Lão Cao thị nhìn thấy Thẩm Nhị nịnh bợ lão tộc trưởng thì trong lòng căm giận.
Cực kỳ nghẹn khuất, sắp bóp gãy lòng bàn tay.
“Lão tộc trưởng nói quá lời rồi, một tiểu nha đầu như Thẩm Niệm không thể đảm đương nổi ngài đánh giá cao như vậy đâu”
Lão tộc trưởng im lặng nhìn lão Cao thị, đôi mắt tuy vẩn đục nhưng lại loé sáng.
“Niệm tỷ nhi không đảm đương nổi thì ngươi cảm thấy ai đảm đương nổi?”
Lão Cao thị nhất thời không nói gì.
……Đó, đương nhiên là lão ngũ nhà bà ta.
Thẩm Niệm nhìn vị bà nội bất công kia thành thật đứng ở trước mặt lão tộc trưởng giống như chim cút thì ấn tượng của nàng về ông lão này cũng tốt hơn.
“Cảm ơn ông nội tộc trưởng, chờ giết heo xong thì cháu sẽ bảo nhị ca đưa đến cho ngài một cái chân heo sau”
Nói ra lời này, Thẩm Niệm vô cùng đau lòng.
Cũng không thể trách nàng, nàng là người ở mạt thế, làm gì có người nào ở thời đại đó mà không bảo vệ thức ăn chứ?
Nhưng.
Nghĩ tới chuyện hết thịt còn có thể lên núi săn là sự luyến tiếc trong lòng nàng cũng giảm bớt đi.
Ôm đùi lão tộc trưởng càng quan trọng hơn!
Thẩm lão tộc trưởng cười càng thêm hiền hoà: “Vậy cảm ơn Niệm tỷ nhi”
Thẩm Niệm xua tay, sảng khoái nói: “…… Ông nội tộc trưởng khách sáo rồi”
Lão Cao thị đã xem đống con mồi kia là của chính mình.
Nghe Thẩm Niệm nói cho đi một cái chân heo sau thì ý cười trên mặt bà ta rất miễn cưỡng.
Lão tộc trưởng nhìn náo nhiệt xong liền rời đi, lão Cao thị lập tức lạnh mặt nói.
“Nhà mình còn ăn không đủ no mà lại còn phô trương tỏ ra giàu sang, thật là không làm chủ gia đình nên không biết củi gạo đắt!”
Răn dạy Thẩm Niệm xong, bà ta lại nhìn về phía Thẩm Nhị, dùng mệnh lệnh không thể từ chối nói:
“Thẩm lão nhị, đi mời đồ tể tới, giết con mồi rồi bán đổi tiền, lão ngũ còn phải đi thi tú tài, trong nhà còn thiếu tiền ……”
Thẩm Nhị nhếch miệng, suýt chút nữa đã bị bộ dáng đúng lý hợp tình được lợi của bà già này chọc cười.
Con gái của ông dám lao vào nguy hiểm, lên núi đi săn chỉ vì muốn ăn được miếng thịt, kết quả lại bị đám người này hút máu……
Như vậy thì sao Thẩm Nhị có thể chịu đựng được chứ!
“Chuyện của lão ngũ đã có tiền công trong nhà lo liệu, con mồi mà Niệm tỷ nhi nhà ta săn chính là của con bé.
Ta và mẫu thân của con bé sẽ không chạm vào, tiền bán được sẽ tích cóp làm của hồi môn cho co bé”
Giọng điệu Thẩm Nhị vô cùng kiên định.
Lời này giống như một cái tát đánh lên mặt lão Cao thị, hoàn toàn không cho bà ta chút mặt mũi nào.
Cao Nguyệt Hồng nổi điên trước : “Nhị ca, trong nhà vẫn chưa phân nhà, tiền con mồi bán được sẽ đưa vào tiền chung!”
Con mồi mà Thẩm Niệm săn bán ra ít nhất cũng phải được 20 lượng, nếu đều đưa cho nhị phòng thì bà ta sẽ không vui.
“Không có khả năng!” Thẩm Nhị kiên trì không có đường thương lượng.
“Tiền ta và Thẩm Càn, Thẩm Khôn kiếm được có thể tính vào tiền chung, nhưng Niệm tỷ nhi lại không thể”
“Vì sao lại không thể?” Lão Cao thị khắc nghiệt: “Cho dù Thẩm Niệm là con hoang, ngôi sao chổi không ai muốn thì nàng cũng được Thẩm gia nuôi dưỡng mấy năm.
Hiện tại đã có một đống sức lực, giúp đỡ trong nhà thì làm sao vậy, đây đều là do nàng nợ Thẩm gia”