Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
“Bàn tay của em không phải dùng để làm những việc này, Quang điện tử không hợp với em”.
Lạnh lẽo như mùa đông
Trong khoảnh khắc ấy, mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cửa sổ, toàn thân Cố Tân Di nóng như lửa đốt, khóe mắt cô cay cay, trong lòng cũng đau xót.
Cô cũng không biết sao bản thân lại cảm thấy tủi thân như vậy, từ trước đến nay cô luôn là một người vui vẻ không biết lo lắng hoặc có lẽ cô sẽ không khó chịu khi bị người khác trách móc.
Giọng nói lạnh nhạt của Tần Trạm như lưỡi lê đâm xuyên qua lớp màng bảo vệ của cô mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Cô cúi đầu, “Dạ” một tiếng rồi gật đầu, lại là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo.
Cô cứ đứng im tại chỗ như vậy, nhìn như không có gì thay đổi lại giống như mọi thứ đang thay đổi.
Tần Trạm hơi bối rối, anh nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi này, chỉ là anh quá lo lắng mà thôi…
Anh sốt ruột nới lỏng cà vạt muốn nhỏ nhẹ nói vài lời nhưng những nhân viên bên cạnh đã cắt ngang suy nghĩ của anh.
“Giáo sư Tần, sắp đến giờ rồi, chúng ta vào thôi”, nhân viên đi cùng cảm thấy bầu không khí ở đây có vẻ căng thẳng liền chuyển chủ đề khác nhằm làm dịu không khí.
Tần Trạm rút tay khỏi túi quần, sau đó lại lặng lẽ bỏ tay vào túi, nắm chặt tay lại.
Sau khi bọn họ rời đi, phòng thí nghiệm yên tĩnh được một lúc, tiếp sau là những cuộc thảo luận sôi nổi.
Cố Tân Di quay người lại sắp xếp gọn gàng các dụng và thiết bị trên bàn, ném những linh kiện bị cháy vào thùng rác.
Vết thương ở ngón trỏ do bị dây kim loại cứa vào và bị bỏng liên tục truyền đến cảm giác đau nhức.
Nối thẳng đến tim.
Đàn chị Mẫn Mẫn đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, Cố Tân Di nhăn mũi, vò đầu ngượng ngùng mỉm cười: “Đàn chị, thật xin lỗi, em làm hỏng chuyện của chị, còn đốt bảng của chị, xem ra vận may người mới của em thật sự không tốt mấy”.
Mẫn Mẫn cẩn thận quan sát nét mặt của cô rồi thở phào, nói: “Ôi dào! Không sao không sao đâu, thí nghiệm thất bại là chuyện bình thường.
Hơn nữa, chị đã kiểm tra qua một lần rồi, xảy ra vấn đề gì thì đó chắc chắn không phải lỗi của em.
Các phụ tùng trên bảng này đều là hàng rẻ tiền, không sao cả.
Em xem em kìa…” Cô ấy nhìn vết thương trên tay Cố Tân Di.
“Chị không sao thì vết thương trên tay em cũng không sao, trông nghiêm trọng vậy thôi chứ thật ra không đau mấy”.
Cố Tân Di rụt ngón tay bị thương.
Mẫn Mẫn chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy lúc nãy em bị giáo sư nói, không sao chứ?”.
Cố Tân Di nhướng mày xua tay, cảm thán ra vẻ đầy kinh nghiệm: “Cũng không phải chuyện gì to tát cả, nhớ lại ba năm cấp ba, giáo viên chủ nhiệm của em dữ như hổ, giáo viên Ngữ văn dạy như tụng kinh, giáo viên Toán học thần lý luận, trẫm chỉ cần thu mình lại giả bộ ngoan ngoãn nghe tai này ra tai kia, rồi cũng không có chuyện gì cả! Hơn nữa, vị giáo sư này còn chưa mắng mỏ em mấy mà!”.
Mẫn Mẫn nghe xong liền gật gù đồng ý, còn chọc vào trán của Cố Tân Di: “Đây thực sự là một câu chuyện dựa trên kinh nghiệm”.
Cố Tân Di chắp tay thi lễ: “Quá khen quá khen!”.
Mẫn Mẫn thực sự quá vui, thì thầm bên tai cô: “Lúc đó giáo sư Tần trông dữ thật đấy, đến chị cũng bị dọa sợ.
