Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

“Đi trước!”

Hướng vài đồng nghiệp bên ngoài nói vài câu bắt chuyện, Trần Sâm đem áo khoác vắt ở trên vai bước ra khách sạn. Vừa ra cửa, liền bị một hồi gió rét thổi tới, lạnh đông làm Trần Sâm thẳng nổi da gà, vừa đi hắn một bên vô ý thức quay đầu lại nghĩ nhắc nhở Tiểu Bạch mặc quần áo cẩn thận, nhưng lại thấy sau lưng một người cũng không có. Trần Sâm sửng sốt một chút, mới nhớ tới Tiểu Bạch hôm nay bởi vì cảm mạo nên không có cùng hắn đi khách sạn. “……”

Trần Sâm vẫy vẫy đầu, không thèm nghĩ đến cảm giác lo lắng vừa trôi qua tức thì. Không cần phải nói ra,chính hắn trong nội tâm rất minh bạch, hắn căn bản không nghĩ Tiểu Bạch trở về. Coi như là con chó, nuôi lâu như vậy dù thế cũng khẳng định có cảm tình, thoáng cái muốn đem hắn trả lại, cái tâm lý như chênh lệch của mức nước ở lòng sông so với mặt biển này cũng không phải là nhất thời có thể thích ứng. Nếu không phải anh trai của Tiểu Bạch là kẻ xấu xa bỏ đi, hắn ngược lại nghĩ trực tiếp đem Tiểu Bạch đưa trở về xong hết mọi chuyện. Nhưng việc này sao nháo loạn, đưa trở về liền thành không biết bao nhiêu việc. Một lúc sau,quyết tâm đưa Tiểu Bạch trở về liền dao động — Tiểu Bạch trở về cũng là chờ đợi lo lắng, không chừng xử lý anh trai xong lại xuất hiện Nhị thúc Tam bá gì đó, như vậy sống còn không phiền lụy a? Còn không bằng đi theo hắn, ăn uống no đủ ngủ ngon, thật tốt? Trong lúc Trần Sâm còn chưa ý thức được ‘Ăn uống no đủ ngủ ngon’ cùng nuôi mèo nuôi chó là một trình tự, một chiếc xe đột nhiên ở góc đường lao ra cắt đứt ý nghĩ của hắn, Trần Sâm suýt nữa bị đụng vào, sau một hồi tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi) liền đối với xe mắng to lên. ‘Bùm –‘ một tiếng vang thật lớn, xe thương vụ màu ám lam sau khi uốn éo vặn vẹo tiến lên hơn một trăm mét, hung hăng đâm vào thân cây. Con đường này vài thập niên lịch sử, thân cây thô to một người ôm cũng không đủ. Va chạm này cây già chỉ là quơ quơ, đánh rắm không sao. Cỗ xe BMWs sẽ không gặp may mắn như vậy, đầu xe trực tiếp móp méo vào, xèo xèo ứa ra hơi nước. Trần Sâm trợn mắt há hốc mồm nhìn một hồi lâu — tùy tiện mắng một câu gặp tai nạn xe lại thật sự xảy ra a? Mẹ kiếp! Mua xổ số như thế nào không linh như vậy? Nhìn chằm chằm nửa ngày không thấy trong xe có người đi ra, Trần Sâm nghĩ thầm không phải chết người rồi chứ? Do dự nhưng vẫn là cẩn cẩn dực dực đi lại, đầu để sát vào cửa sổ xe xem xét. Bên trong một người nam nhân, đầu gã bị túi khí an toànđẩy lệch ra cũng không biết là chết hay sống. Nhìn quanh một chút, sắc trời chìm vào bóng tối, chung quanh một người cũng không có. Con đường này nổi danh nhiều cướp bóc đánh nhau, người bình thường cũng sẽ không đi qua đây. Trần Sâm cân nhắc nếu mình nếu không cứu nam nhân trong xe BMWs này phỏng chừng gã cũng chỉ có kết cục chết. Trần Sâm nói liên miên cằn nhằn vẫn là gọi 120, cô nàng tiếp điện thoại bị hắn lớn giọng dọa sợ tới mức không nhẹ, cũng không biết có nghe rõ hắn nói địa chỉ ở đâu hay không liền nhanh chóng cúp điện thoại, làm cho Trần Sâm lại một hồi chửi mẹ nó. Vốn muốn gọi điện thoại xong thì đi, mới xoay người, sau lưng liền truyền đến một tiếng dập đầu, Trần Sâm nhìn lại, cửa xe chậm rì rì mở ra, một cái tay vô lực theo trên cửa xe trượt xuống. Xác chết vùng dậy? Trần Sâm cúi người nhìn quanh trong xe, có chút ngoài ý muốn chứng kiến một khuôn mặt anh tuấn.Hắn cho rằng sở hữu loại xe bảnh bao này chỉ có mấy lão nam nhân trung niên bụng bia, thế nhưng nam nhân trong BMWs này thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi. “Uy, còn sống?”

Trần Sâm thân thủ ở trước mặt gã quơ quơ. “Cứu…tôi..”

Nam nhân trẻ tuổi tựa hồ bị thương ở mắt, thử trương mấy lần đều trương không mở, chỉ có thể đứt quãng phát ra tiếng cầu cứu. Trần Sâm không biết gã có bị gãy xương cốt hay không, nên không dám di chuyển gã, liền chỉ có thể an ủi:”

Huynh đệ, tôi gọi xe cứu thương tới kéo, cậu kiên trì một chút”

“Cứu tôi… Cứu…”

Nam nhân vẫn là thì thào lặp lại, thanh âm càng ngày càng nhỏ,tựa hồ muốn bất tỉnh. Trần Sâm lúc này mới cảm thấy không ổn, vội vàng đập mặt của gã:”

Uy! Cậu đừng có hôn mê a! Hôn mê liền không tỉnh lại nữa!”

“…”

Nam nhân đã không phát ra thanh âm, xem bộ dáng là đã bất tỉnh. Dựa vào thật đúng là hôn mê?? Trần Sâm uy vài tiếng cũng không thấy đáp lại, trong nội tâm cũng dao động, người này không bất tỉnh thì khá tốt, một khi bất tỉnh rồi chính là không biết bao nhiêu việc. Đến lúc thực xảy ra chuyện, chính mình vẫn ở chỗ này không thể coi tiền thành như rác? Lui hai bước, rồi lại dừng lại. Để gã một mình ở đây, xe cứu hộ sẽ biết cái hẻm nhỏ này chứ? Không biết xe cứu hộ có tới trước mấy tên cướp bóc gì đó không? Trần Sâm rốt cuộc là không có quyết tâm hung ác, do dự hồi lâu sau đó nặng nề thở dài, lầm bầm lầu bầu nói một câu “Lão tử chính là sống quá tốt a!”

liền ngồi xổm bên cạnh xe tiếp tục chờ. Xe cứu thương sau khi rẽ đông rẽ tây hơn hai mươi phút đồng hồ, rốt cục đi vào chỗ Trần Sâm, Trần Sâm xa xa nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vội bỏ chạy, trốn ở phía sau cây đại thụ ven đường, chờ xe cứu thương đem nam nhân đưa lên xe mới rời đi. Như vậy một trận ồn ào, thời gian về nhà so với bình thường chậm hơn một giờ. Trần Sâm vừa mới mở cửa đã bị một cái bóng đen bổ nhào lên, liền lùi lại hai bước, eo đập vào lan can, đau nhức thẳng đến hắn phải kêu to. “Được được được, eo của ta –”

Trần Sâm thân thủ vội ngăn Tiểu Bạch lại, Tiểu Bạch cho là hắn cùng y chơi đùa, ôm lấy Trần Sâm liền hướng trên mặt hắn cắn một cái, thẳng đến khi thấy Trần Sâm thật sự xanh cả mặt mới ngừng lại. “Muốn chết a? Lão tử gãy eo ngươi chăm sóc lão tử?”

Trần Sâm hung hăng hướng trên ót Tiểu Bạch gõ một cái thật mạnh, y như là không cảm thụ thấy đau nhức, đem đầu nhìn qua phía dưới, tay còn không ngừng hướng dưới quần áo vuốt ve lưng Trần Sâm. Trần Sâm bị sờ một hồi chỉ cảm thấy ngứa,dở khóc dở cười kéo tay Tiểu Bạch:”

Đừng sờ, ngứa chết.”

“Đau không? Đau không?”

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Trần Sâm, nhưng việc làm trên tay lại không ngừng, ở tại bên hông nam nhân giở trò. “Đừng sờ, sờ liền đau nhức!”

“Sâm trở về quá trễ a…”

Tiểu Bạch dường như nén giận, miệng cong lên. “Không có việc gì, trên đường gặp phải tai nạn xe cộ… Không phải ta, ta chỉ là đi ngang qua. Ngươi ăn gì chưa?”

Trần Sâm dời chủ đề. Tiểu Bạch lắc đầu, chỉa chỉa trong phòng nói:”

Bên trong có lão vu bà, không để cho tâm dễ chịu chút –”

Nhìn theo Tiểu Bạch chỉ, Trần Sâm thấy được một cái che bóng tựa ở cửa ra vào. “Lão, vu, bà — phải không?”

Viên Lệ ôm lấy khóe miệng, cười làm cho người ta nổi da gà. Trần Sâm sửng sốt một chút:”

Cô như thế nào ở đây?”

“Tới hỏi chút ít việc ~”

Viên Lệ vẫy vẫy túi tài liệu trong tay”

Thuận tiện ăn ké bữa cơm, không ngại chứ?”

“Dựa vào.”

Trả lời cô chỉ có một từ đơn âm. Rốt cuộc Trần Sâm vẫn là đi nấu cơm — liên quan phần Viên Lệ cùng một chỗ. Viên Lệ không chút nào thẹn với tiếng khen nữ trung hào kiệt, ăn cơm được gọi là một cái gió nổi mây phun, ăn xong sườn lợn liền xối sườn lợn nước, một giọt tinh hoa đều không lãng phí. Mặt khác hai người bị cô quỷ chết đói đầu thai ăn pháp trấn trụ, sững sờ nhìn ba đĩa thức ăn trong vài phút biến mất không thấy cũng không có lên tiếng ngăn trở một chút. Đợi Viên Lệ ăn no buông chén, Trần Sâm cùng Tiểu Bạch cũng không còn khẩu vị, ưu tư buông chén giương mắt nhìn. “Sườn lợn chưng không sai, độ chín vừa phải.”

Viên Lệ giật tờ khăn giấy lau miệng, cuối cùng không có chán ghét hai người. “Chuyện gì cô nói thẳng đi.”

Trần Sâm ý tứ đuổi người rất rõ ràng. “Đừng như vậy a, chẳng phải ăn bữa cơm sao, liền đuổi tôi đi rồi?”

Viên Lệ không hề xấu hổ, ngược lại nói Trần Sâm keo kiệt. Trần Sâm mặc kệ cô,phối hợp thu dọn đồ đạc. Viên lệ cười tủm tỉm nhìn hắn, lưu lại một câu ‘Anh bề bộn, tôi sửa sang lại tài liệu cho tốt chờ anh ~’. Chờ Trần Sâm thu thập xong bát đũa xong trở ra, trên bàn thấp đã bày đầy giấy cùng từng cái đóng dấu, Viên Lệ cùng Tiểu Bạch vừa gom góp vừa nghiên cứu cái gì đó. Viên Lệ khóe mắt miết đến Trần Sâm, liền mời hắn tới:”

Anh cũng tới xem, đây là một ít tư liệu về Đỗ Hi.”

Trần Sâm xoay người rút ra tấm ảnh chụp ở bên cạnh một trang giấy, có vẻ tấm ảnh là cắt từ trên báo, nam nhân trong tấm ảnh đi giày Tây, tinh thần vô cùng phấn chấn, rất anh tuấn. “Đây là Đỗ Hi?”

Trần Sâm nhìn vài lần, thấy có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu. “Như thế nào?”

Viên Lệ ngẩng đầu nhìn hắn. “Có điểm nhìn quen mắt a?”

Trần Sâm kỳ quái nói. “Xem qua trên TV a? Hắn gần đây tỉ lệ xuất hiện trước ống kính rất cao a ~”

Viên Lệ không để ý nhiều, tùy tiện ứng một câu. Trần Sâm ngẫm lại cũng chỉ có khả năng này, nên cũng không quá để ý:”

Chỉ nhìn một tấm ảnh chụp đơn thuần thật nhìn không ra là hai huynh đệ.”

“… Kỳ thật, vốn cũng không phải hai huynh đệ.”

Viên Lệ ứng một câu. “Bởi vì Đỗ Hi là con riêng?”

Trần Sâm ngồi xếp bằng xuống đối diện hai người, Tiểu Bạch lập tức bò xuống sô pha đặt mông ngồi bên cạnh hắn. Viên Lệ lắc đầu:”

Đỗ Hi căn bản không phải là của Đỗ Kính Văn.”

Nói những lời này thời gian ánh mắt của cô thẳng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, y lại một điểm phản ứng không có. “Mẹ ruột của Đỗ Hi là một kỹ nữ, một mực bị một hắc bang lão đại bao nuôi, về sau lão đại kia bỏ bà ấy, bà ta chỉ có thể tìm việc khác — trùng hợp gặp Đỗ Kính Văn.”

Viên Lệ dừng một chút,”

Về sau bà mới phát hiện đã mang thai hài tử của lão đại hắc bang kia. Nam nhân muốn bà nạo thai, bà không chịu, bỏ chạy rồi tự sinh ra hài tử, biết chính mình nuôi không được tiểu hài tử, chỉ có thể đi tìm Đỗ Kính Văn.”

Loại chuyện xưa nát tục này Viên Lệ đụng phải không ít, nên không cảm khái quá nhiều. “Đỗ Kính Văn sẽ không hoài nghi sao?”

Trần Sâm không tin ông chủ lớn khôn khéo như Đỗ Kính Văn sẽ tin chuyện tình một đêm của nữ nhân kia nói. “Ông ta là căn bản không tin qua,”

Viên Lệ hừ lạnh một tiếng,”

Nữ nhân kia lúc đi tìm ông ta không thấy. Về sau bà ta đi đón xe, đâm đầu chết ở tại trên xe của Đỗ Kính Văn, ông ta sợ gặp báo ứng mới dẫn Đỗ Hi về nhà.”

“…”

Việc nhà người ta Trần Sâm chẳng muốn đi đánh giá, liền dời đi chủ đề:”

Việc này làm sao cô biết?”

“Tôi đương nhiên là có biện pháp của tôi ~”

Viên Lệ khiêu mi,”

Đằng sau còn có việc tuyệt hơn mật ~ anh đoán cha ruột của Đỗ Hi là ai?”

Trần Sâm chuyên chú kéo cái tay càng ôm càng trượt xuống của Tiểu Bạch, căn bản không có để ý Viên Lệ. Viên Lệ bĩu môi tự nói tiếp:”

Trương Vũ Đông, anh nghe qua chưa? Hội trưởng Văn Đông hội.”

Trần Sâm ngừng tay, kinh ngạc ngẩng đầu. “Như thế nào biểu lộ này? Anh biết sao?”

Viên Lệ trêu ghẹo. “… Không có, chỉ là nghe qua.”

Trần Sâm sắc mặt chìm xuống, rõ ràng che giấu cái gì đó. Viên Lệ nhìn hắn vài lần, vẫn là nói tiếp. “Trương Vũ Đông là một lão đại tiền nhiệm thương băng, chính mình ngồi trên vị trí hội trưởng, còn có thể làm cho một đám huynh đệ đều khăng khăng một mực đi theo ông ta, chỉ dùng vài chục năm đem địa bàn tây khu đông khu đều đoạt hết — những sự tình này không có chút thủ đoạn thật đúng là làm không được ~”

“…”

Trần Sâm nắm chặt tay dưới bàn,trầm mặc không nói gì. “Trần Sâm anh có việc gạt tôi.”

Viên Lệ mắt mù cũng có thể cảm thụ được Trần Sâm tâm tình biến hóa, biết rõ Trần Sâm rất không có khả năng nói ra nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được hiếu kỳ hỏi. “… Chuyện cũ năm xưa, xách lão duy trì cái rắm?”

Trần Sâm muốn biểu lộ chính mình một chút thoải mái, lại như thế nào cũng không buông lỏng được. “Được rồi, là tôi lắm mồm.”

Quả nhiên không tìm được đáp án, Viên Lệ trong nội tâm cân nhắc mình trở về lại thêm một chuyện phải điều tra, ngoài miệng lại hỏi:”

Tôi mới nói tới đâu nhỉ?”

“Trương Vũ Đông.”

Trần Sâm rầu rĩ nhắc nhở. “A, nói lệch, tôi muốn nói Đỗ Hi –”

Viên Lệ vừa nói vừa tìm kiếm tư liệu trên bàn, một hồi lâu mới rút ra một chồng ảnh chụp ném tới trước mặt Trần Sâm,”

Mấy ngày hôm trước Đỗ Hi đi Kim Sa Loan — đó là một trong những nơi hội trưởng Văn Đông hội đóng quân.”

“Đỗ Hi đi tìm Trương Vũ Đông?”

Trần Sâm cầm lấy ảnh chụp, trên tấm ảnh Đỗ Hi đang theo hai nam nhân mặc đồ đen cúi đầu tiến vào cửa sau Kim Sa Loan. “Hẳn là đúng vậy,”

Móng tay màu nâu của Viên Lệ điểm một chút nam nhân mặc đồ đen trên tấm ảnh,”

Người nam nhân này là tâm phúc của Trương Vũ Đông, có thể làm cho hắn đi ra nghênh đón, Đỗ Hi khẳng định cùng Trương Vũ Đông có gì đó.”

“Đỗ Hi muốn tìm Trương Vũ Đông hợp tác?”

“Có hai khả năng, một là Đỗ Hi yêu cầu Trương Vũ Đông trợ giúp hắn đoạt được chức chủ tịch tập đoàn Anh Thắng, hai là Đỗ Hi có ý định cùng Trương Vũ Đông bàn việc buôn bán — hoặc là hai người có ~”

Viên Lệ cuốn cuốn tóc,”

Dù sao không phải là tiết mục cha con dịu dàng nhận nhau…”

“Tôi cần làm cái gì?”

Trần Sâm cũng không còn tâm tư nghe Viên Lệ phân tích, gọn gàng dứt khoát hỏi. Viên Lệ nhún nhún vai:”

Kỳ thật chuyện anh cần làm cũng rất đơn giản, trà trộn vào Văn Đông hội, tận lực nắm giữ hướng đi của Trương Vũ Đông, một khi lão ta và Đỗ Hi có liên hệ gì liền cho tôi biết.”

“… Tôi không có khả năng tiếp cận Trương Vũ Đông, tôi điểm này công phu mèo ba chân làm lão chướng mắt.”

Trần Sâm vô ý thức liền bài xích chuyện tiếp cận Văn Đông hội. “Không trông cậy anh có thể tiếp cận Trương Vũ Đông, bất quá nắm giữ hành tung của lão còn có biện pháp khác — đến Kim Sa Loan làm lái xe.”

Viên Lệ từ từ nói,”

Trương Vũ Đông dưới tình huống bình thường có lái xe chuyên dụng, nhưng nếu như vị tiên sinh lái xe kia sinh bệnh hoặc là bị cái gì đó, anh có thể có cơ hội thay thế bổ sung.”

“Đương nhiên chọn anh đi cũng là có lý do, anh vốn lăn lộn qua ở hắc đạo, đối với hoàn cảnh quen thuộc này không dễ dàng bị nhận ra;Thứ hai, người Đỗ Viễn tín nhiệm bây giờ chỉ có anh. Anh không đi, tôi thật khó tìm được người thứ hai có thể dựa vào.”

Trần Sâm lẳng lặng nghe Viên Lệ khuyên bảo, hai mắt rủ xuống nhìn mặt bàn, không biết trong nội tâm nghĩ như thế nào. Viên Lệ xem tình huống này cũng không nói, nhàn nhạt nói một câu ‘Chính anh lo lo lắng lắng’ liền phối hợp thu lại tư liệu. Thoáng cái không còn ai lên tiếng, trong phòng khách nho nhỏ chỉ còn lại có tiếng giấy sàn sạt. Tiểu Bạch tựa ở trên vai Trần Sâm, lại như là đã ngủ, nhiệt khí đều đều đánh vào hõm vai hắn, ấm áp, ngứa ngứa. Trần Sâm phân thần nghĩ hắn lúc nhỏ cũng thích dựa vào anh trai như vậy, đang ngủ còn chảy nước miếng. Anh trai luôn đợi sau khi hắn tỉnh lại mắng hắn, nhưng lại chưa bao giờ đem hắn đánh thức. Viên Lệ thu thập xong liền đứng lên:”

Anh chậm rãi nghĩ, có đáp án liền gọi điện thoại nói cho tôi biết…”

“Được.”

“Tôi chờ điện thoại của anh.”

