Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Trần Sâm tại hắc đạo lăn lộn đã hai mươi năm còn chưa từng chính thức được chứng kiến cảnh hai phe hội đàm. Hắn thật ra cũng không chờ mong, trận này giáp mặt, thuận lợi thì một câu: Các đồng chí khổ cực; Không thuận lợi, vẫn là một câu: Lãnh đạo đi trước!

Điều này nói lên cái gì? Công việc càng nguy hiểm, tiền lời càng cao a!

Nhưng không chờ đợi không có nghĩa là không nghĩ tới, trải qua chuyện này, trong lòng mỗi người sẽ không giống nhau. Nhưng ít nhất sau khi về hưu, tốt xấu gì cũng có thể ở trước mặt con cháu khoe khoang sự tích hào hùng năm đó một chút a!

Trong đầu chợt hiện lên bộ dạng chu môi đáng yêu của nam nhân nào đó, Trần Sâm đang mơ màng trong nháy mắt bỏ dở — ách… Con cái a… Rất có khả năng là không có…

Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, xe hơi đã chậm rãi trượt vào khoảng đất trống của cảng. Bảo vệ ở lối vào một người cũng không có, cho thấy đã sớm rõ ràng nói qua.

Đỗ Hi đã sớm đến cảng. Nhìn gã miễn cưỡng đứng thẳng trong mưa tuyết, Trần Sâm trong nội tâm liền thấy kỳ quái, bạn thử nói xem, là một thanh niên chính trực tiền đồ rộng mở như vậy, như thế nào lại tiến vào tranh đoạt trong cái thế giới bị tô đen này?

Quyền lực hại người a.

“Dừng ở chỗ này đi.” Trợ lý Khâu lên tiếng. Xe dừng lại, trợ lý liền nhanh chóng xuống xe mở cái ô ra, sau đó mở cửa cho Trương Vũ Đông. Trương Vũ Đông đã lớn tuổi, bị trận gió biển này thổi cũng cảm thấy rét lạnh, đem cổ áo khép lại cẩn thận mới dám xuống xe.

Trần Sâm đem xe đỗ cho tốt liền đuổi theo. Trợ lý đứng ở đầu bậc thang thúc dục hắn nhiều lần, thẳng đến khi Trần Sâm tới lại bắt đầu đọc chú cẩn cô:”Theo sát tôi… Đợi ở khoang nghỉ ngơi.. Không được đi loạn…Nếu như bị chém đừng nói tôi không nhắc nhở anh…”

Trần Sâm móc móc lỗ tai, không yên lòng ứng vài tiếng, lập tức dẫn tới trợ lý càng thêm nghiêm túc giáo dục tư tưởng.

Trong khoang thuyền nghỉ ngơi có không ít người, Văn Đông hội cùng Xích Viêm hai bên mặt đối mặt, ngồi phân biệt rõ ràng, ánh mắt trao đổi tuyệt đối không thể nói là hữu hảo.

Lúc này Trần Sâm cũng muốn bội phục cá tính như bà mẹ của trợ lý Khâu, hai người bọn họ đang ở dưới tình huống quân địch đều có thể tùy thời rút đao, mà trợ lý Khâu còn mang theo hắn ngồi ở một góc không coi ai ra gì trách cứ hắn công tác sơ suất đủ loại. Trần Sâm ở bên cạnh gật đầu đồng ý, ánh mắt quan sát bốn hướng tai nghe tám phương, chuẩn bị có tình huống xấu thì chuồn đi.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài khoang thuyền truyền đến một tiếng hô to ‘Cảnh sát!’, cục diện trong nháy mắt hỗn loạn lên. Mọi người trong khoang thuyền đang vận sức chờ phát động, khi nghe thấy phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau đó ý thức được hiện tại không phải lúc cẩu cẩu cắn nhau, liền nhất trí nhanh chân chạy như điên ra ngoài cửa.

Trần Sâm sớm có chuẩn bị, ai ngờ trợ lý Khâu so với hắn phản ứng trước hơn một bước, như là con thỏ nhảy dựng lên rồi liền xông ra bên ngoài. Trần Sâm nhìn hắn biến mất ở trong đám người cảm khái một câu: tuổi trẻ thật tốt.

Đám người chia làm hai hướng, một bên dọc theo cầu thang dưới thuyền hàng tuôn ra, một bên chạy lên bình đài ở tầng hai, đoán chừng là đi bảo vệ lão đại nhà mình. Mới vọt xuống không đến một phần ba số người, thuyền hàng phát ra tiếng động cơ ầm ầm, sau đó bắt đầu chậm rãi chuyển động. Trần Sâm cả kinh, tình huống này là như thế nào? Xích Viêm muốn trực tiếp đem hàng đưa đến Việt Nam bán?

Vừa thấy kỳ quái, bình đài trên tầng hai đang tiến hành giao dịch bỗng truyền đến hai tiếng súng vang dội, Trần Sâm ở dưới nhìn không rõ tình huống, vội vã chen chúc chạy lên tầng.

Là Đỗ Hi? Hay Trương Vũ Đông?

Trần Sâm thật vất vả theo đám người chạy lên tầng hai, liền trông thấy một vài người ở giữa khoảng trống.

Đỗ Hi ôm đầu vai, khẩu súng trong tay thẳng tắp hướng vào ót của Trương Vũ Đông. Mà cách Đỗ Hi hơn hai bước, là ba tên bảo tiêu áo đen đang chĩa súng ngắn vào gã.

Nguy rồi… Trần Sâm không để lại dấu vết lui về sau đám người, trong lúc đang chuẩn bị trà trộn tới gần Trương Vũ Đông, một cổ lực đạo đánh úp lên gáy hắn. Trần Sâm thoáng cái bị đánh quỳ xuống, đầu bị hung hăng đá một cước, làm hắn ở trong đám người ngã ra ngoài.

‘Bùm’ một tiếng vang lên, Trần Sâm dẫn tới ánh mắt của mấy người đang giằng co.

“Nhân viên tốt của ngươi.” Trương Vũ Đông nhìn Trần Sâm đang giãy dụa muốn đứng lên, cười khẩy nói.

Đỗ Hi nhìn sang nam nhân đang té ngã trên mặt đất rồi thu hồi ánh mắt, không nói được lời nào.

Trần Sâm bị đá đến thiên toàn địa chuyển, một hồi lâu mới tập trung nâng ánh mắt, hắn thô lỗ lau lau khóe miệng dính máu, chống khuỷu tay vừa muốn đứng lên, lại bị một cước hung hăng đá trở lại mặt đất. Trần sâm nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu, thấp giọng mắng mẹ nó một tiếng, gian nan quay đầu xem tên chết tiệt nào đá hắn.

“Phản đồ.” Trợ lý Khẩu đứng ở phía sau hắn, đôi mắt dưới gọng kính mạ vàng lạnh như băng có thể thấm đến tận xương của Trần Sâm

Trần Sâm sững sờ, cái tên này vừa rồi nhã nhặn đều là giả bộ! Con mẹ nó đầu năm nay cả đám đều giả dạng làm tinh! Lập tức ý thức được không đúng, hắn làm sao biết mình và Đỗ Hi là cùng một hội?

“Ngươi nghĩ xem là ai bán đứng các ngươi?” Hồi lâu không có nghe Đỗ Hi nói chuyện, Trương Vũ Đông chậm rãi nói ra,”Không cần hoài nghi, ngươi đã đoán đúng.”

Tay cầm súng của Đỗ Hi khẽ run nhẹ một cái, Trương Vũ Đông nhạy cảm cảm nhận được tâm tình của gã đang dao động, tiếp tục nói:”Cái này không thể trách bọn họ,đây là bọn hắn thông minh, biết rõ nên chọn con đường được nhiều phần thắng hơn. Ngược lại là ngươi — Đỗ Hi, ngươi đã chọn con đường xấu nhất kia…”

“Là tốt hay xấu tự ta biết rõ.” Đỗ Hi nắm chặt súng ngắn, ngón tay đặt lên trên chốt súng, phảng phất tùy thời đều có thể bóp cò.

“Nổ súng, sau đó chúng ta đồng quy vu tận?” Trương Vũ Đông cười nhạo,”Chúc mừng ngươi tìm được phương án ngu xuẩn nhất.”

“…”

“Bỏ súng xuống, ta cho ngươi một con đường khác.” Trương Vũ Đông trầm giọng nói,”Đây là ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Không đợi Đỗ Hi nói chuyện, Trương Vũ Đông liền nói tiếp:”Không vội cự tuyệt, ta mời tới một khách quý, bọn ngươi thấy hắn rồi quyết định cũng không muộn.” Nói xong hướng mắt nhìn trợ lý Khâu.

Trần Sâm có loại dự cảm thật xấu, hắn theo ánh mắt của trợ lý Khâu nhìn lại, đám người phía trước Trương Vũ Đông chảy chậm rãi tản ra chừa một cái lối đi, nhưng hồi lâu không có người xuất hiện. Trần Sâm trong lòng khẩn trương, bàn tay lạnh run, chỉ có thể cắn răng nắm chặt nắm tay, tận lực áp chế bất an mãnh liệt trong lòng.

Vài tiếng bước chân phía sau đám người truyền đến, bốn năm tên nam nhân chậm rãi theo thông đạo đi ra, mà nam nhân đi ở đằng trước, vóc dáng cao gầy, mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Trần Sâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỗi ngày đều xuất hiện trăm ngàn lần trong đầu mình, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui