Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

“A a a a! Sâm ca em đưa Tiểu Bạch về, ha ha ha, Tiểu Bạch không có việc gì là tốt rồi ha ha ha.” Trương Nam cười ha ha đánh trống lảng, kết quả là Trần Sâm không chút khách khí đập mạnh tay.Ba một cái, đầu Trương Nam bị đập đến choáng váng hoa mắt, hôn mê một hồi lâu tỉnh lại thấy Trần Sâm cầm lấy cổ áo mình chất vấn chuyện gì xảy ra.

“Ngô…” Trương Nam ôm một tia may mắn nghĩ nói lảng ra chủ đề khác, nhưng chứng kiến lão đại ánh mắt hung ác không thể không ăn ngay nói thật. Nguyên lai là lần trước vào thời gian Trần Sâm làm việc, Trương Nam thấy Tiểu Bạch một mình ở nhà nhàm chán, liền dẫn y đi dạo bên ngoài. Sau đó lúc đi ngang qua Mỏ Vàng tùy tiện nói với y một chút đây là nơi Sâm ca làm việc, không nghĩ tới Tiểu Bạch liền nhớ kỹ.

“Sâm ca Tiểu Bạch không ngốc a! Em mới dẫn hắn đi qua lần thứ nhất hắn liền nhớ kỹ!” Trương Nam xem sắc mặt Trần Sâm không tốt lắm, vội vàng nói sang chuyện khác.

Trần Sâm hung hăng liếc gã, không có truy cứu, đem Tiểu Bạch còn ngồi chồm hổm trên mặt đất một phen kéo, hung nghiêm mặt hỏi y:”Ngươi tới nơi này làm gì vậy? Không biết…”

Không biết bên ngoài nhiều người xấu, lời này như thế nào nghe giống như mẹ dạy con, Trần Sâm vội vàng dừng lại.

“…” Tiểu Bạch cúi đầu, ở trong túi áo lục lọi một hồi, móc ra một cái túi tiền đưa tới.

“Ân?” Trần Sâm nghi hoặc tiếp nhận, dĩ nhiên là y đưa cho mình,”Ngươi tới đưa cái này cho ta?”

Tiểu Bạch khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn đến Trần Sâm sắc mặt hòa hoãn xuống sau mới cẩn cẩn dực dực gật đầu.

“…” Trần Sâm bĩu môi đem tiền nhét vào túi, trầm mặc một hồi lâu mới nói:”Có gì quan trọng chính mình cầm về, lần sau không cần phải tới tặng đồ.”

Tiểu Bạch liên tục gật đầu, cũng không biết là thực không nghe lọt được.

“A Nam ngươi đưa Tiểu Bạch trở về, ta còn chưa tới giờ tan ca.”

Trần Sâm phất phất tay liền đi vào bên trong, lại bị Trương Nam hô.

“A còn muốn em đưa a?”

Trương Nam rên rĩ.

“Bằng không ta đưa?”

Trần Sâm quay đầu lại nhìn gã.

Trương Nam vội vàng lắc đầu, cuối cùng lại gật gật đầu:”Không phải, Sâm ca a, Tiểu Bạch khó được tới đây, anh không mang hắn đi vào chơi sao?”

“Trong này đều là đánh bạc, có cái gì chơi tốt?” Trần Sâm không kiên nhẫn đáp.

“Hắc chính là đánh bạc mới tốt!” Trương Nam nói đến đánh bạc hưng phấn gà máu đồng dạng,”Anh không biết, Tiểu Bạch đánh bạc vận đặc biệt tốt! Lần trước em dẫn hắn đi dạo đến đằng sau phố kia, không phải là chỗ lão hổ, em mang Tiểu Bạch đi thử vận khí, ai biết Tiểu Bạch lắc xúc sắc liền cả ba con xúc sắc đều số đẹp, liên tục bốn năm lần đều là như vậy! Ông chủ cái sòng bạc kia thiếu chút nữa cùng chúng em đánh nhau!”

“… Cho nên ngày đó ngươi mới đưa ta một cây thuốc?” Trần Sâm sắc mặt không tốt lắm nhìn về phía gã— tiền kia cũng không phải gã kiếm ra, khó trách tặng đồ sảng khoái như vậy.

“Hắc hắc nhìn anh nói …” Trương Nam gãi gãi đầu, lập tức nói sang chuyện khác:”Em nói trọng điểm là Tiểu Bạch đánh bạc vận tốt như vậy, đi vào đánh hai ván nói không chừng chúng ta liền thành tỉ phú!”

Trần Sâm phất phất tay, vừa định nói không cần phải nghĩ có được không, cửa ra vào lại đột nhiên vang lên thanh âm cắt đứt.

“Ai vận tốt như vậy a?” Một nam nhân trung niên nâng cao bụng bia cười ha hả đi tới.

“Lão bản.” Trần Sâm cùng Trương Nam vội vàng chào hỏi, nam nhân trung niên này chính là lão bản Mỏ Vàng Hoàng Lợi Tân, tuy trên mặt cười như phật, nhưng trên thực tế thủ đoạn so với ai khác đều ngoan độc.

“Vừa rồi các ngươi nói ai đánh bạc vận tốt? Là nói A Sâm?”

Trần Sâm ở Mỏ Vàng có chút nhân duyên, cho nên Hoàng Lợi Tân vẫn nhận ra Trần Sâm. Nhưng Trần Sâm lúc này lại tình nguyện cầu Hoàng Lợi Tân không biết mình — bị tên nham hiểm này chú ý, nhất định không có chuyện tốt.

“Ha ha cái gì đánh bạc vận tốt, tôi cùng huynh đệ hay nói giỡn.” Trần Sâm tay tựa ở sau lưng liều mạng ra hiệu cho Tiểu Bạch ý bảo y đi mau. Nhưng Tiểu Bạch đầu óc đương nhiên là xem không hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn Hoàng Lợi Tân.

“Đừng gạt ta a, ta chính là nghe được,” Hoàng Lợi Tân lung lay ngón tay tròn vo, mắt nhỏ một nghiêng miết hướng về phía Tiểu Bạch sau lưng Trần Sâm, chỉ vào y nói:”Các ngươi nói tiểu tử này? Hắn là ai? Mặt lạ a.”

Trần Sâm mồ hôi lạnh đều phát ra. Trên đường đều truyền Hoàng Lợi Tân nam nữ ăn sạch, cái này có thể hay không là vừa ý Tiểu Bạch rồi a? (ai dám ăn anh ta chứ =.=)

Hắn vội vàng đáp:”Tôi mới thu nhận làm huynh đệ, lúc trước bị người đánh ảnh hưởng tới đầu óc, khiến cho hiện tại không bình thường…”

“Đầu óc như thế không phải mới tốt sao, càng nghĩ ít chuyện!” Hoàng Lợi Tân biểu hiện càng hứng thú,”Các ngươi đã hiện tại cũng không còn việc, cùng chúng ta đi vào chơi hai ván, thế nào?”

“Ha ha lão bản nói đùa, tôi cùng huynh đệ đều nghèo không sót vài xu, nào dám cùng lão bản đánh cuộc a?” Trần Sâm tận lực làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên chút ít, nhưng trong lòng bàn tay vẫn là không ngừng đổ mồ hôi.

“Đừng làm ta mất hứng,” Hoàng Lợi Tân vỗ vỗ bả vai Trần Sâm, bên cạnh nghiêng người, lộ ra nam nhân trẻ tuổi đứng ở phía sau lão,”Hôm nay Tạ tổng khó có lúc hào hứng đến, ngươi cho dù đến góp vui cũng tốt lắm.”

Trần Sâm giương mắt nhìn thoáng qua nam nhân tuổi trẻ tuổi kia, lại lập tức dời ánh mắt – người này hắn biết rõ, trên báo chí đã từng gặp vô số lần — Tạ Tề, tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất thành phố B, khách quen của Mỏ Vàng.

“Cùng đi a,góp một chút náo nhiệt.” Tạ Tề đột nhiên chen vào nói,”Ba vị huynh đệ thắng, tiền coi như là của các ngươi ; Thua tiền cho vào tài khoản của ta, thế nào?”

Trần Sâm cùng Trương Nam ở trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, trong nội tâm rất rõ ràng, trận đánh bạc này không thể thắng, cũng không thể thua, nghĩ hai bên cũng không đắc tội, rất khó khăn.

Trương Nam vẻ mặt đau khổ, trong lòng của gã hối hận,tiếc phải chết, bật thốt lên đã nghĩ cự tuyệt. Nhưng gã vừa mở miệng lại bị Trần Sâm vượt lên trước một bước đáp ứng rồi:”Tốt, lão bản cấp cho mặt mũi, khẳng định lấy được sao.” Nói xong không quên lộ ra một cái cười tham lam.

Trương Nam sợ tới mức thẳng trừng Trần Sâm, Trần Sâm cũng không nhìn gã.

Hoàng Lợi Tân cười rực rỡ nhất trong mọi người. Lão mời Tạ Tề cùng tiến vào Mỏ Vàng, Trần Sâm cùng Trương Nam thì mang theo Tiểu Bạch ở phía sau đi theo.

“Sâm ca anh như thế nào đáp ứng rồi!?”

Trương Nam thấp giọng trách cứ Trần Sâm.

Trần Sâm trầm mặt lắc đầu, thấp giọng đáp:”Không đáp ứng sao? Hai vị đều là đứng trên đầu người khác, ngươi cho rằng ngươi nói không bọn họ sẽ tha cho ngươi? Đừng đổi lại biện pháp cho huynh đệ chúng ta, càng khó chịu!”

“… Vậy làm sao bây giờ a? Hoàng Lợi Tân giống như vừa ý Tiểu Bạch rồi a, nói không chừng thua cuộc Tiểu Bạch phải bồi đi ra ngoài a!” Trương Nam nóng nảy.

Trần Sâm nhìn Tiểu Bạch bên cạnh vẻ mặt mờ mịt, miệng kéo căng thành một đường thẳng, nửa ngày mới nói:”Đi một bước tính một bước a…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui