Dịch: Phi Phi
Hậu trường bày rất nhiều hoa, hình thức tương tự nhau lấy màu be và lam nhạt làm giấy gói, hoa hồng nhung kết hợp với hướng dương, điểm thêm cỏ đuôi chuột tươi mát đầy sức sống.
Cố Tân Di ôm hoa ngó đầu ra tìm kiếm Tần Trạm ngồi ở vị trí chính giữa.
Đối tượng cô được giao nhiệm vụ tặng hoa hôm nay.
Vị giáo sư nào đó đang đại diện phát biểu trên sân khấu, ánh đèn trong hội trường được điều chỉnh trầm xuống, chỉ có duy nhất luồng sáng chiếu lên vị giáo sư đó.
Vị giáo sư đó đã vào độ trung niên, đeo cặp kính nhìn có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm.
Nhưng có lẽ thiên tài vẫn luôn thu hút sự chú ý của người khác.
Trong bóng tối như vậy mà Tần Trạm vẫn tỏa sáng rực rỡ, lu mờ phong thái của những nhân vật khác.
Cố Tân Di nương theo ánh sáng trong đôi mắt anh tìm kiếm quả quýt nhỏ xíu đã bị mình bỏ rơi trong chiếc đĩa trên mặt bàn.
Cô đã đứng chừng một giờ trên đôi giày cao gót này, còn Tần Trạm dường như lại chẳng đoái hoài gì đến đĩa trái cây.
Không chỉ là trái thanh long đỏ tươi chín mọng hấp dẫn kia mà cả chùm nho mướt mắt kia anh cũng không thèm đụng tới, khỏi nói đến quả quýt chua bé xíu bị cô bỏ lại.
Cô đang đói bụng, hiện đang tiêu hao nốt chỗ mỡ trong cơ thể.
Mặc dù hiện giờ chưa có cảm giác đói nhưng Cố Tân Di vẫn vô cùng hối hận.
Nếu có thể làm lại một lần, cô nhất định sẽ không bỏ rơi quả quýt nhỏ đó đâu.
Cho dù nó có chua, có nhỏ thì vẫn có thể nhét vào bụng mà.
Khách mời phát biểu xong, hội trường rầm rầm tiếng vỗ tay.
Cố Tân Di bị đàn chị Mẫn Mẫn nhắc nhở cũng tỏ vẻ tươi cười, ôm hoa thong thả đi thẳng về phía trước.
Nhóm giáo sư và học giả đứng dậy tại vị trí, cười hiền hoà với mấy cô sinh viên đến tặng hoa.
Cố Tân Di lẩm bẩm giao kèo mời cơm trưa một tuần của Kim Ba Béo nên vận dụng hết khả năng cười thật xinh đẹp.
Cô vốn đã xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, khí chất thanh cao lạnh lùng.
Hiện giờ cô gái đó tô son xinh đẹp, mái tóc buông nhẹ vén bên tai, nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày chói mắt như hoa hồng đỏ trong tay cô lúc này, nhã nhặn nhưng không kém phần yêu kiều, không cười đã xúc động lòng người, cười lên lại càng nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng dường như Tần Trạm không bị sắc đẹp này mê hoặc.
Anh chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn mỹ nhân phía trước một cái sau đó đã rủ mắt nhìn sang chỗ khác.
Không biết là do hiệu ứng ánh sáng hay ảo giác, hình như Cố Tân Di nhìn thấy quầng má anh ửng đỏ.
Anh đứng cúi đầu, hàng mi dài bất động giữa không trung…
Bất động…
Cố Tân Di hoang mang, cô quan sát thấy biểu cảm của các giáo sư khác khi được sinh viên tặng hoa, chỉ riêng mình anh là không có phản ứng gì.
Làm cô xấu hổ chết đi được.
Tần Trạm không dính thính khiến Kim Ba Béo ở bên cạnh cũng vã mồ hôi hột.
Những cô gái khác trong đội nghi thức đã tặng hoa cho giáo sư và trò chuyện rất vui vẻ, còn được bắt tay nữa.
Thế nhưng Tần Trạm thì ngược lại, anh cứ như khúc gỗ đờ đẫn đứng im tại chỗ, dường như những tiếng vỗ tay kia vọng đến từ thế giới khác vậy.
Kim Ba Béo rất muốn tiến lên lắc mạnh giáo sư Tần trẻ tuổi này xem rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, nhưng cuối cùng cũng nào dám manh động.
Đây là giáo sư Tần, là “Pauli thế kỷ 21” mà Học viện Khoa học và Công nghệ Quang điện tử nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đấy.
Kim Ba Béo bất cực đành phải đưa mắt ra hiệu cho Cố Tân Di, ngay cả mí mắt cũng bắt đầu giật giật theo tiết tấu.
Cố Tân Di hơi hốt hoảng, nhiệm vụ này mà không hoàn thành thì cô không chỉ tổn thất một tuần cơm trưa mà chưa biết chừng còn trở thành “thành viên bị xử tử của đoàn nghệ thuật Moranbong” nữa.
Cô nghĩ trước nghĩ sau, trong hỗn loạn lại đột nhiên nghĩ ra một cách không được chắc ăn cho lắm…
“Hôm nay giáo sư thật đẹp trai”.
Cô thử khen Tần Trạm thăm dò.
Cố Tân Di nói chuyện với anh ba lần thì có tới hai lần đều bị hỏi một câu giống nhau “Tôi có đẹp không?”.
Cô suy xét có lẽ anh rất để ý vấn đề này.
Thôi thì đâm lao theo lao, chết thì chết…
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề bình tĩnh, lông mi khẽ rung, đáy mắt sáng lấp lánh như nổi sóng cuồn cuộn.
Ráng chiều đỏ rực như phản chiếu trên khuôn mặt anh, thấp thoáng cảm giác lãng mạn.
Đây không phải hiệu ứng từ ánh đèn, anh thật sự đang đỏ mặt!
Phát hiện sự thật này, Cố Tân Di cũng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Giáo sư Tần vừa bị cô ghẹo đến nỗi đỏ mặt? Không thể nào, cô mới chỉ khen giáo sư một câu thôi mà.
Anh… anh vẫn hay hỏi câu này còn gì?
Trình ghẹo trai của cô thật sự có thể đạt đến độ này sao? Sao cả thiên tài của học viện cũng đỏ mặt vì một câu chọc ghẹo của cô thế?
Trong lúc Cố Tân Di đang rối rắm thì Tần Trạm bỗng mỉm cười, gõ nhẹ thái dương, “Ừ” một tiếng rất nhẹ.
Anh chủ động nhận hoa trong tay cô, ý cười vẫn luôn giữ trên môi.
Ấm áp lại ngọt ngào như đoá hoa nhỏ nở rộ giữa bụi cỏ xanh.
Tần Trạm không cúi đầu như lúc nãy mà ánh mắt sáng quắc dán chặt vào Cố Tân Di.
Cố Tân Di cảm thấy có lẽ anh rất thích câu nói kia, thích đến nỗi bản thân trở nên có phần…
… trẻ con.
Cố Tân Di bỗng rùng mình vì ý tưởng không mấy thực tế của mình lại thành hiện thực.
Cô vội học theo động tác của đàn chị Mẫn Mẫn bên cạnh, khom lưng trước Tần Trạm, nhỏ giọng dò hỏi: “Giáo sư, em có thể có vinh hạnh bắt tay thầy không ạ?”.
Những vị giáo sư khác đều vô cùng chủ động bắt tay sinh viên tặng hoa cho mình, chỉ có ông lớn này phải yêu cầu hầu hạ đặc biệt.
Cố Tân Di đột nhiên muốn rơi nước mắt vì những người không tiếc công sức muốn giữ anh lại Phòng thí nghiệm Quang điện tử Quốc gia.
Tần Trạm rất phối hợp gật đầu với cô, kẹp bó hoa sang tay trái, sau đó vươn tay phải đến trước mặt cô.
Đột nhiên, anh co đầu ngón tay lại, không biết đang do dự điều gì.
Cố Tân Di miệng vẫn cười nhưng trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Lông mi của anh khẽ chuyển động, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cô sau đó dừng lại trên bàn tay cô.
Trắng nõn, mềm mại, nhỏ nhắn, xinh đẹp.
“Phải bắt tay 30 giây.
Anh trịnh trọng nói, “30 giây mới được”.
⊙﹏⊙∥ Cố Tân Di tròn mắt khó tin, thứ lỗi cho cô kiến thức hạn hẹp, lần đầu tiên cô biết bắt tay còn phải quy định thời gian đó.
Nhưng mà 30 giây là nhiều hay ít nhỉ? Chắc là ít.
Cô liếc mắt nhìn đàn chị Mẫn Mẫn kích động không muốn buông tay giáo sư, chỉ thiếu đường nhào đến ôm hôn mà thôi.
“Vâng vâng, cảm ơn giáo sư”.
Cố Tân Di lại đưa tay ra lần nữa, lần này Tần Trạm đã nắm lấy tay cô.
Ướt và ấm áp.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Cố Tân Di, dường như tay anh còn vương chút mồ hôi, có lẽ là do mặc âu phục quá nóng chăng.
Bàn tay anh rất lớn, khi hai người bắt tay, bàn tay anh gần như ôm trọn lấy bàn tay cô.
Cố Tân Di ngoan ngoãn lặng lẽ đếm số trong lòng, sợ mình mà bắt lâu hơn giây nào sẽ khiến vị ông lớn này khó chịu.
… 28, 29, 30.
Hết giờ rồi!
Cô động đậy ngón tay nhưng Tần Trạm vẫn không chịu buông tay.
Chẳng lẽ cô đếm nhanh quá?
“Tôi vẫn chưa bắt đầu đếm”.
Tần Trạm gõ nhẹ trên mu bàn tay cô, biểu cảm có chút bất mãn, “Bây giờ tôi bắt đầu đếm”.
“À… vâng”.
Cố Tân Di cắn môi, cảm thấy tựa như có một đàn quạ đen bay qua trên đầu.
Ba mươi giây của giáo sư Tần hình như hơi lâu, cô cảm thấy mình sắp cứng đờ người vì giữ nguyên tư thế này.
Cô cảm nhận được Tần Trạm có dấu hiệu lỏng tay, khẽ rút tay về.
“Vẫn chưa hết giờ”.
Tần Trạm vẫn nắm chặt tay cô, giọng nói thoáng vẻ ấm ức, “Còn một giây nữa, phải đợi cho hết”.
Cố Tân Di lại bắt tay thêm một giây nữa…
Lúc anh thu tay lại, Cố Tân Di cảm thấy bàn tay mình cũng ướt theo.
Cô chưa có thời gian suy nghĩ mà nhanh chóng cúi đầu với Tần Trạm: “Cảm ơn giáo sư Tần”.
Cô lại trộm nhìn quả quýt chua nhỏ xíu trên đĩa, tiếp đó lại nhíu mày về phía Kim Ba Béo.
Kim Ba Béo thò ra hai ngón tay làm biểu tượng “V”.
Nhiệm vụ hoàn thành, Cố Tân Di đang chuẩn bị rút lui.
Tần Trạm gõ nhẹ thái dương, mấp máy môi, lấy quả thanh long ngon mắt trên đĩa đưa đến trước mắt cô.
“Giáo sư Tần, đây là…”.
Cố Tân Di mở to mắt nhìn ngây thơ.
“Em muốn ăn mà, tặng cho em”.
Tần Trạm bỏ quả thanh long vào tay cô.
Niềm vui bất ngờ khiến Cố Tân Di muốn xỉu ngay tại chỗ.
Cô nhận lấy quà của giáo sư, dùng lại chiêu bài mà Tần Trạm thích một lần nữa: “Giáo sư, hôm nay thầy đẹp trai chết người!”.
Tần Trạm cong môi, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Em cũng rất xinh đẹp”.
Xinh đẹp khiến tay chân anh luống cuống.
Khiến anh cam tâm tình nguyện điên, thần hồn điên đảo.
…
Mẫn Mẫn nhắc nhở, Cố Tân Di cúi đầu chào, sau đó vui vẻ ôm quả thanh long đi vào hậu trường.
Mặc dù khí chất của cô và quả thanh long kia chẳng hợp nhau chút nào nhưng với Kim Ba Béo thì cực kỳ tốt đẹp.
Chuyện này biểu thị điều gì, biểu thị cho điều gì nào! Đây chính là lời khẳng định của giáo sư Tần dành cho sinh viên, cũng chính là sự công nhận của giáo sư Tần với Khoa Quang điện tử của bọn họ! Giáo sư Tần thật là tốt, không chỉ bắt tay với sinh viên mà còn tặng trái cây, thật là bình dị gần gũi.
Kim Ba Béo cảm thấy cảm giác thành tựu trong mình sắp bùng nổ.
Cố Tân Di chính là trụ cột của đội nghệ thuật của anh ta, là nhân tài mà anh ta vất vả lắm mới chọn được! Anh ta quyết định rồi, nhất định phải bồi dưỡng hạt giống này cẩn thận, tuyệt đối không được lơi là!
Trong lúc Ba Béo vui vẻ xoa tay đi vào hậu trường thì Cố Tân Di đang nhìn quả thanh long to bự, nghĩ xem có nên chén nó ngay lập tức hay không.
Từ quả quýt vừa bé vừa chua lại biến thành quả thanh long vừa to vừa ngọt, hạnh phúc này cũng bự quá đi.
Toàn bộ nghi ngờ của cô với Tần Trạm đều không cánh mà bay, sự xấu hổ khi bắt tay với giáo sư đột nhiên biến thành sự sùng kính.
Thời gian chính xác đến từng giây, đây mới là thiên tài thực thụ.
Kim Ba Béo càng nhìn cô gái này càng cảm thấy mình nhặt được một viên ngọc quý, vẻ mặt đối với cô cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Anh ta cân nhắc mình là giáo viên nên phải quan tâm học trò hơn một chút, cười hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”.
Anh ta còn to béo hơn cả anh Béo nữa.
Thân hình chừng 1m9, cười lên trông càng giống phật Di Lặc.
Cố Tân Di nghĩ, lại hát một câu thăm dò Kim Ba Béo: “Hôm nay là ngày lành, chắc hẳn mọi chuyện ắt sẽ thành, ngày mai là một ngày lành…”.
Ba Béo vừa lòng gật đầu, miệng lưỡi mềm dẻo: “Sau này cần cố gắng hơn nữa, phải phục vụ giáo sư Tần chu đáo, em không sẽ thiệt đâu”.
Cố Tân Di co rúm người, sợ hãi nói: “Thầy Kim, em bán giọng chứ không bán thân…”.
Kim Ba Béo: “…”.
…
Trong hội trường, Viện trưởng lên phát biểu tổng kết, Cố Tân Di cúi đầu lắng nghe.
Viện trưởng là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Ông ấy cầm bản diễn thuyết dày mấy trang, hào hứng phát biểu trước hàng trăm sinh viên khóa mới.
Thị lực của cô rất tốt, ở xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bản thảo chằng chịt đều là chữ Hán viết tay, còn có rất nhiều dấu chỉnh sửa màu đỏ.
Không biết bài phải biểu trong buổi khai giảng hôm nay đã tốn mấy đêm tâm huyết của viện trưởng.
Bên dưới, sinh viên lắng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Thực tế, viện trưởng nói cũng không khác những lý thuyết khuôn phép sáo rỗng là bao nhưng điều khác là ông ấy đã đặt hiện thực ngay sau đó.
Trước khi nhập học, Cố Tân Di cũng giống như bao người không biết ngành học này sẽ học cái gì, chỉ biết nó là ba chữ “Quang điện tử”, là một ngành khoa học vừa gần gũi vừa xa lạ.
Bọn họ cũng sợ hãi con đường phía trước mịt mờ chông gai, sợ hãi viễn cảnh hư ảo, sợ hãi rồi sẽ hối hận.
Viện trưởng đã nói ra điều bọn họ lo lắng nhất, đồng thời cũng đưa ra tương lai và kỳ ngộ mà họ có thể gặp được.
Màn hình bắt đầu chiếu những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp của Học viện Khoa học & Công nghệ Quang điện tử.
Rất nhiều cái tên họ đã từng nghe đến, lúc đó chỉ là những cái tên xa lạ khó với nhưng giờ đây lại có chút gì đó rất quen thuộc.
Có lẽ nào, những nhân vật huyền thoại đó cũng đã từng có thời gian như họ, cũng một thời lặng lẽ trong giảng đường?
Có khi nào, ngày sau bọn họ cũng có thể trở thành một nhân vật truyền kỳ người người đều biết.
Viện trưởng không cho họ đáp án, phát biểu xong, ông cẩn thận gấp bài phát biểu cho vào túi rồi rời khỏi sân khấu.
Từng tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên như sấm dậy.
Cố Tân Di nhìn xuống, Tần Trạm cũng nghiêm túc vỗ tay.
Giáo sư Lục nghiêng đầu nói chuyện với anh, anh cũng hơi nghiêng người, nhẹ nhàng gật đầu.
Trước những khuôn mặt ngập tràn sự kích động thì anh lại bình tĩnh như mặt hồ Baikal, bản thân anh đã trở thành bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Bản thân anh đã là một truyền kỳ.
Cố Tân Di nhìn bó hoa vẫn được ôm chặt trong tay anh, hoa hồng nhung và hướng dương đan xen nhau khoe sắc, chút buồn bã nho nhỏ cuối cùng của cô cũng lặng lẽ tan biến..