Dịch: Phi Phi
Cơn mưa khiến lòng người vui mừng khôn xiết cuối cùng đến tối cũng biến mất không tung tích.
Mặt đất nhanh chóng trở nên khô ráo, chỉ có những tán lá xanh mướt của cây ngô đồng trong trường có thể chứng minh dấu vết từng đi qua của cơn mưa mát mẻ.
Khi mặt trời lại vắt vẻo treo cao soi ánh nắng chói chang một lần nữa cũng chính là lúc huấn luyện quân sự phải tiếp tục, đứng nghiêm, đi đều, không thiếu thứ gì.
Cố Tân Di di chuyển tới lui theo mệnh lệnh của Hắc Đại Tráng, trước mỗi bước chuyển động, cô sẽ lặng lẽ nhìn trợ thủ của mình để xác định chính xác phương hướng.
Biện pháp này chưa từng xảy ra sai sót mà Hắc Đại Tráng cũng rất hài lòng nên ra lệnh cho đội nghỉ ngơi 5 phút.
“Biết vì sao tôi cứ bắt các cô cậu phải đi tới đi lui không?”.
Huấn luyện viên đặt câu hỏi.
Một đám nữ sinh ngơ ngác nhìn nhau, lắc đầu.
Cố Tân Du giơ tay cao, hô dõng dạc: “Em biết! Em biết”.
“Em nói đi”.
Hắc Đại Tráng nói chuyện hé ra hàm răng trắng bóc.
“Vì để bọn em đen cho đều ạ!”.
Cố Tân Di nghiêm trang, thậm chí còn không quên lấy ví dụ minh hoạ, “Cũng giống như khi quay heo sữa ấy ạ”.
Đám nữ sinh cười nghiêng ngả, cả đám không khép được hàm.
Cố Tân Di hất cằm với Giả Giai, cô nàng bày ra tư thế muốn nói “Phục sát đất”.
Trong khoảng thời gian huấn luyện quân sự cùng nhau, mọi người cũng thăm dò tính tính của Hắc Đại Tráng.
Anh ta trông thì có vẻ như hung thần, khí thế còn đáng sơ hơn thầy chủ nhiệm nhưng thật ra nội tâm vẫn là một chàng trai đáng yêu, thích nghe chuyện cười, cũng không nhịn được cười.
Theo lời anh ta nói thì anh ta vốn dĩ muốn từ chối huấn luyện đội nữ sinh duy nhất của Quang điện tử, nhưng ai bảo anh ta đen nhất đội huấn luyện viên chứ, dù có đỏ mặt thì cũng không ai nhận ra, thế nên trọng trách này cứ thế rơi xuống đầu anh ta.
Tính ra thì Hắc Đại Tráng cũng chẳng nhiều tuổi hơn họ là bao, cũng chỉ là sinh viên năm 4 của Học viện Chỉ huy* mà thôi.
* Trường Đại học Chỉ huy Lục quân của Quân Giải phóng Nhân dân TQ.
Vì thế mọi người cùng bắt đầu hùa vào trêu chọc anh ta.
Cố Tân Di nói xong liền nghe thấy huấn luyện chậm rãi hỏi lại một câu: “Thế vì sao em lại không đen?”.
Rõ ràng là vấn đề này khiến anh ta ai oán bấy lâu nay, tâm tư cực kỳ xứng đôi với khuôn mặt đen sì tức ra khói lúc này.
Cố Tân Di thở dài, làm bộ nhìn thấy nhân tình thế thái, nói: “Em cũng có muốn thế đâu”.
Hắc Đại Tráng trầm ngâm ba giây, nhìn đồng hồ rồi nói: “Hết giờ nghỉ rồi, tất cả nghiêm, giãn đội hình, đứng nghiêm 30 phút!”.
Anh ta đi đến trước mặt Cố Tân Di, nghiến răng từng chữ, “Giãn đội hình ra là vì quang hợp tốt hơn đấy”.
Cố Tân Di: “…”.
Kết thúc một ngày huấn luyện, Cố Tân Di vừa mệt vừa khát.
Hắc Đại Tráng còn giao thêm nhiệm vụ, tối nay sẽ đến kiểm tra phòng, kèm theo một đống yêu cầu.
Những cái khác vẫn ổn, nhưng điểm mấu chốt khiến Cố Tân Di cảm thấy khó khăn là phải gấp chăn vuông vức gọn gàng như một miếng đậu phụ cỡ lớn.