Nói rồi đem túi xách đặt trên vai, cô xoay người muốn đi. “Tôi nói được.”

Trần Sâm ngẩng đầu nhìn cô. Viên Lệ sửng sốt hai giây, mới kịp phản ứng Trần Sâm đáp ứng rồi, cô nhìn Trần Sâm một hồi, mới nói:”

Lần sau nói cho anh biết an bài — hiện tại, anh trước không phải nên đưa tôi xuống dưới? Cầu thang không có đèn.”

Trần Sâm khinh thủ khinh cước đem Tiểu Bạch ở trên người hắn đặt nằm ngang xuống mặt đất, sau đó đứng dậy đuổi kịp. Trên đường đi, thẳng thắng như Viên lệ khó được lộ ra bộ dạng muốn nói lại thôi.Trần Sâm cũng không có hứng thú hỏi đến. Không khí xung quanh hai người liền lâm vào trầm mặc. Chiếc xe phong cách thể thao màu xám của Viên Lệ đứng ở cửa ngõ, Trần Sâm nhìn cô lên xe liền phất tay phải đi, Viên Lệ rốt cục nhịn không được mở miệng gọi hắn lại:”

Trần Sâm –”

Trần Sâm xoay người nhìn cô. “Tôi giúp Đỗ Viễn là vì tôi thu tiền của hắn, chúng tôi là quan hệ sinh ý. Nhưng anh bất đồng, anh cùng hắn không quan hệ, anh vì cái gì giúp hắn, anh nghĩ tới chưa?”

Viên Lệ một hơi nói ra lời ngăn ở ngực. Trần Sâm kinh ngạc nhìn cô:”

Cô giống như táo bón nghẹn lâu như vậy là nghĩ muốn hỏi cái này?”

“Táo bón đại gia anh!”

Viên Lệ mắng lại. “Ha…”

Trần Sâm nhếch miệng cười,”

Cô thật sự là nữ sao? Nói chuyện không có chút hàm súc?”

“Đừng nói lảng ra chủ đề, nói thật anh chẳng lẽ sẽ không có nghĩ tới Đỗ Viễn — hắn –”

Viên Lệ lời đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào, dừng nửa ngày mới tiếp được “Anh đã cứu hắn, xem như đã giúp hắn, anh không tất yếu phải giúp hắn nữa –”

“Tôi không có giúp hắn, tôi giúp chính mình.”

Trần Sâm nhận chân nhìn về phía Viên Lệ,”

Cô xem tôi cứu hắn còn nuôi hắn lâu như vậy, tiền hoa hồng cũng không có a? Hắn không quay về làm ông chủ lớn, tôi như thế nào có tiền đem về?”

Viên Lệ lật ra cái xem thường, hoàn toàn không tin lời hắn nói. “Cô đối với tôi không đúng…”

Trần Sâm sờ sờ tóc,”

Ách, bất quá tôi đối với i loại hình nữ nhân như cô không cảm thấy hứng thú a…”

Trả lời hắn chính là tiếng ‘Bùm’ đóng cửa cùng động cơ khởi động. Nhìn xe thể thao màu xám gào thét rời đi, Trần Sâm cúi đầu cười cười, Viên Lệ thật ra là một cô gái tốt, nếu như không phải tính cánh bưu hãn phỏng chừng người theo đuổi cô có thể gom góp thành một hàng dài. Vì cái gì đi giúp y?– Trần Sâm như thế nào không nghĩ tới, hắn không muốn Tiểu Bạch đi, cùng nhau ở một chỗ lâu như vậy, muốn tách ra, trong lòng toàn tâm đau. Hắn không thể lưu lại Tiểu Bạch,cho dù lưu lại cũng sợ Tiểu Bạch về sau trách hắn. Lề mà lề mề đau dài không bằng đau ngắn, đem Tiểu Bạch bình an đưa trở về, mình và y coi như là không quan hệ. Có câu văn trâu trâu như thế này, hai sợi dây thừng sau khi gặp chính là càng đi càng xa? Hắn và Tiểu Bạch không phải là hai sợi dây thừng đi? Trần Sâm ngẩng đầu nhìn ánh đèn bên cửa sổ, kéo ra một cái cười — ít nhất hiện tại bọn họ cũng giao nhau ở cùng một chỗ, thế này là đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui