Hai giờ sáng
Tiếng nước nhỏ giọt trên sàn nhà, tiếng bi lăn dội xuống từ trần nhà.
Sydel trốn trong vách ngăn nhỏ hẹp, qua khe cửa thoáng thấy một đôi giày màu đỏ quanh quẩn trước cửa một lúc cùng với tiếng bước chân nặng nề.
Tiếng thở trầm đục như gần sát bên tai, Sydel kìm nén cơn ngáp, sốt ruột nhìn chằm chằm đôi giày đỏ ngoài cửa.
Đã mười phút rồi, sao vẫn chưa rời đi?!
Cơn buồn ngủ mãnh liệt khiến lông mi của cô bé không ngừng run rẩy, cô bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại xuất hiện trong phòng mẫu vật của trường học vào lúc nửa đêm.
Ôi hóa ra là do cái game đểu này.
Sydel im lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào biểu tượng trò chơi trên màn hình điện thoại di động, trong lòng không khỏi thốt lên một câu chửi thề.
Vào ngày đầu tiên sau khi phát hiện ra sự xuất hiện của các l/inh h/ồn, Sydel không còn cách nào khác là phải mở lại trò chơi.
Lần này, trò chơi xuất hiện ngay trên điện thoại di động của cô.
Sydel điều khiển nhân vật pixel trong trò chơi vượt qua từng màn một cách khéo léo.
Tuy nhiên, cô đã bị mắc kẹt trước màn cuối cùng.
Trò chơi yêu cầu thu thập đủ 7 đạo cụ mới có thể quyết chiến với boss.
Bảy đạo cụ được đặt tách riêng ở ngọn đèn trên hành lang xoắn ốc của trường, bao tải ở hành lang lưới sắt, vòi nước trong nhà vệ sinh, lọ trong phòng mẫu vật, lư hương trong nhà xác, giá sách trong thư viện và chiếc ghế trong phòng giam.
Về việc vì sao trường học lại có nhà xác, Sydel cũng không hiểu nổi.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, dươi tác động của trò chơi, ngôi trường này dường như lại thay đổi thành một hình dạng khác.
Nó sẽ biến thành một bệnh viện cũ kỹ hoang vắng đầy vết m/áu.
Các loại m/a q/uỷ muôn hình vạn trạng lang thang trong bệnh viện.
Chúng xuất hiện trên đường đi lấy đạo cụ và trở thành chướng ngại vật của Sydel.
Bây giờ là ngày thứ ba.
Sydel đã cùng với bọn m/a q/uỷ lang thang khắp cái bệnh viện lúc nào cũng chìm trong đêm tối này ba ngày rồi.
Hiện tại số lượng đạo cụ của cô là sáu.
Đôi giày đỏ ngoài cửa cuối cùng cũng rời đi.
Cô bé bị cơn buồn ngủ tr/a t/ấn với quầng mắt thâm sì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô lén nhìn qua khe cửa, rồi mở cửa không chút do dự, động tác thuần thục tựa mây trôi nước chảy lấy đạo cụ trong góc xong quay người bỏ chạy.
Không ai biết trong ba ngày qua, cô đã phải trải qua những gì mới có thể thực hiện những thao tác thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng thế này.
Gặp phải chướng ngại vật ở góc cua, Sydel khéo léo ngồi xổm xuống, trốn thoát thành công nhờ sự che chắn của địa hình.
Mở cửa ra là thấy q/uỷ, Sydel nhanh chóng trốn vào tủ, khi con q/uỷ thị lực kém đang quanh quẩn thì quyết đoán mở cửa chạy ra ngoài.
Sau khi thành công trở về ký túc xá, Sydel thở phào nhẹ nhõm.
Đạo cụ vừa lấy được biến mất ngay lúc rơi vào tay cô, từ hiện thực nó đã xuất hiện trong game.
Nhưng hiện tại, Sydel không còn sức lực để vào game nữa, cô mệt mỏi dụi mắt, đặt đầu xuống gối là thiếp đi luôn.
***
Ngày thứ tư.
Ở một góc thư viện, ánh nắng rải rác xuyên qua lớp kính chiếu xuống sàn nhà, chỉ chừa lại một góc tăm tối.
Jacqueline lo lắng liếc nhìn về phía đó.
