Những móng vuốt kim loại màu bạc sắc nhọn mang theo tiếng xé gió lao đến.
Đồng tử Sydel co lại, lập tức ngửa người ra sau, tránh được lưỡi d/ao sắc bén mà Freddy vung vào người cô trong gang tấc.
Tuy nhiên, vai cô không tránh khỏi bị cào ba vết, váy ngủ bị rách lộ ra miệng vết thương rướm m/áu trên làn da trắng như tuyết.
Cơn đau rõ ràng từ vai truyền tới não, nhưng Sydel không rảnh quan tâm - Freddy thấy chưa bắt được người, hắn ta đổi hướng và dễ dàng nắm lấy mái tóc vàng dài rối tung trên vai cô.
Khuôn mặt đáng sợ với các cơ vặn vẹo của tên qu/ái nhân đội mũ phớt nâu nở một nụ cười hung ác thù hằn, cổ họng hắn phát ra tiếng cười khàn khàn kỳ dị, nắm lấy tóc Sydel và kéo cô về phía mình.
Tóc bị người ta tóm khiến Sydel mất thăng bằng, cô loạng choạng suýt ngã xuống đất, liếc nhìn thấy chiếc cưa điện cách đó không xa.
Thấy Freddy càng ngày càng gần, cô bất chấp da đầu bị kéo căng đau đớn với tay lấy chiếc cưa điện, ra sức ch/ém ra phía sau.
Không còn đủ thời gian để bất công tắc, Sydel không dám chớp mắt, cô nín thở không do dự vung cưa cắt phăng mái tóc đang bị kéo căng của mình.
Những sợi tóc mỏng manh mềm mại bị lưỡi cưa không mấy sắc bén miễn cưỡng cắt đứt, so le không đồng đều buông xõa bên tai.
Freddy chỉ túm được một nắm tóc.
Tuy nhiên, Sydel vẫn chưa dám thả lỏng, hiển nhiên cô không thể mang theo chiếc cưa chạy, mà Freddy thì đang chặn cửa ra vào.
Phía sau là góc ch/ết của căn phòng, Sydel cầm cưa máy nhìn Freddy đang chậm rãi tiến lại gần, cô lùi lại hai bước, đến gần giá sách mục nát, lặng lẽ quét mắt qua phần mục nát nhất của giá sách và bất ngờ ch/ém mạnh vào đó.
Giá sách rầm rầm đổ xuống trúng Freddy.
Đồ đạc linh tinh và bụi bặm tích tụ lâu ngày trên đó cùng nhau rơi xuống, cả căn phòng bụi mù, Sydel bị sặc ho khù khụ, đồng thời cô nhìn thấy người đàn ông có thể hồi sinh sống lại bị đè dưới cái giá sách cũ nát, hắn đang cố gắng đẩy giá sách ra để bò dậy.
Cô không muốn đánh nhau nên nhanh nhẹn nhảy lên giá sách đổ, giẫm lên đống gỗ mục nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ngay trước khi ra ngoài, Sydel nhìn thấy cuốn nhật ký rơi xuống cạnh đầu Freddy.
Mặc dù cô rất muốn dùng cưa máy giếc chếc thứ này thêm lần nữa, nhưng nghĩ đến khả năng hồi phục đáng sợ của hắn, Sydel vội nhặt cuốn nhật ký rồi bỏ chạy.
Bây giờ cô thực sự bối rối về năng lực của Freddy.
Rõ ràng xem như là bất tử, nhưng hắn lại bị cô tác động vật lý bị thương....
Sydel định bụng tìm thời gian để đọc hết cuốn nhật ký trên tay, không chừng có thể tìm thấy manh mối quan trọng ẩn giấu trong đó.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian, bởi khi vừa trốn khỏi phòng, cô nghe rõ tiếng Freddy đẩy giá sách ra và đứng dậy.
Chẹp.
Sydel liếm môi, trước mắt cô là khung cảnh âm u tăm tối, sương trắng giăng bốn phía, nền đổ bê tông cốt thép và những song sắt bao quanh nơi đây.
Cô đang chạy trên tầng cao nhất, căn nhà này không có nhiều phòng, nhưng kết cấu lại cực kỳ phức tạp.
Nói ngắn gọn là rất dễ bị lạc.
Sydel rẽ vào một góc, thở hổn hển nhìn xung quanh sau đó phát hiện nơi này có dấu vết sinh sống của ai đó.
Tại nơi còn lưu dấu vết của sự sống này sót lại nhiều dụng cụ vụn vặt.
Bên cạnh lò sưởi âm tường đang cháy, Sydel tìm thấy một cái xà beng cời lửa rỉ sét đen thui.
Trên cái xà beng có thể lờ mờ nhìn thấy những vết xỉn màu.
Vì Sydel đã quyết định sử dụng nó làm vũ khí mới của mình nên tạm thời cô không muốn nghĩ tới việc những vết đó là gì.
Sydel liếc nhìn quanh và chợt nhận ra có thể nơi đây là nơi ở của Freddy.
...Hay thật, đã chạy trốn còn trốn và sào huyệt của kẻ địch.
Không gian trống trải yên tĩnh vang vọng tiếng cười kỳ quái của Freddy.
Hắn lại bắt đầu cười quái dị, không biết có phải để đe dọa Sydel hay không.
Tuy nhiên, Freddy không hề biết rằng lúc này Sydel với vẻ mặt vô cảm đang lật tung nhà hắn để tìm những thứ hữu ích.
Dù sao thì dựa vào tiếng cười, cô cũng có thể biết rằng Freddy vẫn còn cách mình một đoạn.
Thứ đang cháy trong lò sưởi trông không giống củi, Sydel nhìn qua và phát hiện thứ đang dùng để đốt là vài chiếc đ/ầu lâu, dựa vào kích thước chắc là đ/ầu của trẻ con.
Những đứa trẻ bị v/ứt vào lò sưởi, bị lửa th/iêu chỉ còn lại một đống x/ương vụn đen kịt.
Sydel không đành lòng nhìn, cô rời mắt đi một cách vô cảm, tiếp tục lục lọi trong đống đồ vụn vặt để tìm mấy công cụ có ích.
Tua vít, đinh, sơn, nửa cục xà phòng, bàn là - cái này thì thôi vậy, nặng quá cô không mang theo được.
Cô nhanh chóng lật tung nhà của Freddy, tay trái cầm chiếc xà beng, tay phải xách một đống đồ linh tinh được bọc trong một tấm vải.
Khi rời đi, cô chợt có ảo giác rằng mình mới là nhân vật phản diện đột nhập vào nhà người ta cướp bóc.
Sydel: "..."
Mịa.
Cô nhanh chóng thoát khỏi ảo giác kỳ lạ này, vừa đi qua những con đường được tạo thành từ những song sắt, luôn để ý bên cạnh xem có bóng dáng Freddy không, vừa xốc cái bao nhỏ lên rồi mở cuốn nhất ký loang lổ dấu vết xỉn màu.
Lật những trang giấy bị dính nhiều mực, đập vào mắt là những dòng chữ chi chít phía sau, nhưng càng đọc cô càng cảm thấy sợ hãi.
Những ghi chép sau này trong cuốn nhật ký không còn ghi ngày tháng nữa, chỉ là những ghi chép về hành vi tr/a t/ấn và gi/ết h/ại trẻ em để thỏa mãn sở thích bản thân của một kẻ s/át nh/ân b/iến th/ái.
Thậm chí hắn còn viết ra tất cả các chi tiết một cách điên cuồng.
Chủ nhân cuốn nhật ký dương dương tự đắc dùng vô số kh/ổ h/ình để tr/a t/ấn những đứa trẻ bị hắn bắt đi.
Hắn đ/ổ nước sôi lên da chúng, dùng d/ao c/ắt x/ẻ m/áu th/ịt, kh/oét mắt, ch/ặt tay chân, đ/ập nát răng của chúng, r/út lưỡi....
Hắn thích nghe tiếng la hét kêu rên thảm thiết của bọn trẻ.
Cuối cùng, hắn ch/ặt đ/ầu những đứa trẻ bị tr/a t/ấn dã man đến chếc rồi đặt chúng trong nhà hắn.
Sydel càng xem càng tức giận, tức đến tăng huyết áp, cô đóng cuốn nhật ký lại, đột nhiên một người đàn ông gầy gò đội mũ phớt màu nâu, mặc áo len xanh đỏ lao ra từ chỗ ngoặt phía trước.
Hình như Freddy cũng nhìn thấy cuốn nhật ký trong tay Sydel, hắn nở nụ cười quái dị u ám cởi mũ phớt xuống, không vội đuổi theo Sydel: "Cô bé, cháu xem nội dung bên trong rồi sao?"
Hắn có một cái đầu hói, lớp da trên đầu được che bởi một chiếc mũ phớt cũng trong tình trạng lồi lõm kinh khủng.
Hắn mở miệng để lộ cái miệng lác đác vài cái răng: "Tao mà bắt được mày thì mày sẽ chếc thảm hơn cả chúng nó!"
Sydel: "..."
Mặc dù vậy, có gì thì cứ nói nhưng có thể đừng cởi mũ ra và cũng đừng cười nữa được không?
Sự xấu xí của Freddy thực sự đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Sydel.
Cô chậm rãi lùi lại với vẻ mặt vô cảm.
Tưởng chừng như không có vấn đề gì nhưng thực tế thì trong thâm tâm cô đang rất khốn khổ.
Đột nhiên cô bắt đầu thấy nhớ Esther.
Mặc dù cả hai đều là kẻ s/át nh/ân b/iến th/ái nhưng ít nhất Esther trông rất xinh xắn.
"Được thôi," Sydel chậm rãi lùi lại, nhìn chằm chằm vào Freddy, mái tóc vàng so le không đều vén sau tai, tay phải cô cầm chiếc xà beng, nhếch mép cười lạnh: "Ông tới mà bắt tôi đi này."
Bắt được tôi rồi tôi sẽ giếc ông luôn.
- -Nếu giếc một lần còn chưa đủ, vậy thì giếc thêm vài lần nữa.
Cô thờ ơ nghĩ.
Nói xong, Sydel quay người bỏ chạy không chút do dự.
Cấu trúc ở đây rất phức tạp, người quen thuộc nhất với địa hình là Freddy, Sydel không có niềm tin rằng mình có thể giành chiến thắng khi chơi trốn tìm với hắn tại đây.
Vì không thể trốn thoát nên chỉ có thể chủ động tấn công--
Ít nhất là để thu hút sự chú ý của Freddy, không thể để hắn đi tìm Louise.
Sydel giả vờ bỏ chạy, nhưng khoảnh khắc cô quay người, mục đích của cô không còn là trốn thoát nữa mà là...
Giếc con qu/ái v/ật này thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, Sydel không quên cảm giác hơi khó chịu trước đó bởi hình như cô đã quên một điều rất quan trọng.
Cô xuất hiện ở đây, quyết tâm bảo vệ Louise và đưa Louise trốn thoát khỏi nơi có tên là Phố Elm.
Đúng rồi, Louise.
...!Sydel kinh hoàng nhớ lại rằng lúc này hẳn là Louise đang ở trong giấc mơ của mình.
- -Còn cô thì sao?
Cô cũng...trong giấc mơ của Louise sao?
Nếu cô cũng bị kéo vào giấc mơ của Louise thì mọi chuyện sẽ có lý hơn.
Bao gồm cả những chiếc vali trông giống nhưng không giống của Sydel, cũng như cảm giác khó chịu khi ở trong nhà Louise.
Tất cả chỉ là do sự chênh lệch giữa tiềm thức của Louise và hiện thực.
Freddy, người bị c/ắt làm đôi mà vẫn có thể đứng dậy được vì trong đầu Louise, hắn là hiện thân của sự khủng bố và bí ẩn.
Hắn cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí đến mức bất tử.
Những con gi/òi đen chảy ra từ cơ thể Freddy cũng xuất hiện vì Louise sợ bọ đen nhất.
Nếu Louise cực kỳ sợ Freddy và coi hắn như một con qu/ái v/ật bất khả chiến bại, thì Sydel không bao giờ có thể thực sự giết được hắn--
Ngay cả khi Louise sợ Freddy hơn, có lẽ Freddy có thể dựa vào điều đó để có một số khả năng kỳ lạ trong giấc mơ của Louise, và việc hồi sinh từ cõi chếc có thể chỉ là một trong số đó.
Để loại bỏ Freddy, Louise cần phải tự mình thoát khỏi giấc mơ này.
Sydel đột nhiên ý thức được điều gì đó, đồng tử của cô hơi giãn ra.
Giờ cô đang leo lên một khung sắt rỗng cạnh một ống thông gió, chỗ này rất trơn, chỗ đặt chân chỉ là những thanh sắt mảnh khảnh, cô đang lắc lư treo mình trên đó, sẵn sàng đợi Freddy đuổi tới thì liền cho hắn một cái xà beng, cảm giác c/ắm móc nhọn sắc bén vào đ/ầu chắc hẳn không tồi.
Trước khi Freddy đến, Sydel đã hiểu ra mọi chuyện.
Nhưng quá trễ rồi.
Xúc cảm của những thanh sắt mảnh mai, lạnh lẽo dưới thân thay đổi, Sydel nhìn xuống và thấy Freddy, con quái vật với khuôn mặt hung dữ vặn vẹo, đầy những lỗ sẹo thịt nhỏ, đột nhiên xuất hiện bên dưới cô và siết chặt lấy mắt cá chân kéo cô ném xuống đất.
Bị đập mạnh xuống sàn bê tông, hình như Sydel nghe thấy tiếng xương và nội tạng của mình vụn vỡ dập nát, đầu cô hơi choáng váng, hoa mắt chóng mặt cố gắng đứng lên, phát hiện điều tệ hơn nữa là khi bị kéo xuống, phía cô bị một thanh sắt nhô ra cào vào lưng, chắc là rách một mảng da lớn rồi, vừa đau vừa rát.
Nhưng cô không kịp lấy lại hơi thở, sau khi tiếp đất, cô đã vô thức trở tay khua xà beng.
...Rốt cuộc tại sao Freddy lại có khả năng dịch chuyển tức thời?!
Trông Louise vừa ngoan vừa dịu dàng, nhưng trong cái đầu nhỏ bé của con bé đang nghĩ gì hàng ngày vậy!!
Sau khi vung xà beng, Sydel chịu đựng cơn váng đầu lùi lại hai bước, cô phát hiện ra rằng do vấn đề chiều cao nên chỉ có thể c/ắm đầu xà beng vào ngực Freddy, nhưng dù vậy, hắn vẫn đau đớn che ngực và ngồi xổm xuống.
- --Mặc dù rất đáng sợ nhưng hắn không phải là bất khả chiến bại.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Sydel, không chần chừ cô nhanh chóng bò dậy và rút chiếc xà beng ra khỏi ngực Freddy.
Cô chịu đựng cơn đau và đ/ánh vào cái đầu trần của hắn thêm phát nữa.
Lần này, chiếc móc sắt thuận lợi đ/âm vào đầu Freddy, hắn co rúm lại vì đau đớn, Sydel dùng lực đ/âm sâu hơn, tên q/uái vật diện mạo đáng sợ với những vết sẹo bỏng khắp người liền co giật tứ chi ngã xuống đất.
Freddy tưởng chừng như đã chếc, nhưng Sydel không hề thiếu cảnh giác, cô biết người đàn ông này sẽ nhanh chóng hồi sinh.
Trong giấc mơ của Louise.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó chếc trong giấc mơ?
…
Sydel cầm xà beng chuẩn bị rời đi, cô lảo đảo đứng dậy, sau khi lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo mới loạng choạng bước ra ngoài.
Cô phải đi tìm Louise..