt, vội vã gật đầu nói: “Không có việc gì không có việc gì, em mau về lớp làm bài đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi thầy.”
—–
Trở về phòng học, Tô Tinh quay đầu thì thầm hỏi hắn: “Không có chuyện gì chứ?”
Hạ Trì vỗ nhẹ lên gáy Tô Tinh trấn an cậu, nói cho qua: “Không có chuyện gì hết, chỉ quan tâm tới việc học tập gần đây của tớ, làm bài của cậu đi, mấy ngày nữa thi rồi, đừng lo nghĩ vu vơ.”
Tô Tinh nhíu mày, vẫn cảm thấy có chút gì đó không yên lòng.
Vừa rồi Hạ Trì bị gọi đi, cậu hỏi Lý Lãng có biết đột nhiên Lưu Văn tìm Hạ Trì làm gì không.
Đầu tiên Lý Lãng lắc đầu nói không biết, sau đó lại buông một câu: “Tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhà lão đại, không thì tại sao bố nó lại vô duyên vô cớ tống cổ họ Lưu tới Trung học số 1.
Nhà lão đại…” Lý Lãng khựng lại, ngập ngừng thở dài: “Thôi bỏ đi, chuyện này khá phức tạp, tôi không tiện nói.”
Hạ Trì xoay bút vài vòng, lật tờ đề thi tìm một câu đơn giản làm trước.
Tinh thần Tô Tinh vẫn luôn bồn chồn không yên.
Trên đường tan học trở về nhà, Hạ Trì nắm tay cậu gãi nhẹ vào lòng bàn tay, trêu chọc cậu: “Sao lại không nói gì? Buồn bã trước kì thi phải không? Tâm trạng này của cậu không hề ổn chút nào, không phải thi cử thôi sao? Về sau có em bé á, thế nào cậu cũng phải trải qua trầm cảm sau sinh…”
Hắn càng nói càng hào hừng, bắt đầu mở rộng chủ đề với chuyện thương hiệu sữa bột nào uy tín nhất, bỉm của hãng nào dai nhất bền nhất rồi tới việc cho con học trường quốc tế nào, Tô Tinh không tài nào nghe nổi nữa, cậu véo tay Hạ Trì, nói: “Im mồm!”
Hạ Trì nghĩ ngợi một hồi, nói: “Không thích trường quốc tế à? Cũng phải, nghe nói học phí một năm trường quốc tế tới mấy chục vạn, đốt tiền.
Vẫn nên chọn trường công lập trước đi, nhưng mà phải xem xét nhà ở quanh khu trường học nữa, ây dà, bây giờ giá nhà cao như vậy làm mẹ nó cũng buồn thối ruột.”
“…”
Thấy sắc mặt Tô Tinh ngày càng lạnh, Hạ Trì không nhịn được bật cười ‘xì’ một tiếng, hai ngón tay kéo hai bên khóe miệng của Tô Tinh nhếch lên, nói: “Được rồi được rồi không đùa cậu nữa, cười một cái cho anh đây xem nào.”
Tô Tinh lắc đầu né tránh tay Hạ Trì, nhíu mày nói: “Đừng đùa.”
Hạ Trì vuốt tóc cậu rồi cúi người đứng trước mặt cậu: “Bé Trạng nguyên nhà chúng ta có tâm sự gì à?”
“Có.” Bước chân Tô Tinh dừng lại, nói một cách nghiêm túc.
“Hả?” Hạ Trì không ngờ Tô Tinh lại thẳng thắn như vậy, hắn có chút sững sờ, hỏi tiếp, “Thế thì nói với anh Hạ Trì xem nào? Tâm sự gì?”
Tô Tinh: “Cậu.”
Hạ Trì: “Hả?”
Tô Tinh nhìn hắn, cẩn trọng nói: “Tâm sự của tớ chính là cậu.”
Hạ Trì cảm thấy trái tim mình như thắt lại, rốt cuộc bé Trạng nguyên nhà hắn đang xảy ra chuyện gì thế này.
Tô Tinh tựa dây leo mà sự sống của gốc vô cùng ngoan cường, sinh trưởng vô tổ chức, ngang ngược vùi vào cơ thể hắn, không cất lời chào cũng chẳng đả động gì, trực tiếp chiếm cứ nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, cắm rễ nảy mầm và phát triển mạnh mẽ ở nơi đó.
Hắn vò mái tóc Tô Tinh loạn xạ, hôn lên trán cậu và nói: “Câu này có nghĩa là thích tớ nhiều lắm phải không.”
Tô Tinh gật đầu không chút ngập ngừng, đôi mắt trong veo sâu thẳm tựa ao nước, làn da trắng ngần, chỉ có đuôi mắt và chóp mũi hơi ửng đỏ vì lạnh cóng.
“Là bởi vì quá thích cậu nên mới giãi bày tâm sự với cậu.” Cậu nắm lấy vạt áo Hạ Trì, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nói rõ ràng từng chữ một, “Cậu cũng vậy, đừng giấu tớ.”
Hạ Trì không thể chịu nổi ánh mắt Tô Tinh nhìn mình như vậy, nhìn tới mức cổ họng hắn thắt lại, vành mắt nhức nhối, hắn hà hơi vào lòng bàn tay phải của mình rồi áp lên đôi mắt Tô Tinh, trịnh trọng hứa với người mình thương: “Được.”
“Cậu nói rồi đấy, tớ sẽ nhớ kĩ.” Khóe môi Tô Tinh khẽ cong, cuối cùng cũng mỉm cười.
Hạ Trì nghiêng người về phía trước, hôn đôi mắt Tô Tinh qua bàn tay mình: “Tớ đã nói là sẽ làm được.”
—–.