Những âm thanh ồn ào phát ra từ điện thoại.
Suzuki Misa có vẻ đang bận, vội vàng chào tạm biệt Sydel rồi cúp máy.
Có lẽ cô ấy đang bận tiếp đón em Kawakami đó.
Sydel quay lại đường cũ, bắt một chiếc taxi khác và đi thẳng đến trường.
Phong cảnh trong khuôn viên trường Đại học X không tồi, hai bên đường trồng cây hoa anh đào.
Phòng giáo vụ nằm phía trước một hồ nước nhân tạo, trong phòng rộng rãi, sáng sủa, có rất nhiều người đang ngồi.
“Cạch.”
Sydel đẩy cửa bước vào.
Cô đang định tìm chỗ ngồi thì đột nhiên bị một chàng trai và một cô gái vây quanh.
Họ có vẻ là sinh viên khóa trên, có đeo phù hiệu của trường trên ngực.
“Xin chào bạn học,” Hai người vây quanh cô gái tóc vàng vừa bước vào cửa với đôi mắt sáng ngời, giới thiệu: “Bọn anh là thành viên của câu lạc bộ ‘Hiệp hội truyện ma’, hiện tại đang tiến hành hoạt động tuyển thành viên mới nhập học.
Em có muốn xem xét tham gia câu lạc bộ của bọn anh không?”
Cùng lúc đó, từ đám đông ngồi phía sau hai người họ có tiếng một cô gái nhỏ giọng nức nở.
Sydel liếc nhìn cô gái đang khóc trong đám người, lắc đầu, lịch sự từ chối: “Cám ơn, nhưng em không có hứng thú lắm.”
Thấy thái độ của đàn em tóc vàng da trắng không mấy nhiệt tình, có vẻ định ngoảnh mặt ngồi xuống, vị đàn anh lo lắng, vội vàng nói: “Đàn em, em thật sự không muốn tham gia sao? Những câu truyện ma trong câu lạc bộ của bọn anh rất đáng sợ, còn thường xuyên gây quỹ để tổ chức nhiều hoạt động thử thách sự dũng cảm…”
“Em nhìn xem,” Anh ta chỉ vào cô bé đang khóc phía sau, có chút tự hào nói: “Họ vừa kể một câu chuyện về Hanako đã có thể dọa được các em mới gia nhập bật khóc.
Truyện ma của câu lạc bộ bọn anh đều rất đặc sắc...…”
Đàn anh còn chưa nói xong đã bị đàn chị bên cạnh trừng mắt nhìn.
Vừa vào đã dọa người ta phát khóc là kỹ năng tuyển người hay sao? Đàn chị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, cười dịu dàng, nhìn cô gái tóc vàng nói: “Xin chào...”
Cô gái đang trò chuyện cùng họ đột nhiên quay đầu, tỏ ra khó hiểu, dò la nhìn hai người.
Đôi mắt xanh của cô thoáng qua chút hứng thú, tò mò hỏi: “Hanako là cái gì?”
Hai cô cậu phụ trách tuyển thành viên mới nhìn nhau vui mừng, hai người bắt đầu liến thoắng giải thích cho Sydel.
Người ta kể rằng trong một ngôi trường có một cô gái tên là Hiragi Hanako.
Cô ấy là con gái của một giáo viên ở trường ấy.
Một ngày nọ, vị giáo viên đang tăng ca nên Hanako đến trường vào ban đêm để tìm mẹ nhưng không may cô ấy gặp phải kẻ xấu và bị sát hại dã man trong nhà vệ sinh nữ.
Khi thi thể của Hanako được tìm thấy, chiếc váy trắng cô ấy đang mặc đã nhuộm đỏ màu máu.
Mẹ cô ấy rất đau lòng và đã thay cho cô ấy một chiếc váy trắng mới.
Không ngờ chiếc váy trắng mới này lại nhanh chóng bị nhuộm đỏ màu máu.
Sau đó, mẹ cô ấy hiểu ra con gái mình vô cùng oán hận nên không thay cho Hanako chiếc váy khác nữa mà cứ để cô ấy ra đi trong bộ váy nhuộm đỏ.
Hanako mặc váy đỏ biến thành hồn ma chếc oan, liên tục lang thang trong nhà vệ sinh nữ thứ ba của trường.