Một cô bé với mái tóc vàng rối bù dính lên má, trên khuôn mặt trắng mềm còn in vài vết đỏ, quầng mắt thâm đen, vẻ mặt u ám, lông mi dài rũ xuống che đi cảm xúc trong ánh mắt.
Cô bé cố chịu đựng, nhưng cuối cùng không thể nhịn được nữa bèn ôm một quyển sách bước qua.
Cô bé thấy những cuốn sách nằm ngổn ngang trên mặt bàn không có ánh nắng chiếu tới của cô bạn cùng phòng.
Cuốn sách có vẻ lật nhiều nhất là "Học tiếng Nhật cấp tốc trong 90 ngày", còn lại đều là những cuốn như "Cấu trúc Game Engine", "Lập trình game Windows" và "STL hiệu quả".
Jacqueline: "..."
Sydel đang mở máy tính xách tay của mình, những ngón tay thon thả linh hoạt gõ bàn phím, hình như đang chat với ai đó.
Mãi cho đến khi Jacqueline đi đến trước mặt cô, Sydel, người đang chìm đắm vào màn hình máy tính, mới hơi ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô bé đứng bên kia chiếc bàn tròn bằng gỗ.
“Có chuyện gì à?” Cô hỏi gọn lỏn với giọng điệu thờ ơ.
Jacqueline bị thái độ của cô làm nghẹn họng, bực bội đáp: “Tôi chỉ đến xem có phải cậu đã đ/ột t/ử vì gần đây thường xuyên thức đêm hay không thôi?”
Vừa nói, Jacqueline lại liếc nhìn cuốn sách trên bàn Sydel, "Cậu đang học lập trình game à?"
“Không liên quan gì đến cậu.” Sydel ngước mắt nhìn Jacqueline, suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc cảnh cáo: “Gần đây tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra.”
Mặc dù Jacqueline đã vào game cùng cô nhưng cô lại là vật chủ bị trò chơi chọn, vậy nên Jacqueline không thể nhìn thấy những l/inh h/ồn xuất hiện ở thế giới thực do lời nguyền.
Cô bé cũng không chịu lời nguyền chếc sau 7 ngày.
Nhưng Sydel thì khác.
Jacqueline nhìn Sydel với nét mặt vô tư trước mắt, chợt giật mình: “Bọn chúng lại xuất hiện à?”
Đầu ngón tay Sydel gõ trên bàn phím, thản nhiên đáp lại: “Đúng vậy.”.
Rồi cô nhận được phản ứng kinh hãi của Jacqueline: "Vậy giờ cậu..."
Cô bé không thể kiềm chế được giọng nói của mình, nên tiếng hơi to, thu hút ánh nhìn kỳ lạ của nhiều người xung quanh.
Sydel bình tĩnh liếc nhìn mấy con q/uỷ thỉnh thoảng lảng vảng bên ngoài cửa sổ sát đất, "Không có vấn đề gì lớn."
Jacqueline muốn nói thêm rằng – cô bé biết Sydel vì mình nên mới lọt vào tầm ngắm của Slenderman, và cũng là vì trốn Slenderman nên mới phải bước vào thế giới xa lạ kia.
Nhưng những lời này đã bị Sydel cắt ngang.
Xét thấy Jacqueline có ý tốt quan tâm đến mình nên Sydel hiếm khi dịu dàng với cô bé: “Vì vậy, lúc này đừng lại gần tôi.”
"Xui xẻo lắm đó."
Cô ngẩng đầu mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, nhưng đôi mắt xanh biếc không hề thay đổi, lạnh lùng như một vũng nước đá.
Bây giờ Sydel đang cảm thấy rất bực bội.
Mặc dù từ năm cô bảy tuổi, thế giới này ngày càng trở nên q/uỷ d/ị, từ những kẻ s/át nh/ân b/iến th/ái đến những kẻ cặn bã tâm thần, rồi những con búp bê bị m/a q/uỷ chiếm cơ thể, và ngôi nhà gỗ ở ngoại ô đầy vết m/áu——
Sydel vốn nghĩ rằng bản thân đã quen rồi.
Nhưng--
Ba ngày!
Trò chơi này có biết đã ba ngày cô không ngủ đủ giấc không?!
Không ai biết cô trải qua ba ngày này như thế nào?!
Sydel đã phải chịu tr/a t/ấn trong ba ngày, từ bàng hoàng đứng bật dậy khi nhìn thấy q/uỷ đến khi mặt không biến sắc thành thạo trốn thoát khỏi chúng.Thậm chí cô còn thức suốt đêm gần ba ngày để vượt qua các màn trong game.
Tuy nhiên, vừa rồi cô đã thu thập tất cả đạo cụ và bước vào màn cuối cùng, chỉ để phát hiện ra rằng——
Đây là một trò chơi được thiết lập sẵn sẽ kết thúc bằng cái chếc.
Sydel:...A.
Cô kìm nén cơn tức giận và cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau đó cô dứt khoát thoát game, tải game lên máy tính, rồi đi mượn một đống giáo trình dạy lập trình game.
Nhân tiện, vì ngôn ngữ mẹ đẻ của trò chơi này là tiếng Nhật nên sau khi rời khỏi làng Freyja do Asahi tạo ra, mất đi sự hỗ trợ từ tâm trí của con bé nên Sydel, người không hiểu tiếng Nhật, chỉ có thể vừa dựa vào phần mềm dịch thuật để học và thực hành trên game vừa phải khổ sở diễn lại cuộc chiến người q/uỷ phiên bản live action ngoài đời thực.
Thế rồi cô vật lộn suốt 3 ngày chỉ để phát hiện kết cục trong game là phải chếc.
Người mang oán niệm trong game vẫn là một cô bé, nhưng ở đó dù Sydel có cố gắng thuyết phục thế nào đi nữa thì cuối cùng nó vẫn biến thành l/inh h/ồn rồi đuổi g/iết nhân vật trong game trên một cánh đồng.
Tốc độ của nó ngày càng nhanh hơn, Sydel chỉ có thể thoát khỏi trò chơi trước khi nó đuổi kịp nhân vật do cô điều khiển.
Hoặc là bị g/iết trong game, hoặc là đợi bảy ngày sau lời nguyền giáng xuống rồi bị giếc ở hiện thực.
Sydel đè nén tâm trạng cáu kỉnh, suy nghĩ vài giây rồi đứng dậy, chọn con đường thứ ba.
Cô quyết định học lập trình ngay bây giờ.
Cho dù không thể xóa nó, cô cũng sẽ phải sửa đổi dữ liệu của cái game rác rưởi này.
Cô nói với linh hồn boss rằng trên thế gian vẫn còn có tình yêu đích thực, sai là thế giới này không phải nó.
Linh hồn boss nói với cô rằng: Tôi không nghe tôi không nghe, cho dù tôi có tự tìm đến cái chếc cũng phải kéo các người ch/ôn cùng.
Sydel quá mệt mỏi rồi, cô không muốn nói về tình yêu đích thực với thứ chếc tiệt đó nữa.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn sửa đổi nhân vật của mình thành bất khả chiến bại, tối đa lượng máu và lực chiến, rồi dùng s/úng m/áy Gatling giếc chếc nó.
Đọc sách suốt hai tiếng, Sydel thử mở mã nguồn của trò chơi ra, khi phát hiện file nền thực sự có thể sửa đổi, cô quét sạch vẻ u ám và cáu kỉnh trước đó, đôi mắt xanh phút chốc sáng bừng lên.
Tuyệt vời!
Nếu một game kinh dị có thể sửa đổi các tập tin thì đó còn là game kinh dị nữa hay không?
Đưa cho cô một kh/ẩu s/úng, rồi thêm thanh m/áu cho kẻ địch *, vậy thì người nên chạy trốn không phải là l/inh h/ồn boss không chịu nghe lời kia sao?
*Thêm thanh m/áu: một nhân vật (thường là npc) được thiết lập không thể bị thương sẽ có thêm thanh m/áu và trở thành nhân vật có thể bị nhân vật khác tác động.
Nếu boss đã không thích nghe lời khuyên vậy thì cô cũng không giảng đạo lý với nó nữa.
Đối với những thứ như thế này thì nên tàn nhẫn giếc chếc nó.
Sau đó Sydel nhìn những đoạn mã xa lạ đầy màn hình, lại tiếp tục rơi vào trầm tư.
Tuy nhiên, việc học cách sửa game trong vài ngày có vẻ hơi miễn cưỡng...
Cô suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát lên mạng cầu cứu.
[Làm sao để sửa đổi mã dữ liệu nền rất quan trọng, có trả phí, giá cao.
Thông tin liên hệ: email xxxxx.
】
Khoảng nửa tiếng sau, cô nhận được tin nhắn trả lời, là địa chỉ một trang web.
