Ngoài khách sạn, gió tuyết mù mịt, càng lúc càng lớn, gió thổi khiến những bông tuyết đập vào cửa kính phát ra tiếng vang chói tai.
Nhiệt độ trong khách sạn lại ấm áp như mùa xuân.
Trong nhà vệ sinh lấy màu sơn đỏ làm chủ đạo, cô bé mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông phong phanh, cuộn mình ở một góc bí mật.
Ai da.
Bị phát hiện rồi.
Cô thản nhiên nghĩ, trong đầu không hề bận tâm, thậm chí khi nhìn thấy đôi chân ngày càng tiến lại gần qua khe hở, cô cũng không cảm thấy kinh hoảng.
Sydel chưa từng bình tĩnh như lúc này, não cô nhanh chóng hoạt động, điều chỉnh tư thế xong, tay phải cầm chặt đèn pin, khi thùng tôn bị người ta thô bạo mở ra, cô nhanh chóng bật đèn soi thẳng vào mặt người đứng ngoài.
Người tiến tới kiểm tra thùng là Kelsen.
Ông theo bản năng dùng tay ngăn ánh đèn, lảo đảo lui về sau, Sydel bò ra khỏi thùng, chạy như bay ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh nam ngoài Kelsen không còn ai khác.
Nhân viên phục vụ nam đã thôi miên Kelsen mà cô nghe thấy tiếng khi đang trốn đã biến mất.
Lao ra khỏi nhà vệ sinh nam, đèn trong tiền sảnh đối diện đã tắt, ánh sáng xanh vàng rực rỡ tất cả đều biến mất, phía sau truyền tới tiếng Kelsen gọi Sydel.
Tiếng người đàn ông ồm ồm mang theo chút hưng phấn, "Sydel, sao con lại bỏ trốn? Con muốn chơi trốn tìm với cha sao? Giờ cha tới tìm con chơi đây!"
Sydel không thèm quay đầu, mặt cô tái nhợt vô cảm chạy qua tiền sảnh chạy lên tầng hai, váy ngủ bằng vải bông đung đưa theo bước chân chạy như đóa hoa trắng nở rộ trong bóng đêm, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Dự cảm của cô đúng không sai, quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi.
Nhưng trước khi nguy hiểm ập tới, cô còn một việc phải hoàn thành.
Cô vọt lên phòng ở tầng 2, chạy tới phòng ngủ của cha mẹ, nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng trên giường đã chìm trong giấc ngủ.
"Mẹ" Cô tiến tới, lay bà tỉnh dậy, "Mau dậy đi!"
Đột nhiên bị người ta lay tỉnh trong lúc ngủ say, người phụ nữ mơ màng mở mắt, ánh sáng phản chiếu từ màn tuyết rơi dày ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khiến bà chói mắt, bà nhìn cô bé mặt tái nhợt đang đứng bên giường, đôi môi đỏ như cánh hoa của cô bé cũng tái nhợt vì chaỵ nhanh, cả khuôn mặt dưới ánh sáng ngoài cửa sổ cũng trở nên trong suốt.
Không đợi Rey đặt câu hỏi, cô bé liên tục thúc giục bà ngồi dậy: "Mẹ, mau đi cùng con."
Không có thời gian giải thích, Sydel kéo tay Rey chạy ra ngoài.
Rey ngẩn người: "Sydel? Đã xảy ra chuyện gì..."
Bà vừa lảo đảo chạy theo sau Sydel, sợ con gái té ngã, liền kéo tay Sydel ôm vào lòng, thấy đôi mắt xanh thẳm trên khuôn mặt trắng nhỏ của cô bé đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nói: "Giờ con không thể giải thích cho mẹ được, nhưng mẹ phải trốn đi đã."
"Con sẽ bảo vệ mẹ." Rey nghe Sydel nói: "Còn có cha nữa."
Thái độ của cô bé rất kiên quyết.
Rey lo sợ bất an, bà đã nghe thấy tiếng chồng ở tầng 1 đang lớn tiếng gọi.
Rey không hiểu sao mùa đông này Kelsen lại trở nên nóng nảy như vậy, bà vẫn cho rằng đợi qua mùa đông Kelsen sẽ trở lại như ban đầu, nhưng tiếng động ở lầu 1 đã phủ định suy nghĩ của bà.
Nhưng giờ bà cũng không phải bị Kelsen dọa sợ, mà bị dọa bởi đứa con gái hoàn toàn khác với ngày thường trước mắt này.
Sydel kéo mẹ chạy từ cầu thang tới nhà bếp phía sau, dẫn mẹ vào kho hàng, kiễng chân, Rey hiểu ý cúi người xuống, Sydel vuốt ve hai má mẹ, an ủi bà: "Mẹ, mẹ trốn trong này nhé, đừng ra ngoài."
"Sau khi mọi việc kết thúc, con sẽ đến tìm mẹ." Cô nhẹ nhàng nói.
Kho hàng trong bếp sau của khách sạn là nơi an toàn nhất trong tòa nhà bằng gỗ này, là nơi duy nhất có cửa làm bằng thép tấm rèn nguội, vừa chống cháy vừa chống nước, bên trong còn tồn trữ thực phẩm đủ cho một mùa đông.
Sắc mặt cô bé bình tĩnh, đôi mắt xanh thẳm như phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong bóng tối.
Cô đột nhiên buông tay, thừa dịp người phụ nữ không chú ý mà đóng cửa lại, Rey hoảng sợ bổ nhào tới trước cửa: "Sydel, sao con không vào? Con muốn đi đâu..."
Rey chỉ nhìn thấy, cô bé với sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò dưới lớp váy ngủ bông trắng, đi chân trần trên sàn nhà lạnh như băng, đôi mắt sáng trong như nước, chậm rãi lùi bước rồi chìm vào bóng tối sau lưng.
