Thẩm Niệm không hiểu giá, tưởng ba lượng: “Ba lượng sao, còn rất rẻ, ta muốn”
Thẩm Càn và Thẩm Khôn ngẩn ra, sắc mặt có chút dở khóc dở cười.
Người này đang nói 30 lượng đúng không.
Quả nhiên, người bán ngựa trừng lớn đôi mắt: “Cô nương đừng trêu ta! Ta nói chính là 30 lượng! 3 lượng sao có thể mua được một con ngựa, khung xe đều không mua được”
Cho rằng đám người Thẩm Niệm chỉ có 3 lượng nên người này cũng không ôm hy vọng.
Buồn rầu ngồi xổm trên mặt đất vò tóc.
Ban đầu hắn mua con ngựa này dùng để kéo hàng kiếm tiền, nhưng ai biết kéo hàng rất nguy hiểm.
Sau khi trong nhà xảy ra biến cố thì nhà hắn tính toán bán ngựa đi, lại tìm nghề khác.
Ai ngờ, con ngựa này thật sự không dễ bán.
Nửa tháng qua trong nhà không có thu vào, sao hắn có thể không nôn nóng.
Thẩm Niệm đi đến bên tai đại ca hỏi nhỏ: “Đại ca, 30 lượng có đắt không?”
Thẩm Càn lắc đầu: “Không đắt”
Nếu như là bình thường thì e rằng ít nhất cũng phải 35 lượng.
Thẩm Niệm cảm thấy sau này nhà mình sẽ có khả năng thường xuyên tới trong huyện, cho nên nàng định mua con ngựa này.
“30 lượng quá đắt, 20 lượng, không thể nhiều hơn, lại lắp thêm khung xe cho chúng ta đi”
Người bán ngựa nghe vậy thì muốn khóc.
“Như vậy không được, cô nương ép giá quá độc ác, trước đây ta mua nó cũng đã hai mươi mấy lượng, hai mươi lượng thật sự là không được”
Thẩm Niệm lười trả giá, nói: “Ta cũng không nói nhiều làm lãng phí thời gian hai bên, ngươi đưa ra giá thành thật đi, ta sẽ mua, nếu như quá đắt thì thôi”
Người bán ngựa thật sự đang sốt ruột muốn dùng tiền, sợ bỏ lỡ nên đau lòng nói: “28 lượng, không thể ít hơn.
Ta tặng lại xe cho các ngươi, ta chỉ mới dùng được vài lần, còn rất mới, nếu bán thì ít nhất cũng phải 2 lượng bạc……”
Thẩm Niệm: “Được! Dứt khoát sớm như vậy thì không cần lãng phí nhiều nước miếng”
Người bán ngựa cười chua xót.
Ngươi ép giá tàn nhẫn như vậy, ta không thể suy nghĩ một lát sao?
“Nhưng xe đang ở nhà ta, phải làm phiền các ngươi đi theo ta một chuyến” Người bán ngựa nói.
Sợ Thẩm Niệm ngại phiền toái, hắn lại nói: “Cách đây không xa, chỉ cần đi bộ 15 phút là đến”
Ba huynh muội Thẩm gia đồng ý.
Vì thế, đoàn người đi đến nhà người bán ngựa trước.
Một bên thật lòng muốn bán, một bên thật lòng muốn mua, đám người Thẩm Niệm nhìn thấy xe sạch sẽ, cũng còn mới tám phần, hai bên nhanh chóng trả tiền mua bán.
Mua ngựa xong, Thẩm Càn và Thẩm Khôn mới phát hiện hai người bọn họ không biết giá xe.
Lập tức lôi kéo người bán ngựa học tại chỗ.
Thẩm Niệm muốn nói nàng biết, nhưng nhìn thấy đại ca và nhị ca hứng thú như vậy nên nàng đành phải nuốt xuống lời muốn nói.
Lúc này đã qua giờ Thân, nhị phòng Thẩm gia đang lo lắng.
Lý Tú Nương thấy nữ nhi vẫn chưa về thì trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
“Tướng công, mấy người Niệm tỷ nhi sẽ không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Nhị: “Có Càn ca nhi ở đó nên sẽ không sao đâu”
Khi hai phu thê nhắc đến ba huynh muội Thẩm Niệm thì xe ngựa Thẩm gia đã chạy ở trên đường lớn, đón ánh mặt trời xán lạn, chiếu thành một bóng dài in trên mặt đất.
“Sướng quá!” Thẩm Khôn đang đánh xe hét lên một tiếng, cười rạng rỡ.
Thẩm Niệm ngồi ở bên cạnh nhị ca, cảm giác như đang đuổi theo mặt trời, tự tại như gió, nàng cũng cười theo: “Sảng khoái!”
Thẩm Càn ngồi ở trong xe bất đắc dĩ nghe đệ muội vui vẻ, khóe miệng hắn cũng nhếch lên.