Sydel do dự một lúc rồi bấm vào.
Đây là một trang web có màu nền tối, các câu hỏi mới thỉnh thoảng được đăng lên.
Sydel nhận thấy trên đó có chia sẵn các danh mục.
Cô cũng không xem kỹ mà chọn luôn mục [Khẩn cấp] và mô tả lại vấn đề của mình.
Trong dòng tiêu đề được đóng khung đen rất dễ thấy, Sydel suy nghĩ rồi chậm rãi điền vào một dòng chữ.
[Giá cao, khẩn cấp, nguy hiểm đến tính mạng, suy nghĩ kỹ trước khi nhận đơn, phải hoàn thành trước mười hai giờ đêm nay.
】
Bên dưới còn có một cột nhập số tiền trông rất chuyên nghiệp, Sydel nhớ lại số dư trong thẻ của mình rồi hào phóng nhập bốn số 0.
50.000 USD.
***
Mưa bão đến không đúng lúc.
Vài người đàn ông lực lưỡng xông vào một quán cà phê Internet, nói vài câu với người phụ nữ cầm điếu thuốc ở quầy lễ tân rồi bước vào trong.
Quán cà phê Internet rất cũ nát.
Cái cửa sổ ở trong góc bị vỡ một nửa, vẫn chưa được sửa chữa.
Nhưng có một người đang ngồi ở đó.
Những giọt nước mưa li ti ngoài cửa sổ bắn lên mặt, mùi ẩm ướt xộc vào mũi.
Anh ta kéo mũ trùm lên đầu, sắc mặt u ám, nhưng anh ta không rời đi.
Bởi vì mùi khói thuốc ở các vị trí khác thực sự hơi nồng.
Anh ta đang lướt một trang web trên chiếc máy tính cũ, con trỏ dừng lại ở một bài đăng.
Năm mươi nghìn, nhiều quá.
…
Chàng trai chậm rãi nhìn xuống, ngón tay trong túi áo khẽ nhích, nhớ tới chiếc ví trống rỗng trong chiếc ba lô cũng trống tương tự của mình, lạch cạch đảo chiếc kẹo mút trong miệng.
Anh ta bấm vào bài đăng.
Sydel nhận được câu trả lời sau vài phút đăng tin.
Cô vui vẻ mở hộp tin nhắn thì thấy người nhắn tin cho mình có ảnh đại diện tối đen không thể nhận dạng.
[Địa điểm, thông tin cá nhân, còn yêu cầu nào khác không?]
Sydel: "...?" Người này đang nói cái gì vậy?
Cô tò mò bấm vào ảnh đại diện và phát hiện trang cá nhân của người này không có bài đăng nào cả, bên cạnh ID có một con số dường như tượng trưng cho cấp độ.
Bảy.
Sydel không biết anh ta đang hỏi gì, cô suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời lại.
[Xin chào, tôi muốn sửa game, bạn có thể sửa không?]
Trong quán cà phê Internet.
Chàng trai mặc áo hoodie đen: "..."
Sau khi gửi tin nhắn, anh ta mới nhìn thấy mô tả chi tiết công việc bên dưới.
[Cần sửa một tựa game, đơn khẩn cấp, hy vọng có thể sửa xong trước mười hai giờ đêm nay.
】
Sau đó anh ta nhận được tin nhắn của nhà tuyển dụng.
Thấy tin nhắn của nhà tuyển dụng có vẻ nghiêm túc hỏi về việc sửa game, cùng với mô tả và giá tiền——
[Giá cao, khẩn cấp, nguy hiểm đến tính mạng, suy nghĩ kỹ trước khi nhận đơn.]
Báo giá còn là 50.000 USD.
Chẳng trách anh ta lại nhầm.
Chàng trai trẻ im lặng xoa trán, nếu nhận...anh ta khá thành thạo với kiểu công việc này, nhưng việc sửa game thì....
Anh ta lại không giỏi kỹ thuật này cho lắm.
Nhưng nhớ ra lúc này mình không còn một xu dính túi, anh ta sờ vào miếng băng quấn chặt quanh cổ tay, vết thương vẫn đang chảy m/áu.
Nếu anh ta lại không nhận đơn nữa thì đừng nói đến những vật tư y tế giá rẻ như thuốc đỏ, mà đến cả kẹo cũng không mua nổi..