Nếu có ai vào nhà vệ sinh nữ lúc đêm khuya và nhìn thấy một cô gái mặt tái nhợt mặc váy đỏ ngồi khóc trong góc gian bên cạnh thì đó chính là Hanako.
Và tất cả những ai từng nhìn thấy Hanako đều biến mất khỏi thế giới mãi mãi.
Dù không biến mất nhưng khi được tìm thấy, họ đều ở trong trạng thái điên loạn.
Sau khi hai người giải thích xong câu chuyện của Hanako cho Sydel, họ thấy cô gái trước mặt nhướn mày.
Đối với câu chuyện của Hanako, Sydel một lời khó nói hết lại không muốn chê bai, tránh bị người ta cho rằng là kẻ gây rối, nên cô im lặng.
Sự im lặng này bị hiểu lầm là sợ hãi.
Đàn chị ngạc nhiên nói: “Câu chuyện của Hanako rất nổi tiếng, em chưa từng nghe qua sao?”
Nói được nửa chừng, cô ấy nhìn mái tóc vàng của Sydel mới nhớ ra rằng đây chắc là một sinh viên trao đổi nước ngoài, chợt bừng tỉnh: “Xem ra em chưa từng nghe qua.
Thật ra, bọn chị còn có rất nhiều câu chuyện thú vị, em thật sự không muốn đến nghe thử sao?”
Sydel liếc nhìn cô gái đằng sau hai người này.
Cô gái đó có khuôn mặt tái nhợt và vẫn đang khóc, khóc đến mức toàn thân run rẩy, trông rất đáng thương.
Cô hơi cau mày, nhưng lần này cô không từ chối lời mời nhiệt tình của họ mà qua ngồi trong nhóm đó.
“Chào mừng em——“
Lập tức có người dẫn đầu vỗ tay, có người nhiệt tình chào hỏi vài câu rồi họ lại tiếp tục chương trình kể truyện ma của mình.
Sydel chán nản ngồi nghe.
Câu chuyện tiếp theo vẫn liên quan đến nhà vệ sinh, người kể diễn đạt rất lộn xộn, trong đầu Sydel tóm tắt lại câu chuyện một cách ngắn gọn, người này đang kể chuyện về một con ma thích nhìn trộm trong nhà vệ sinh.
Cô không khỏi thầm phỉ nhổ, con ma này cũng thật thô bỉ, rình mò ngươi khác đi vệ sinh.
Câu chuyện vừa rồi của Hanako đã khiến cô muốn chê bai lắm rồi.
Một năm 365 ngày đều ở trong nhà vệ sinh của các trường học, khi còn sống Hanako còn là một cô gái, cô ta không bận tâm đến mùi hôi trong nhà vệ sinh sao?
Câu chuyện thứ ba vẫn liên quan đến nhà vệ sinh.
Người kể diễn đạt rất đáng sợ, Sydel tự động dịch ra trong đầu, đại khái con ma này là một nhân viên thị trường, là nô lệ của tư bản nhưng lại rất kính nghiệp, đuổi người ta đến tận nhà vệ sinh để bán hàng.
Với cái dáng vẻ tận tâm như vậy, nếu các nhà tư bản nhìn thấy hẳn là phải cảm động rơi nước mắt, chỉ tiếc không thể thâu đêm phát cho nó cái giải nhân viên ba tốt.
Ngoài ra, sao mấy câu chuyện của cái hội này không thoát khỏi được nhà vệ sinh vậy?
……
Đến câu chuyện thứ tư, cuối cùng bối cảnh cũng rời khỏi nhà vệ sinh.
Người này kể về chuyện soi gương lúc nửa đêm, kết quả là bị nguyền rủa.
“Vì vậy, mọi người tuyệt đối không được soi gương lúc 3h30 sáng, nếu không sẽ xảy ra chuyện bạn không tưởng tượng được đâu đấy...”
Sydel: “...”
Câu chuyện cũ rích không có gì mới, xét logic còn có chút vấn đề, sau khi nghe thêm vài câu chuyện, cô thậm chí còn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Đến lượt cô gái có vẻ là sinh viên năm nhất, mới gia nhập Hiệp hội truyện ma, cách đây không lâu vừa mới bị dọa sợ đến phát khóc, cô ấy lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, yếu ớt nói: “Các vị tiền bối, thực ra em cũng có một câu truyện ma...”
“Hơn nữa, có lẽ mọi người chưa từng nghe qua…”
Những người khác bắt đầu có hứng thú, có người nói: “Vậy em bắt đầu kể đi.”
Cô gái có vẻ hơi căng thẳng, ngượng ngùng liếc nhìn mọi người, nhưng không hiểu sao khi bắt gặp đôi mắt xanh lạnh lùng của cô gái tóc vàng, cô ấy đột nhiên run lên, như thể bị đọc được suy nghĩ, hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, cúi đầu, chậm rãi nói: “Chuyện này bắt đầu từ nửa tháng trước.”
“Nó xảy ra xung quanh chúng ta, chỉ là có thể mọi người không biết...”
“Hôm đó, bạn của em Kiyoko, nhận được một cuộn băng cát sét cũ, bên trên có một tờ giấy ghi rằng trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được xem, nếu không sẽ xảy ra chuyện không may mắn.
Nhưng, người gửi kiện hàng bí ẩn đó càng ghi như vậy, bạn em Kiyoko càng tò mò, cô ấy mở cuộn băng lên xem, ngay sau đó, một điều cực kỳ kinh hoàng đã xảy ra với cô ấy…”
Nói đến đây, cô gái dừng lại.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cuối cùng, có người không nhịn được, bắt đầu thúc giục.
“Kiyoko mở cuộn băng lên xem, sau khi xem xong, phát hiện nội dung trong cuộn băng chỉ là một người phụ nữ mặc đồ trắng, ngồi trước gương, không ngừng chải mái tóc đen của mình… Nhưng sau khi xem cuộn băng đó xong, cô ấy lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.”
“Trong cuộc điện thoại đó, có một âm thanh nói với cô ấy: Bảy ngày.
Lúc đó cô ấy không hiểu ý nghĩa của nó, còn nói đùa với em, em và cô ấy đều tưởng là ai đó đang giở trò...!Nhưng bảy ngày sau, em mới biết em và cô ấy đã sai, quá sai rồi…”
“Kiyoko đã chếc.”
Toàn thân cô gái run rẩy, răng va lập cập vào nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, cô ấy run rẩy nói: “Bởi vì xem cuốn băng đó, nên đến ngày thứ bảy, cô ấy đã bị lời nguyền trong cuộn băng đó giếc chếc.”...!“
“Chỉ cần...!Có người xem cuốn băng đó, đến ngày thứ bảy nhất định sẽ chếc.
Nữ q/ủy trong cuốn băng sẽ mang theo lời nguyền giếc chếc tất cả những người đã xem cuốn băng, không có ngoại lệ.”
“Cô ấy xem cuốn băng rồi chếc, em không xem thì sợ cái gì?”
Chợt có người đột ngột lên tiếng.
Cô gái môi run run, cúi đầu, thấp giọng nói: “Ngày Kiyoko chếc, vì tò mò nên em cũng đã xem cuốn băng đó.”
“Sau khi xem xong, em mới biết tin Kiyoko chếc, đồng thời em cũng nhận được cuộc điện thoại bí ẩn đó…”
“Mấy ngày nay, em vẫn luôn tìm biện pháp phá giải, cách đây không lâu cuối cùng đã tìm được.”
“Nếu đã xem cuốn băng đó, chỉ cần trong bảy ngày cho người khác xem cuộn băng là có thể sống sót...
“Em nhát gan quá đấy.”
Một nam sinh cười nói: “Nghe em kể như vậy, lẽ nào cuộn băng đó thực sự tồn tại à?”
“Thật ra câu truyện ma này khá kích thích, có tiềm năng trở thành truyền thuyết đô thị...”
“Nhưng phương pháp hóa giải lời nguyền là cho người khác xem thực sự độc ác.
Đây không phải là chuyển giao lời nguyền sao?”
“Muốn sống sót, nhất định phải hại chếc người khác...”
Những người trong Hiệp hội truyện ma rõ ràng coi đây là một câu chuyện và bắt đầu thảo luận sôi nổi về nó.
