Nhìn con mồi trên mặt đất, ông ấy xoa đầu Thẩm Niệm giả vờ tức giận nói: “Sao lại đột nhiên để lộ ra thần lực vậy hả? Không phải cha đã bảo con giấu đi rồi sao, con như vậy thì về sau phải làm sao u……”
Thẩm Nhị lắc đầu, nhìn qua như đang lo lắng cho con gái.
Nghe vậy mọi người trong thôn đều kinh ngạc, cũng có chút hiểu rõ.
Ồ, thì ra là như thế.
Con gái Thẩm Nhị trời sinh đã có thần lực rồi.
Giấu sâu thật đấy!
Cố thợ săn biết lợi ích khi có một thân sức lực lớn nên rất hâm mộ.
“Thẩm Nhị à, đứa con gái này của ngươi thật khó lường đó!”
Thần lực như vậy còn khủng bố hơn cả thần lực của Liễu lão quốc công kiến công lập nghiệp.
Đổng tẩu tử nói không sợ là giả, nhưng vẫn chua ngoa nói: “Cô nương có lực lớn như vậy thì sợ là sẽ không dễ gả chồng!”
Thẩm Nhị không lo lắng, còn rất đắc ý: “Niệm tỷ nhi nhà ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù gì cũng có thể tìm được lang quân tinh mắt”
Nói xong cũng không muốn nhiều lời với những người này, ông tiến lên nhận lấy dây trong tay Thẩm Niệm.
“Đi, Niệm tỷ nhi, chúng ta về nhà thôi” Giọng điệu vô cùng hăng hái.
Khi kéo dây, ngọn núi phía sau lại không di chuyển.
Thẩm Nhị có chút xấu hổ, bình tĩnh dùng thêm một bàn tay.
Lại không di chuyển.
“……”
Thẩm Niệm im lặng một lát, cầm lấy dây thừng từ tay lão cha nói: “Cha, vẫn là để con làm cho, rất nặng, cha cẩn thận bị vặn eo”
Thẩm Nhị: “……” Con gái nói chuyện thật thẳng thắn.
Nhìn bóng dáng oai hùng đi phía trước, khóe miệng ông kéo dài, tâm tình rất phức tạp.
Cố thợ săn làm như đã nhìn ra Thẩm Nhị một lời khó nói hết, buồn cười an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, người thường tất nhiên không thể so với người được ông trời chăm sóc”
Thẩm Nhị nghe vậy thì cười to: “Ha ha ha…… Niệm tỷ nhi nhà ta đúng thật là được ông trời chăm sóc”
Đổng tẩu tử bĩu môi, rất khinh thường.
Cái gì mà ông trời chăm sóc chứ, rõ ràng Nguyệt Hồng nói nha đầu Thẩm Niệm này là ngôi sao chổi khắc người.
Nghĩ đến con mồi trong tay Thẩm Niệm, trong mắt bà ta lóe lên vẻ tham lam, vội vàng đi theo.
Thẩm Niệm lôi kéo con mồi, Thẩm Nhị và Thẩm Mãn đi bên cạnh xách theo gà rừng và con mồi nhỏ.
Cô nương đi ở phía trước bình tĩnh, hai cha con đi bên cạnh khẽ nhếch cằm, vẻ mặt đắc ý.
Ba người đi ở trên đường không cùng một phong cách.
Một lúc sau, cả thôn đều biết Thẩm Niệm có thần lực, săn được con hổ.
Người trong thôn đều tới xem náo nhiệt!
Ngay cả lão tộc trưởng Thẩm gia tuổi lớn lâu không ra khỏi cửa cũng đến.
Lão tộc trưởng đầu tóc hoa râm đứng run rẩy, đôi mắt đục ngầu nhìn thấy con hổ trên mặt đất, mặt mày đỏ bừng: “Tốt! Thẩm gia chúng ta có cô nương như vậy thật là được trời cao bảo vệ mà”
Người càng lớn tuổi lại càng tin thứ này, lão tộc trưởng chỉ cảm thấy con cháu gia tộc có thần lực là do trời cho.
Trong lòng Thẩm Nhị vui vẻ.
Có lão tộc trưởng nói những lời này thì người Thẩm gia cũng không dám nhằm vào Niệm Niệm nhà mình ở bên ngoài.
“Cảm ơn lão tộc trưởng ——” Thẩm Nhị cười ha hả tiến lên đỡ lấy lão tộc trưởng, ngoài miệng lại nói: “Niệm tỷ nhi được trời phù hộ, bởi vì con bé là cô nương của Thẩm gia chúng ta”
Lão tộc trưởng nghe vậy thì sảng khoái cười to.