Thầy ấy thường tỏ ra lạnh lùng nhưng không ngờ khi tức giận lại khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Cũng may là người bên cạnh đã gọi thầy ấy đi rồi”.
Mẫn Mẫn trưng ra vẻ mặt sợ hãi khi nhớ lại.
Cố Tân Di buông tay bất đắc dĩ đưa ra kết luận: “Xem ra thứ ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng của thầy ấy không phải là một trái tim rực lửa mà là một ngọn núi lửa”.
2 giờ chiều, buổi tọa đàm bắt đầu đúng giờ, Mẫn Mẫn và nhóm người chung ký túc xá của Cố Tân Di ngồi chung với nhau.
Thạch Lỗi ngồi ở hàng thứ hai, thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
Giả Giai và những người khác không nhắc đến sự cố khó chịu xảy ra trong phòng thí nghiệm mà ngồi nghiêm túc trên ghế để nghe tọa đàm.
Ánh đèn đột nhiên tối lại.
Người dẫn chương trình giới thiệu đơn giản, tân sinh viên ở phía dưới đều trở nên kích động.
Đối với họ, đây là một thế giới hoàn toàn mới, tự mình bắt tay vào làm, tự mình thao tác, cảm giác đó khiến người ta vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Sau khi hai vị giáo sư lên phát biểu, lần này đến lượt Tần Trạm.
Chùm ánh sáng duy nhất trên sân khấu chiếu xuống người anh.
Ánh sáng hình trụ màu vàng nhạt chiếu thẳng xuống từ trần nhà, ngăn cách anh với bóng tối.
Rõ ràng như hai thế giới khác biệt.
Ngón trỏ của Cố Tân Di lại nhói lên, cô rời tầm mắt nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ bị che bởi tấm rèm vừa dày vừa nặng, bên ngoài trời vẫn đang mưa nhưng bên trong đã không còn nghe thấy tiếng nước tí tách nữa.
Hơi nóng của đêm qua bỗng chốc hóa thành bọt nước khi hạt mưa rơi xuống rồi thoáng chốc biến mất trong mặt hồ.
Giảng đường có điều hòa khiến cô cảm thấy mát hơn một chút.
Tần Trạm gõ micro vài cái rồi bắt đầu phát biểu.
PPT của anh rất đơn giản và chỉnh tề, nắm bắt các điểm chính, không hề dài dòng và các dữ liệu tham chiếu rất khách quan và rõ ràng.
Mẫn Mẫn nghe say sưa đến nỗi vô thức ngồi thẳng lên thỉnh thoảng còn ghi chép vào sổ tay.
Cố Tân Di nghe không hiểu cái gì cả.
Chủ đề của Tần Trạm là “Trao đổi về công nghệ Laser cực nhanh”, những thuật ngữ xa lạ, những khái niệm xa lạ cùng với một con người xa lạ.
Anh hoàn toàn không giống với bóng đêm.
Anh cũng không giống như những lần gặp mặt trước.
Anh đứng bàn chuyện xây dựng đất nước, viết những trang văn khích lệ dưới ánh đèn; còn cô loạng choạng trong bóng tối không tìm ra phương hướng.
Cố Tân Di cảm thấy những gì anh nói thực sự rất đúng, cô không thích hợp với Quang điện tử.
Xưa nay cô luôn không có lý tưởng gì lớn, ngay cả lúc điền nguyện vọng cô cũng điền một cách mơ hồ, chuyên ngành mà cô chọn chẳng qua là nó xếp hạng cao.
Cô không đến đây với những ước mơ nặng nề đó, cũng không đến đây với mục tiêu trở nên nổi bật, cô đến đây là để qua loa cho xong chuyện, được ngày nào hay ngày ấy.
Cố Tân Di chuyển sự chú ý của mình trở lại trên người Tần Trạm.
Anh bỗng nhiên tạm dừng một lát, giọng điệu trở nên mạnh mẽ hơn.
Cố Tân Di nghĩ chắc anh đã nói đến đoạn cao trào rồi.
Nhìn xem, cô thậm chí còn không biết anh đang nói đến đâu.
Bộ vest anh mặc lần này có màu xanh nước biển đậm, cà vạt màu sâm panh, dáng vẻ rất nhiệt huyết và đẹp trai.
“Laser cực nhanh là một loại laser có sóng xung ở mức fs.
Một femto giây (fs) là một đơn vị thời gian cực ngắn, tức là 1050s chỉ bằng 1 phần triệu tỷ giây.
Nếu 10fs được sử dụng như một phương tiện hình học để đo vũ trụ, thì thời gian tồn tại của nó chỉ là 1 phút”.
Khán phòng vang lên tiếng hít thở căng thẳng, bọn họ nhìn Tần Trạm không chớp mắt.
Cố Tân Di nhớ lại những điều mắt thấy tai nghe ở phòng làm việc của anh.
Chiếc bảng đen trên tường viết đầy những công thức và con số, trên bàn làm việc là những chồng bản thảo, còn trên giá sách là những tài liệu gốc được sắp xếp chỉnh tề.
Lúc đi ngang qua phòng nghỉ của anh, cô còn thấy đầu giường có một số tạp chí khoa học.
Anh không ngừng mở rộng kiến thức của mình trong lĩnh vực vật lý, chưa từng lười biếng dù chỉ một chút.
Đột nhiên cô hiểu được ý nghĩa của từ “khát vọng”.
Đối với cô mà nói, “khát vọng” là sự hão huyền không thể tìm được.
Đối với Tần Trạm hào quang rạng rỡ… đó mới là tương lai thực sự có thể chạm tới được.
Bởi vì… anh yêu thích.
Anh ấy yêu vật lý, thích khám phá, thích tính toán, anh ấy bị mê hoặc bởi sự kỳ diệu của tự nhiên, cảm thán về sự cân bằng của vũ trụ.
Bởi vì yêu thích nên anh không muốn cũng không thích nhìn thấy cô thất bại trong thí nghiệm vì những bước đi không nghiêm túc.
Có lẽ cũng chính vì thế nên anh mới nhất thời tức giận mà nói ra những lời thật lòng.
Cố Tân Di mím môi.
Cô ngồi ở hàng ghế thứ bảy, vị trí gần trung tâm, phải đi rất nhiều bước mới lên được bục giảng.
Bị ngăn cách bởi ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng, khoảng cách không xa không gần khiến cô đột nhiên thấy rõ rất nhiều thứ.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới.
Có một khoảng cách không thể vượt qua.
Có lẽ vì đã vào đại học, thoát ra khỏi cái lồng giam cấp ba nên lòng cô bắt đầu loạn nhịp rồi chăng.
Cô thường nghe thấy những nam sinh trong lớp thảo luận trong nhóm lớp muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân và trở nên giàu có, bước vào con đường của người thành công, thậm chí cô còn gửi lại những biểu cảm cười đểu.
Bây giờ có vẻ như cô cũng điên rồi.
Tần Trạm quan tâm giúp đỡ cô, trong ngôi trường đại học có rừng cây um tùm xa lạ này, cô rất tự nhiên có một chút cảm giác với anh và nó dần tăng lên theo ngày tháng.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều là mong muốn đơn phương của cô.
Đây chỉ là điều đơn giản với Tần Trạm mà thôi.
Cố Tân Di lấy điện thoại ra mở Wechat, tin nhắn hệ thống lại xuất hiện trên thanh tin nhắn.
[Tần Trạm yêu cầu kết bạn với bạn].
Đồng ý.
Bỏ qua.
Ánh đèn trên trần nhà khiến toàn thân anh tỏa sáng như một viên ngọc trai, giản dị, sạch sẽ và kiêu ngạo, anh vẫn luôn đút một tay vào túi.
Cố Tân Di thu hồi tầm mắt, ngón tay trắng trẻo nhấn thẳng xuống ô [Bỏ qua].
Thanh tin nhắn đã trở yên lặng, dòng thời gian của bạn bè trên Wechat có những động thái mới.
Cô không còn nghe Tần Trạm diễn thuyết nữa, thoát khỏi Wechat, ở kho anh trên điện thoại.
Trong những bức ảnh chụp gần đây có tấm ảnh thẻ của Tần Trạm đẹp trai lạnh lùng.
Cố Tân Di ấn chọn để xóa mọi thứ liên quan đến anh.
Đây đều là những ý nghĩ không thực tế mà cô không nên có.
Tần Trạm diễn thuyết xong, mọi người đều đứng dậy vỗ tay, Cố Tân Di cũng đứng lên vỗ tay.
Anh gật đầu một cách vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo, đút tay vào túi rồi bình tĩnh bước xuống khỏi sân khấu
Thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Tân Di đặt điện thoại xuống để nghe bài giảng tiếp theo, có người ở hàng ghế đầu liếc nhìn cô nhưng cô nhìn xung quanh nên không nhận ra.
Đột nhiên đàn anh Trứng thối quay lại vẫy tay với cô.
Chẳng lẽ là vì cô ngồi bên cạnh Mẫn Mẫn, người mà Trứng thối thầm thương trộm nhớ nên mới khiến anh ta có chút ghen tị?
Đây hẳn là lý do nếu không sẽ không có ai nhìn chằm chằm cô cả.
Sau khi vị giáo sư cuối cùng kết thúc phát biểu của mình, người dẫn chương trình tuyên bố buổi tọa đàm hạ màn kết thúc.
Đèn xung quanh bật sáng, Cố Tân Di vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cô mở to mắt thì thấy các giáo sư đang đi ra ngoài cùng các nhân viên.
Tần Trạm đi phía sau đoàn người, lần này anh cúi đầu một cách hiếm thấy.
Anh vẫn cúi đầu, không có ai bắt chuyện với anh.
Giống như tâm trạng anh đang không tốt lắm.
Anh cứ cúi đầu như vậy suốt cho đến lúc ra khỏi cửa lớn mới ngẩng đầu lên.
Giống như anh đang nhìn cô.
Cố Tân Di không chắc chắn lắm, cô nắm chặt điện thoại rồi quay mặt sang một bên giả vờ như đang trò chuyện với Mẫn Mẫn và Giả Giai.
Có lẽ là nắm hơi chặt khiến vết thương trên ngón trỏ có hơi nhói.
Cô đảo mắt thấy Tần Trạm lại cúi đầu rồi bước nhanh ra khỏi cửa.
Mẫn Mẫn cất cuốn sổ ghi chép vào lại trong túi, cảm thán một câu: “Nếu chị có thể thi nghiên cứu sinh và được một trong các giáo sư hướng dẫn thì tốt biết mấy.
Năm vị giáo sư lớn này đều là những vị thần đỉnh của chóp, được vậy thì kiếp này có thể như trọn vẹn”.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Có điều, giáo sư Tần Trạm không nhận sinh viên nên chỉ có bốn cơ hội thôi”.
Cả người Cố Tân Di dán chặt trên người cô ấy, nịnh nọt nói: “Đàn chị, nếu chị thành công thì xin đừng quên cún con của mình là em nè”.
Giả Giai cũng phụ họa theo.
“Được được được, đi theo chị, đảm bảo cho bọn em ăn no uống say”.
Mẫn Mẫn hếch căm lên, ánh mắt lấp lánh, gõ lên đầu Cố Tân Di nói: “Sao hả? Có phải em rất có hứng thú với nơi này sau khi xem xong buổi tọa đàm của bọn chị không, có muốn tới căn cứ của khoa kỹ thuật điện chơi với chị không?”.
Cố Tân Di vừa bị cô ấy gõ vào đầu vừa nâng cằm thì vội vàng bảo vệ ngực của mình, lắc đầu nói: “Hay là thôi đi”.
“Sao thế?” Mẫn Mẫn nghi hoặc, “Ban nãy còn rất hứng thú, nghe rất nghiêm túc mà.
Đừng lo, có Trứng thối ở đây, mọi việc đều có thể giải quyết được”.
Cố Tân Di vẫn lắc đầu: “Em ngồi bên cạnh chị mà ánh mắt của Trứng thối đã như muốn đâm em rồi, nếu em thực sự bám vào chị thì chắc anh ta phải giết người diệt khẩu luôn quá!”.
Giọng điệu của cô toát ra sự trêu đùa nên những người xung quanh hoàn toàn không nhận ra sự chán nản của cô.
Gương mặt của Mẫn Mẫn ửng đỏ, cô ấy lườm cô một cái: “Con bé này! Anh ta mà dám thì chị phun cho một bình muối luôn!”.
Cô ấy thấy Cố Tân Di vẫn không muốn thì vỗ nhẹ vào tay cô rồi nói: “Không muốn cũng không sao, cứ tỏa sáng rực rỡ trong đội nghi thức của bọn chị, chị bảo đảm cho em ăn ngon uống say!”.
“Vâng vâng”.
Cố Tân Di vội gật đầu, “Đi theo chị bước đến đỉnh cao của đời người!”..