“Đúng vậy,” Cô gái cắn môi, âm thầm xoa dịu lương tâm bất an của mình hồi lâu, đang định mời những người này đi xem phim thì có người ngắt lời cô ấy.
Sydel hứng thú nhìn cô ấy, đột nhiên nói: “Thật ra, nếu quy tắc của cuốn băng này đúng như cậu nói, hoàn toàn có thể phá giải mà không cần hại chếc ai.”
Cô gái sửng sốt, nhìn Sydel như một con nai đang hoảng sợ: “Cậu...!ý cậu là gì?”
Những người khác cũng tò mò nhìn cô.
Sydel nói: “Chỉ cần hai người đã xem cuộn băng liên tục xem đi xem lại không phải là ổn rồi sao?”.
Cô bấm ngón tay giải thích cho cô gái kia: “Lời nguyền không phải cho thời gian bảy ngày sao? Ngày thứ bảy, nữ q/ủy mới đến tìm cậu.
Đã như vậy, cậu xem một lần, sáu ngày sau, để người kia xem một lần, tiếp tục qua 6 ngày nữa, cậu lại xem lần nữa...!cứ lặp lại như vậy, lời nguyền không ngừng chuyển qua chuyển lại, thì không ai trong số các cậu phải chếc cả.”
Nói một cách đơn giản, đây chính là một lỗ hổng.
Về phần cách này có thực sự hữu dụng hay không...!nếu quy tắc đúng theo lời cô gái này nói, hoàn toàn có thể thử, trừ khi nữ q/ủy bị nguyền rủa trong cuộn băng đó không tuân theo q/ủy đức.
“Còn về người cùng cậu xem cuốn băng đó…” Sydel dừng lại, ẩn ý nói: “Chắc chắn cậu đã nhận được manh mối từ người trong cuộc.
Muốn tìm một người cũng đã xem qua nó sẽ không khó, phải không? Liên lụy đến người vô tội sẽ không tốt lắm đâu.”
Cô gái sững sờ một lúc lâu, sau đó chợt tỉnh táo lại, cảm kích nói với Sydel: “Cảm ơn cậu! Mình về sẽ thử.”
Cô ấy đứng dậy định rời đi, nhưng trước khi rời đi, cô ấy muốn biết thông tin liên lạc của Sydel: “Sau này nếu có vấn đề gì, mình có thể tiếp tục tìm cậu không?
Sydel: “...Cảm ơn, không cần đâu.” Không cần thiết phải lấy oán báo ơn đâu.
Cô đã từ chối cô gái đó.
Lỡ đâu dính dáng đến lời nguyền ấy thì không tốt lắm.
Giờ cô vẫn còn một ngôi nhà ma và không biết phải làm gì với nó đây này.
Lẽ nào lại ném cuốn băng vào trong ngôi nhà ma ám để chúng nó tự đánh nhau? Nhưng rủi ro quá lớn, Sydel không muốn có bất kỳ liên hệ nào với chúng.
Với con mắt âm dương do Ikuta Asahi trao cho, cô hoàn toàn có thể dựa vào con mắt có thể nhìn thấy ma q/ủy của mình để tránh mọi phiền phức.
Trừ khi con ma đó không tuân theo tinh thần võ đạo.
Tuy nhiên, Sydel không ngờ rằng có một số chuyện đã được định sẵn là không thể tránh khỏi, chẳng hạn như những con ma bản địa không tuân theo tinh thần võ đạo ở Nhật Bản——
Sau khi cô gái đứng dậy đột ngột rời đi, những người khác trong Hiệp hội truyện ma đều hơi xấu hổ.
Bầu không khí có chút kỳ quái, các đàn anh đàn chị lại chạy đi tuyển người mới.
Sydel không còn muốn ở lại nữa.
Cô chỉ muốn ở đây đợi đàn chị Suzuki Misa một lúc, nhưng mãi cô ấy không đến.
Sau đó cô cũng đứng dậy chào tạm biệt, quay người rời khỏi phòng giáo vụ.
Mặc dù trước đây cô đã nghe rất nhiều câu truyện ma về nhà vệ sinh nhưng Sydel không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Cô vô cùng yên tâm bước vào nhà vệ sinh nữ trong tòa nhà dạy học.
…Rồi cô đã gặp một con ma..