"Giữ im lặng."
Trước khi đi cô dùng khẩu hình miệng nói một câu, hình dáng biến mất trong bóng đêm vô tận.
****
Một đứa trẻ muốn lẩn trốn trong bóng tối ở khách sạn Overlook thì quả thực là chuyện quá dễ dàng.
Tiếng rống giận của Kelsen lúc gần lúc xa, Sydel không bật đèn, trong bóng tối cô chạy từ kệ hàng này đến kệ hàng khác.
Cô nhớ khi đi dạo ở khu vực kho hàng, cô đã nhìn thấy một cái rìu chữa cháy màu đỏ ở góc nào đó.
Rìu...vũ khí.
Sydel nghĩ hiện giờ cô cần một thứ vũ khí, rìu chữa cháy là một lựa chọn không tồi.
Trước khi Kelsen tìm thấy mình, cô đã tìm thấy cái rìu đó ở một chỗ rẽ.
Cán rìu làm bằng gỗ rỗng ruột, phía trước nối với một công cụ giếc người sắc bén.
Lưỡi rìu là hình vòng cung, đầu còn lại hình lưỡi liềm sắc bén.
Cô ném đèn pin, cầm rìu chữa cháy lên, lưỡi rìu sáng loáng phản chiếu khuôn mặt thản nhiên của Sydel.
Sydel lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt chiếu trên lưỡi rìu, không lâu sau, đôi môi tái nhợt nở nụ cười lạnh.
Từ giờ trở di, vị trí của con mồi và thợ săn...đã thay đổi.
Cô sẽ tóm kẻ điên cuồng theo dõi ẩn náu trong bóng tối kia ra, sau đó....
Ch/ặt nó thành từng mảnh nhỏ.
Trong tiền sảnh, Kelsen không tìm thấy bóng dáng Sydel, liền lần mò lên tầng 2.
Đèn trong khách sạn không biết vì sao tất cả đều được bật sáng, ông nghiêng ngả lảo đảo đi trên hành lang, người đầy mùi rượu, ánh mắt mơ màng, đảo qua một căn phòng: "Ha...bắt được con rồi."
Trong đó trống không.
Người đàn ông thất vọng nấc một tiếng, bất mãn than thở vài câu, thân mình lảo đảo chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy trong góc không biết từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc rìu.
Lưỡi rìu kia giường như có ma lực, Kelsen bất giác bị nó hấp dẫn, nhỏ giọng thì thào, bản thân cũng không biết mình đang nói gì, đi qua nhặt chiếc rìu lên.
"Ồ," Ông nghĩ, "Món đồ này có thể dùng để trừng phạt người nhà không nghe lời của mình."
Ví dụ như Sydel.
Ông còn chưa kịp tưởng tượng ra khung cảnh ấy, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng.
Âm thanh ấy trong trẻo kỳ ảo như đang trôi nổi trong không trung, không rõ ràng nên mất đi cảm giác chân thật, nhưng Kelsen vẫn quay đầu theo bản năng.
Ông nhìn thấy cô bé mặc váy trắng bằng vải bông đứng không xa phía sau mình, hai tay cô bé chắp sau lưng, sắc mặt tái nhợt, nhỏ giọng gọi: "Cha ơi, con ở đây."
"Không phải cha đang tìm con sao?" Cô nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc rìu trên tay Kelsen, khuôn mặt trắng như tuyết đột nhiên lộ vẻ đau buồn hời hợt, nhưng vẻ mặt đó chỉ lướt qua trong giây lát.
A ha, tìm được rồi.
Kelsen hưng phấn nghĩ, nhưng không biết tại sao ông lại không thấy vui nhiều lắm.
Ông nghĩ giờ mình phải làm việc gì đó, ông nắm chặt rìu, chậm rãi đến gần Sydel, giống như một tay thợ săn già đời đối mặt với một con mồi sắp sa lưới, vừa cẩn thận vừa dè dặt.
Cô bé ngẩng đầu nhìn ông, vẫn không nhúc nhích, giống như không định rời khỏi đây.
Bỗng nhiên cô bé bật khóc, dưới hàng mi dài rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt long lanh, chảy dọc theo khuôn mặt trắng noãn.
Cô bé ngẩng mặt, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Kelsen, đôi mắt xanh thẳm không không hề gợn sóng, nước mắt thi nhau tuôn, giọng nói mềm
mại mờ mịt hỏi: "Cha ơi, cha muốn giếc con sao?"
Kelsen dừng lại, ông nhìn cô bé đang rơi nước mắt, những suy nghĩ đang chảy trong đầu đột nhiên bị gián đoạn, ông cúi người theo bản năng, suy nghĩ hỗn loạn ngắn ngủi chợt khôi phục bình thường, Kelsen mới nhớ ra mình định làm gì.
Kelsen không rõ tại sao mình cúi người, tuy rằng như vậy thì ch/ém người sẽ thuận tay hơn, nhưng ông đã không kịp giơ rìu lên...
Ông chỉ nhìn thấy một tàn ảnh màu nhũ đỏ bạc.
Rầm
Một tiếng va đập nặng nề vang lên, sau khi sống rìu tiếp xúc với gáy, người đàn ông cao lớn ngã xuống trước người Sydel, cô nhìn chằm chằm người cha của mình đang hôn mê nằm trên mặt đất với khuôn mặt vô cảm, chiếc rìu trong tay run nhè nhẹ.
"Sydel!" Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng thét chói tai.
Sydel quay đầu lại, thấy Rey đang đứng ở chỗ ngoặt, sắc mặt hoảng sợ nhìn mình..