Tiếng gõ cửa dồn dập.
"Thùng thùng thùng-"
Sydel đứng dậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời tối tăm bao trùm con đường, trong hàng cây cảnh rậm rạp, như có thể thấy thấp thoáng nửa khuôn mặt trắng đến phát sáng.
Dù chỉ thoáng qua trong nháy mắt nhưng Sydel vẫn nhìn thấy.
Không có lý do nào khác, chủ yếu là do chiếc mặt nạ trắng ấy quá nổi bật trong bóng tối.
Sydel: "..." Tên bám đuôi này nhìn có vẻ không thông minh cho lắm.
Trong bóng tối mà lại đeo chiếc mặt nạ trắng sáng như tuyết, sợ người ta không nhìn thấy mình hay gì?
Cô thầm chửi rủa, nhưng theo thói quen trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì, đi đến trước cửa.
"Thùng thùng thùng-" Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Sydel nhìn qua mắt mèo, thấy một nhóm trẻ em đeo các loại mặt nạ đáng sợ đang đứng bên ngoài.
Đám trẻ con túm tụm lại một chỗ, đầu nhỏ đang ngẩng lên, trên tay cầm hộp kẹo, có vẻ rất nghiêm túc chờ đợi chủ nhân biệt thự mở cửa.
Trước đó, Sydel luôn ở trong trường, chưa từng trải qua hoạt động giải trí như hóa trang để xin kẹo, cũng chưa từng thấy ai gõ cửa xin kẹo.
Với tâm trạng kỳ lạ, cô mở cửa ra, một cơn gió lạnh ùa vào.
Bọn trẻ giơ hộp kẹo của mình lên và đồng thanh hét: "Trick or Treat!"
Sydel quay lại lấy kẹo.
Hộp kẹo của bọn trẻ đã đầy nên cô chỉ bỏ một ít kẹo vào mỗi hộp, tránh chúng bị tràn ra.
Một cô bé dẫn đầu nâng mặt nạ lên, lộ ra khuôn mặt trắng mềm, ngọt ngào hét lên: "Cảm ơn chị, chúc chị Halloween vui vẻ!"
“Ừm,” Sydel mỉm cười đáp: “Halloween vui vẻ nhé, phù thủy nhỏ.”
Nhưng trước khi đám trẻ vội vàng giải tán, cô đã túm lấy cô phù thủy nhỏ, nhấc cô bé đến phía trước, chỉ vào chuông cửa trên cửa: “Em có thấy cái này không?”
"...?"
Cô bé ngơ ngác quay đầu lại, nhìn chị gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng với đôi mắt cong và nụ cười hiền lành này, nhưng lại tản ra luồng khí lạnh khó hiểu: “Biết nó có tác dụng gì không?"
"Lần sau nhớ đừng gõ cửa, ở đây có chuông cửa."
Âm thanh lớn như vậy, đập uỳnh uỳnh, đến cô nghe thấy còn bắt đầu lo lắng liệu có phải con quỷ trong truyện bò ra tìm cô rồi không.
Người nào mà nhát gan có khi còn bị dọa đến đau tim.
Sau khi nhìn những đứa trẻ rời đi, Sydel đang định đóng cửa vào nhà, nhưng khi cô cúi đầu xuống, không kịp phòng bị mà đối mặt với một đứa bé trùm bao tải trên đầu.
Đứa trẻ ngẩng cái đầu bọc trong bao tải, mặc một bộ đồ ngủ màu cam đậm, có màu giống quả bí ngô, nhưng trông bẩn thỉu và có vài lỗ thủng được vá lại.
Đứa trẻ này rất nhỏ bé, nhìn qua chỉ mới bốn, năm tuổi, chiều cao chỉ bằng một nửa bọn trẻ vừa rồi, có lẽ chính vì điều này mà thằng bé bị nhấn chìm trong đám trẻ con.
Thằng bé không cầm hộp kẹo mà kéo theo một cái bao tải.
Cái bao có lẽ còn to hơn cả người cậu.
Bao tải nhỏ nghiêm túc ngẩng đầu, từ từ mở bao tải trong tay hướng về phía Sydel.
Bên trong trống rỗng.
Sydel: "..."
Đáng, đáng yêu quá!! Đây có phải là cosplay bí ngô không...?
Bao tải nhỏ ôm lấy chiếc bao lớn của mình, có hai chiếc cúc đen được khâu ở vị trí mắt.
Đứa bé ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu, hai chiếc cúc đen cố định hướng vào Sydel.
"Em chờ một chút."
Đang đau đầu vì không thể xử lý đống kẹo của mình, Sydel dùng mắt ước lượng sức chứa của chiếc bao tải, vô cùng hài lòng quay người đi lấy kẹo.
……
Một lúc sau.
Bao tải nhỏ...!à, không, là đầu bí ngô nhỏ cúi xuống nhìn chằm chằm vào cái bao tải trong tay.
Nó được nhồi đầy ắp tận miệng các loại kẹo.
"Xong..." Sydel xử lý xong những viên kẹo, thấy quả bí ngô nhỏ có vẻ hơi bối rối, chợt nhớ ra quả bí ngô này chỉ là một đứa trẻ——
Mặc dù đứa bé có vẻ hơi lạ nhưng không hề tỏ ra đe dọa.
Cô khá vui khi được làm quen với thứ kỳ dị dễ thương này.
Vì vậy Sydel quỳ xuống, thấp giọng hỏi: "Em có thể xách cái túi này được không?"
Có cần cô gọi xe đưa đầu bí ngô nhỏ này về nhà không?
Cô vốn chỉ muốn giúp giảm bớt gánh nặng, nhưng có lẽ đầu bí ngô nhỏ nghĩ rằng cô lo lắng thằng bé không thể nhấc nổi, đột nhiên lắc đầu, nhanh chóng kéo túi lại vào lòng, ôm lấy, cẩn thận buộc miệng bao.
Dưới bao tải không phải là đầu của một đứa trẻ mà là một—
Cái đầu bí ngô thật.
Nhưng không ai có thể nhìn thấy, thằng bé…hay nói đúng hơn là nó vui vẻ kéo chiếc bao xoay một vòng tại chỗ như thể đang cảm ơn Sydel.
Sau đó, nó kéo chiếc bao lớn lên, thân hình nhỏ bé bước từng bước xuống bậc thang, lạch bạch chạy xa.
Nhìn thấy đầu bí ngô nhỏ đi rồi, Sydel đứng dậy, vỗ tay chuẩn bị bước vào nhà.
Đầu bí ngô nhỏ kéo bao tải, bước chân cũng lộ rõ sự vui vẻ, nó cao hứng đi qua hàng cây cảnh cạnh nhà Sydel rồi đột nhiên dừng lại.
Nó chợt quay đầu.
Trong hàng cây tối tăm, thấp thoáng nửa chiếc mặt nạ trắng nhợt, như lơ lửng trên không, tỏa ra hơi thở có phần đáng sợ.
Mặt nạ trắng đối diện với hai chiếc cúc áo màu đen.
Đứa trẻ trùm bao tải đứng bất động, như thể suy nghĩ một lúc.
Nó đột nhiên quay người lại, kéo chiếc bao tải căng phồng của mình đi về phía nhà Sydel.
"Đinh Đoong——"
Khi chuông cửa vang lên, Sydel vừa quay lại phòng khách, cô quay lại mở cửa, lại nhìn thấy cái đầu bí ngô nhỏ kia.
“Ấy?” Cô gái có chút kinh ngạc, “Sao em lại quay lại…” Cô hết kẹo rồi, vừa nãy đã nhét hết vào bao rồi.
Đứa trẻ trùm bao tải giơ tay lên, duỗi một ngón tay chỉ vào căn phòng phía sau Sydel.
Sydel hiếm khi ngạc nhiên: “Em muốn...!vào hả?”
Đầu bí ngô nhỏ gật đầu, trông vô cùng nghiêm túc.
Sydel hơi do dự vài giây, sau đó cúi người nhìn nó: “Vậy em có phải là đứa trẻ ngoan không?”
“Chỉ những đứa trẻ ngoan mới được vào.
Nếu em không ngoan, chị sẽ đ/ập n/át đầu em làm món súp kem bí ngô đó nhé.”
Đầu bí ngô nhỏ: “…” Nó không nói gì, cái đầu nghiêng nghiêng, quả bí ngô trong bao run lên.
Sydel vốn dĩ không muốn ăn súp bí ngô, nhưng sau khi nói câu này, đúng là cô có hơi đói bụng, không khỏi nhớ lại hương vị của súp kem bí ngô trong đầu, vô thức liếm môi dưới.
Hay là chốc nữa nấu một ít làm bữa khuya?
Đầu bí ngô nhỏ không hề lùi bước trước ánh mắt thèm muốn trắng trợn của cô gái bên cạnh.
Nó chỉ cố gắng hết sức để kéo cái bao lớn của mình, đôi chân ngắn ngủn bước từng bước qua ngưỡng cửa, rồi lại cố hết sức để kéo cái bao lớn qua.
Sydel: “…” Không biết tại sao, nhưng cô cứ cảm thấy sau khi cô nói câu đó, dường như đứa trẻ này muốn phớt lờ cô.
Cô đi theo vào, đóng cửa lại, tiện mồm hỏi: “Em có đói không?”
Có muốn ăn gì đó không, ví dụ như...
Sydel chưa kịp nói xong, đầu bí ngô nhỏ đã lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút như muốn bày tỏ ý kiến của mình, lách cách nhét vào miệng giấu trong bao.
Sydel: “...Ừm.”
Sau khi đầu bí ngô nhỏ đi vào, thì rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đặt chiếc bao tải ngay ngắn bên cạnh mình, ngồi thẳng ăn kẹo.
Sydel không hiểu nó muốn vào làm gì.
Tối nay cô không định đi ngủ sớm nên cũng ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện với đứa trẻ: “Chị có thể biết tên em không?”
Có vẻ đứa trẻ không biết nói nên Sydel lấy giấy bút ra và hai người bắt đầu trò chuyện.
Sau một hồi trò chuyện, Sydel biết đứa bé trùm bao tải và cosplay quả bí ngô tên là Sam.
Ở nhà cậu có rất nhiều chị gái nhưng họ không mấy quan tâm đến cậu.
“Họ suốt ngày nghĩ đến việc câu dẫn đàn ông, không có thời gian chơi với em”.
Cái đầu bí ngô nhỏ...!à, không, Sam có vẻ hơi buồn.
Cái đầu trùm bao tải tròn tròn hơi cúi xuống, tay nhỏ cầm bút, vừa viết vừa vẽ lên giấy.
Những điều nó nói đều là thật.
Các chị gái và nó khác giống loài, những người chị đó không bao giờ chơi với nó, cũng không nói chuyện với nó.
Mỗi dịp Halloween, chỉ có một quả bí ngô là nó ngồi ngây ra một bên.
Halloween năm nay, nó quyết định ra ngoài chơi một mình và sau đó đã gặp Sydel.
Sydel rất đẹp, cũng nói chuyện với nó và quan trọng nhất là cho nó rất rất nhiều kẹo.
Sam rất thích Sydel, thích hơn cả các chị gái của mình.
Sydel nhìn dòng chữ trên tờ giấy, sau đó nhìn bộ quần áo rách nát và đôi giày thể thao màu xám của Sam, trầm ngâm: “...”
Vài giây sau, cô tức giận đập bàn: “Các chị của em thật vô trách nhiệm!”
Sao có thể đối xử với đứa trẻ dễ thương và ngoan ngoãn này như thế?
Sydel âu yếm xoa cái đầu trùm bao tải của Sam, sau khi cảm nhận được một cảm giác rất lạ, không giống cảm giác mềm mại của cơ thể con người, cô không biến sắc bỏ tay xuống, nói tiếp: “Em chờ một chút.”
Cô đi lục lại bộ dụng cụ thêu diy mà cô đã mua về chơi trước đó, “Chị có thể giúp em vá quần áo không?”
Sydel không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng những cái lỗ đó trông thật khó chịu, chúng khiến Sam trông thật đáng thương, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Sam, Sydel ngập ngừng đưa tay ra——
Dù sao từ khi mua túi dụng cụ này về, cô không chạm vào nó được mấy lần, cũng không biết tác phẩm làm ra sẽ như thế nào.
…Nhưng có thể giữ ấm là được mà phải không?
Cô lấy một chiếc ghế dài nhỏ, ngồi trước ghế sofa, bắt đầu nghiêm túc may vá.
Cô không chỉ có được niềm vui khi làm đồ thủ công mà còn có sự vui vẻ thầm kín khi cướp em trai của người khác.
Thứ gọi là em trai này á, tất nhiên càng nhiều càng tốt rồi!
Sam đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, chị gái trước mặt có vẻ đang cẩn thận khâu vá lại quần áo cho nó, động tác khéo léo tỏ ra tự tin.
Cái đầu bí ngô nhỏ của nó vẫn còn hơi choáng váng, một cảm giác hạnh phúc tột độ dâng lên, khiến nó như đang ở trong đám mây trắng mềm mại.
Đây là cảm giác có chị gái sao?
Khi Belch thức dậy lúc nửa đêm, vừa ra ngoài, đi ra hành lang đã thấy đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.
Cậu nửa tỉnh nửa mơ tiến về phía trước hai bước, nhìn thấy Sydel, mơ hồ gọi: “Chị, sao chị còn chưa ngủ?”
Nhưng vừa cất tiếng gọi xong, chị gái Sydel của cậu không quay lại để ý đến cậu, thay vào đó, một đứa trẻ ngồi phía trước cô đột nhiên quay đầu, hai chiếc cúc áo màu đen bóng loáng, đối mặt với Belch mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Belch tỉnh ngủ ngay lập tức.
Cậu run lên, mới phát hiện ra bên cạnh Sydel còn có một người, trông rất bẩn thỉu, cũng không biết là đứa trẻ chị cậu nhặt ở đâu về.
Belch đã quen rồi, nhưng không hiểu sao nhìn thấy hai chiếc cúc áo đó, cậu lại có chút lạnh sống lưng, không dám nói thêm gì nữa, lẩm bẩm vài câu rồi bỏ đi.
Sam lặng lẽ quay đầu lại.
Ở phía bên kia, trong thành phố rực rỡ ánh đèn neon, cuộc sống náo nhiệt về đêm vừa mới bắt đầu.
Trong một quán bar ở một con hẻm tối.
Một chàng trai trẻ ngồi trong một góc yên tĩnh..