Cố Tân Di lặng lẽ nhìn Hắc Đại Tráng, hàm răng của anh ta sáng muốn chói mắt: “Có vấn đề gì không?”.
Cố Tân Di lắc đầu cật lực nhưng trong lòng đã cảm thấy rét lạnh.
Ăn cơm tối xong, các cô gái của phòng 404 bắt đầu bận rộn.
Cố Tân Di đã gấp chăn rất nhiều lần nhưng vẫn không đạt yêu cầu.
Đồng Như Nam cũng rầu hết cả người, vò đầu rồi nằm bẹp ra giường, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, hỏi: “Nữ thần, sao gần đây cậu không cầu mưa nữa? Lần trước hiệu quả thế mà, sao lại không làm tiếp? Ba ngày nay mình mệt muốn chết”.
Cố Tân Di hơi khựng lại, nói: “Cuộc thi quần vợt được tổ chức ở đây, trời chỉ cần có gợn mây đen thôi mà bị phi cơ xua đi rồi.
Giờ cho dù có cầu Tiêu Kính Đằng cũng vô dụng thôi”.
Giả Giai tìm ra bí quyết gấp chăn, nói: “Chúng ta còn có thể cầu giáo sư Tần mà? Cậu từng nói không cầu được mưa thì chỉ có thể cầu giáo sư Tần đến giải cứu nữ sinh chúng ta khỏi dầu sôi lửa bỏng đó thôi, thế cũng tốt lắm rồi”.
Cô nàng cố giả giọng điệu của Cố Tân Di khi đó.
Cố cô nương đã tựa vào mép giường, quay lưng với xã hội, mái tóc đen dài như thác nước buông sau lưng liên tục đung đưa qua lại theo động tác gấp chăn, đột nhiên động tác tạm dừng, thân người cứng đờ, một lúc sau vẫn không có động tĩnh.
Vì cô quay lưng lại nên mọi người không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Giả Giai chợt nhớ ra chuyện hôm trước ở phòng thí nghiệm nên lập tức im lặng.
Rất lâu sau, Cố Tân Di đột nhiên thở dài một tiếng theo ngữ điệu hí kịch, phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Cậu cảm thấy tư thế đứng nghiêm của bọn mình thế nào?”.
Vệ Tử đang chống đẩy, nghe vậy bèn lắc đầu: “Chẳng ra làm sao”, có mỗi cô còn xem ra ổn một chút.
Đồng Như Nam đột nhiên tỉnh ra: “Nếu giáo sư mà đến rồi thấy chúng ta đứng không chuẩn như đội nam sinh, chưa biết chừng còn gia tăng huấn luyện? Không được, không được, giáo sư vẫn không nên tới thì hơn”.
Giả Giai bồi thêm một cầu: “Trong mắt loài sinh vật như “giáo sư” thì không có nam nữ, chỉ có nghiên cứu khoa học thôi”.
Cố Tân Di buông tay: “Các cậu tự nói được thì phải làm được nhé, mình chưa nói gì đâu đấy”.
Ánh đèn hắt sau lưng cô trước mắt lại là quầng tối ảm đạm.
Cô rủ mắt, nốt ruồi đỏ ở đuôi lông mày cũng hơi nhích lên vì cái nhíu mày buồn bã.
Bây giờ cô không thích mưa nữa.
Không thích nữa.
Cố Tân Di lắc đầu, gạt suy nghĩ lung tung sang một bên, lại bắt đầu gấp chăn sao cho vuông vức.
Đến giờ, Kim Ba Béo đưa Hắc Đại Tráng đến ký túc xá nữ.
Đã kiểm tra mấy khu ký túc, chỗ nào cũng có vấn đề.
Sau khi vào phòng 404.
Cố Tân Di lo lắng liếc nhìn chiếc giường của mình.
Có lẽ chính động tác của cô đã thu hút sự chú ý của Hắc Đại Tráng.
Dạo một vòng xong, anh ta trầm tư nói: “Cố Tân Di, chăn của em không được dựa tường, phải để giữa giường”.
Cố Tân Di run lẩy bẩy, bò đến đặt cái chăn ra giữa cực kỳ cẩn thận.
Chiếc chăn màu vàng nhạt được gấp vuông vức đột nhiên…bung bét.
Cô tính khôn lỏi, định để chiếc chăn dựa vào tường, lấy tường làm điểm tựa, sau đó sửa lại góc chăn cho vuông là được, nhưng lúc này…
Nội tâm Cố Tân Di kêu gào, mặt mũi cũng dại đi.
“Miếng đậu phụ đây hả?”.
