“Ai u! Eo của ta.
=”
Sắc mặt Mạnh thị thay đổi, vừa lên tiếng làm Thẩm Hiệt đi tìm đại phu vừa đi đến đỡ lão Cao thị.
Cùng Lý Tú Nương đỡ người đến chính phòng.
Thẩm Đại nghe thấy lão thái thái la lớn tiếng như vậy liền biết không có chuyện gì lớn.
Nhưng vẫn ra hiệu cho Thẩm Nhị và Thẩm Tam đi qua nhìn xem.
Một lát sau, trong sân chỉ còn đám con cháu.
Thẩm Niệm không thèm để ý leo lên ghế nằm, Mãn ca nhi ở bên cạnh bưng trà đổ nước cho nàng, Thẩm Càn và Thẩm Khôn thấy vậy đều tỏ ra vừa lòng.
Thẩm Liễu Hoa, Thẩm Nhu và Thẩm Tinh nhìn một màn này đều sửng sốt.
Trước kia bọn họ biết nhị phòng cưng chiều Niệm tỷ nhi, nhưng hiện tại Niệm tỷ nhi rõ ràng đã khỏi rồi, sao lại còn khoa trương hơn trước.
Thẩm Liễu Hoa có chút ghen tị nói: “Niệm tỷ nhi, Mãn ca nhi chỉ mới mấy tuổi mà ngươi đã sai hắn hầu hạ ngươi như vậy, quá đáng vừa thôi chứ”
Thẩm Niệm liếc mắt nhìn qua: “Ngươi ghen ghét với ta à!”
Thẩm Liễu Hoa sửng sốt một giây, thẹn quá thành giận nói: “Ai ghen ghét với ngươi! Ngươi có nơi nào đáng để ta ghen ghét chứ?”
Thẩm Niệm móc lỗ tai: “Không ghen ghét thì không ghen ghét, lớn tiếng như vậy làm gì”
“Ngươi……” Thẩm Liễu Hoa nghe vậy lại càng giận.
Thẩm Nhu dịu dàng hòa giải: “Đều là tỷ muội nhà mình, đừng cãi nhau”
“Hừ” Thẩm Liễu Hoa xoay đầu rời đi xem ngựa.
Thẩm Niệm không thèm để ý cuộn tròn người lại.
Ăn xong liền nằm, đây mới là cuộc sống thoải mái nhất.
Thẩm Tinh ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: “Niệm Niệm tỷ, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi trời sinh đã có sức lực lớn thật sao?”
Nàng nhỏ hơn Thẩm Niệm, năm nay chỉ mới 11 tuổi.
Thẩm Niệm mở mắt lười nhác lên tiếng: “Ừ, làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi thật là giỏi!” Thẩm Tinh sùng bái nói.
Thẩm Niệm nghe vậy chỉ cười, nàng đã nghe chán lời này.
Mấy người Thẩm Liễu Hoa tham quan sân nhị phòng một lát liền rời đi.
Các nàng rời đi chưa được bao lâu thì Thẩm Nhị đã trở lại.
Thẩm Càn: “Cha, bà nội không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bị thương ở eo, nằm ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày là được” Trả lời xong, Thẩm Nhị đi kiểm tra chuồng ngựa Thẩm Càn và Thẩm Khôn dựng lên, khen ngợi: “Hai đứa dựng chuồng ngựa khá tốt”
Thẩm Khôn cười sung sướng: “Đều là chủ ý của Niệm Niệm”
Thẩm Nhị bất ngờ nhìn về phía Thẩm Niệm: “Niệm Niệm còn biết cái này?”
Thẩm Niệm bình tĩnh nói: “Con nhìn thấy chuồng ngựa ở nhà người bán ngựa”
Lúc ấy đại ca và nhị ca đang bận việc.
-
Buổi tối, dưới ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn dầu.
Nhị phòng Thẩm gia vẫn chưa ngủ.
Trong nhà từ nghèo rớt mồng tơi biến thành kẻ có tiền, việc này thật sự khó có thể không kích động.
Thẩm Niệm đặt số bạc còn lại lên bàn nói: “Cha, nương, hôm nay con và đại ca nhị ca bán được 55 lượng, mua xe ngựa hết 28 lượng, mua những thứ linh tinh khác 2 lượng, còn dư lại 25 lượng”
“Tê!” Thẩm Nhị hít mạnh một hơi: “Bán được nhiều như vậy cơ à?!”
Ông nghĩ có thể bán được 20 lượng đã là không tồi.
Cũng không trách Thẩm Nhị lại nghĩ như vậy ……
Thôn Trúc Khê ở Tuy Châu, nơi này cách con đường nối Đại Việt và Bắc Lăng không xa, vì hai năm trước có chiến tranh cho nên mọi người ở đây đều nghèo khó.