Hắc Đại Trắng cau mày, hai tay khoanh ngực.
Cố Tân Di tự biết không còn đường lui, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghẹn ra một câu: “Báo cáo, bã… bã đậu ạ”.
Kim Ba Béo không nhịn được phải bật cười.
Thân hình 1m9 cười lên khiến thịt mỡ rung rinh chuyển động.
Cố Tân Di còn cảm thấy nền nhà dưới chân cũng chấn động, u oán cắn môi nhìn Kim Ba Béo.
Huấn luyện Kim cũng ngượng vì bị nhìn, sau đó lập tức nín cười, lên tiếng nói đỡ cho đoá hoa của đoàn nghệ thuật của mình: “Ờm, bã đậu hay đậu phụ thì cũng là anh em một nhà mà, trong này có kia, không cần phải câu nệ tiểu tiết quá, nhỉ”.
Hắc Đại Tráng ngẫm nghĩ, đột nhiên nhe răng, gật đầu nói: “Nói cũng phải, dù sao thì trên đời cũng có nhiều việc không nên nói huỵch toẹt ra”.
Cố Tân Di: “…”.
Đúng là con người chả có tí gene hài hước nào.
Hắc Đại Tráng không tìm khuyết điểm nữa mà cùng Kim Ba Béo đi sang ký túc xá khác.
Cố Tân Di cảm thấy cả người và mặt đều nóng bừng, hai má đỏ ửng.
Cô hít sâu một hơi, cầm theo ví tiền đi ra cửa hàng tiện lợi bên ngoài ký túc xá.
Trong bóng đêm, nhiệt độ nóng bức bao phủ cả thành phố, gió cũng mang hơi nóng, lá cây im lặng như tờ.
Mảnh trăng khuyết trên bầu trời là thứ duy nhất có vẻ trong trẻo mát mẻ ngay lúc này.
Cửa hàng không có nhiều đồ uống lạnh nhưng vậy cũng đủ rồi.
Cô đẩy cửa kính, hơi lạnh xộc thẳng vào người, sảng khoái cực kỳ.
Sau quầy có một người đang tính tiền, dáng dấp cao ráo, mặc đồng phục, một tay đút túi quần.
Cố Tân Di xếp hàng sau anh ta.
“Một chiếc kem ốc quế vị sữa”.
Giọng nói trong trẻo mang theo sự gợi cảm, trầm thấp.
Là Tần Trạm.
Định luật Murphy… Nếu bạn lo lắng chuyện gì đó sẽ xảy ra thì tỉ lệ nó xảy ra càng cao.
Cố Tân Di kinh ngạc, ngẩng đầu xác nhận đúng là anh xong lại lập tức cúi đầu im bặt.
Cô rất muốn mở cửa lao ra ngoài ngay lúc này, nhưng…
Thật sự không cần thiết, cô cũng đâu làm gì sai, sao phải chột dạ.
Sau ngày hôm đó, Cố Tân Di cũng biết chênh lệch giữa cô và Tần Trạm xa vời vợi, giống như vết nứt ở biển Đỏ, theo dao động địa chất của trái đất, vết nứt càng lớn, sau này sẽ tạo thành đại dương mới.
Thời gian sẽ chỉ kiến biển Đỏ ngày càng rộng lớn mà không gì có thể che lấp.
Cô vô cùng rõ điều này.
Ông chủ đang kiểm đơn trên máy tính, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tần Trạm, sau đó lại nhìn ra sau: “Chỉ một cái thôi à? Hai người ăn chung hả?”.
Ông chủ cười tít vô cùng thoải mái.
Thấy rõ Tần Trạm không được tự nhiên, anh từ từ quay đầu lại, ánh mắt thoáng loé lên sự bất ngờ.
Cố Tân Di không trốn nổi đành ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Chào giáo sư Tần”.
Câu chào này khiến chủ tiệm cũng sượng trân, xấu hổ rồi, mình nhìn lầm rồi.
Tần Trạm càng ngây người hơn, đôi mắt đen sâu thẳm như có một tầng mây mù cuồn cuộn, thẳng tắp bén nhọn như muốn xuyên thẳng vào trái tim cô.
Một lúc sau, anh ậm ừ lên tiếng, nói: “Hai chiếc, đều vị sữa”.
“Lần trước em mời tôi, lần này đến lượt tôi mời em”.
Tần Trạm quay lại giải thích với cô.
Cố Tân Di chỉ cảm thấy ngón trỏ phải lại nhói lên đau đớn.
Ba ngày trôi qua, vết bỏng trên ngón tay đã hết sưng, vết thương đã khép miệng nhưng vẫn còn sẹo.
Cô Tân Di điều chỉnh lại sắc mặt, lễ phép nói: “Giáo sư, cảm ơn thầy, nhưng hôm nay em không được khỏe nên không ăn đâu, thầy ăn đi ạ”.
Từ chối rõ ràng, Tần Trạm sao có thể không nhìn ra chứ?
Tần Trạm mím môi, quay sang nói với ông chủ: “Tôi không lấy kem nữa, thử tào phớ đi”.
Dường như ông chủ cũng cảm nhận được không khí khó xử, nuốt nước miếng khan, nhanh chóng sửa lại đơn.
Tào phớ…
Bã đậu…
Đậu phụ…
Trong cái này có cái kia, đều là người nhà cả…
Cố Tân Di muốn tròn mắt hét lên một tiếng “Á”.
Cô vốn muốn gọi một cây kem ốc quế ngon lành giải nhiệt, nhưng giờ đã lỡ lấy cớ không được khoẻ rồi, sao còn gọi kem được nữa? Nữ sinh mà nói không được khoẻ thì chính là… đến tháng.
Hết cách, Tần Trạm vẫn chưa đi, cô chỉ có thể bất chấp xấu hổ, nói: “Một bình trà sữa đậu đỏ nóng”.
Đồ của cô và Tần Trạm đều được xếp vào túi xách đi.
Cố Tân Di vội vã rời khỏi cửa hàng, Tần Trạm cũng nhanh chóng theo kịp.
Vẫn dáng vẻ lạnh lùng thanh cao tựa như vầng trăng trên bầu trời, vừa lạnh vừa xa.
Cố Tân Di cảm nhận được ánh mắt anh, xoay người lại nói: “Tạm biệt giáo sư Tần”.
“Đợi đã”.
Tần Trạm lên tiếng, ánh mắt dừng trên bàn tay phải của cô, “Tay của em… đỡ chưa?”.
Cố Tân Di không ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chỉ lửng lơ phía cửa hàng đồ uống.
“Dạ, đã khỏi rồi ạ, cảm ơn giáo sư quan tâm”.
Tần Trạm im lặng rất lâu, ấp úng nói: “Ừm… vậy thì tốt… tốt rồi…”.
“Thế giáo sư… em về trước nhé?”.
Cố Tân Di nói.
Anh gật đầu, đáp: “Chú ý sức khoẻ, đi ngủ sớm một chút, đừng ăn lạnh”.
Cố Tân Di nhanh chóng rời đi.
Hàng cây ngô đồng hai bên rất cao, lá cây rậm rạp in bóng xuống con đường.
Tần Trạm nhìn xuống đất, ánh sáng mờ ảo vẫn còn đây nhưng chiếc bóng của mình đã không thấy nữa.
Theo tính toán thì hẳn là chiếc bóng của anh sẽ kéo dài rất lâu ở đây, đến tận phía xa nơi cô rời đi.
Nhưng lá cây đã trở thành nhân tố ảnh hưởng đến tính toán.
Điều mà anh không dự đoán được.
Cũng giống như anh không dự đoán được, mấy ngày trôi qua, cô gái chợt trở nên xa xôi như thế.
Tần Trạm rút tay khỏi túi, bên trong có một chiếc băng dán đã đẫm mồ hôi.
…
Cố Tân Di ngồi trong ký túc thở dài nhìn món đồ uống nóng mình mới mua.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, đàn chị Mẫn Mẫn gửi tin nhắn QQ cho cô, gửi cho cô bảng mạch điện đã cắm xong cho cô xem.
Mạch điện hôm đó cô làm đã phát ra những ánh sáng lập loè ba màu.
Cố Tân Di gửi biểu tượng chúc mừng cho Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn cũng gửi một biểu tượng cười lớn, sau đó là một tin nhắn thoại.
Giọng nói của Mẫn Mẫn vang lên: “Người đẹp của chị ơi, chị vừa mới biết, không phải bảng mạch của bọn mình cắm sai mà là nguồn điện bị trục trặc, vì thế mới bị hỏng, không thể trách chúng ta được!”.
Cố Tân Di ngẩn người, vết thương trên ngón trỏ lại đau, ngơ ngác nghe đi nghe lại đoạn âm thanh.
Rất lâu sau, cô cũng cảm thấy một luồng khí nóng xung đột trong cơ thể…
Chỉ nói đại mà thôi, thế mà đúng là đến tháng thật rồi này!!!.