Tuy mẹ chồng nói Niệm Niệm là Tang Môn tinh, nhưng nàng lại không thấy vậy.
Ngược lại, nàng thấy con gái mình là phúc tinh!
Nếu không có đứa nhỏ này, có lẽ mấy năm trước nhị phòng đã tan nát.
Lý Tú Nương vào nhà, nhìn con gái ngoan ngoãn nằm trên giường, đầy mặt từ ái.
Đi lên sờ trán Thẩm Niệm, thấy nàng không còn sốt thì khẽ thở phào.
"Mau dậy đi.
" Lý Tú Nương ôn nhu nói, "Chờ con khỏe lại, muốn ăn gì thì nương sẽ nấu cho con ăn.
"
Ăn ư?
Tại mạt thế, hài tử nhạy cảm nhất với từ này.
"Ục ục!"
Bụng Thẩm Niệm kêu lên tiếng xấu hổ.
Lớn lên trong mạt thế luôn không biết xấu hổ, vậy mà lần này trong lòng nàng lại có cảm giác thẹn thùng, khẽ nuốt nước miếng.
Lý Tú Nương nhăn nhăn mày.
Lại cẩn thận nghe, chẳng có âm thanh gì nữa.
Nàng còn tưởng mình nghe lầm, giúp Thẩm Niệm dịch góc chăn xong rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Thẩm Niệm mở mắt ra.
Nàng sờ trán, vẻ mặt mờ mịt.
Một lúc sau, khi ngửi thấy mùi thuốc thì nàng mỉm cười.
! Thế giới không có quái vật, thật tốt!
Thẩm Niệm là người có tính tình không chịu ngồi yên, ở trong phòng nằm một lúc, liền ra khỏi phòng.
Vừa ra tới, đúng lúc gặp hai ca ca và một đệ đệ của nàng là Thẩm Càn, Thẩm Khôn và Thẩm Mãn.
“Niệm Niệm, sao muội lại xuống giường?” Thẩm Càn lo lắng nhíu mày, đỡ muội muội ngồi xuống.
Ngay sau đó hắn lại hỏi: “Thân thể có đỡ hơn chút nào không? Còn thấy khó chịu không?”
Ngữ khí ôn nhu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Thẩm Khôn và Thẩm Mãn không nói gì, nhưng ánh mắt đầy lo lắng nhìn Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm cười một chút, “Không còn khó chịu!”
Mặt nàng sưng lên như cái bánh bao, bôi đầy thuốc nước, ngoài đôi mắt sáng thì hầu như không nhận ra ngũ quan.
Lúc nàng cười lên làm đôi mắt sáng ngời, hoàn toàn không giống cô nương ngây thơ thường ngày.
Thẩm Càn nhận thấy có gì đó không ổn, giọng dịu dàng thử hỏi, “Niệm Niệm, muội có biết ta là ai không?”
Thẩm Niệm không chút do dự nói: “Đại ca.
”
Thẩm Khôn cũng nhận thấy muội muội dường như có gì đó khác lạ, ghé đầu vào hỏi vội vàng, “Muội muội, muội muội, ta thì sao? Ta là ai?”
“Huynh là nhị ca.
”
Thẩm Mãn cũng theo đó soát độ tồn tại mà hỏi.
“Tỷ, tỷ, còn ta thì sao?”
Thẩm Mãn năm nay mới năm tuổi, ngũ quan thanh tú, đôi mắt to tròn, chỉ là trông hơi gầy yếu.
Thẩm Niệm ở thế giới kia chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nhỏ hơn mình, đột nhiên nhìn thấy hắn thì cảm thấy rất mới lạ.
“Đệ là Mãn ca nhi, đệ đệ của ta, đúng không?”
Nói rồi, nàng nhéo khuôn mặt nhỏ của đệ đệ, mềm như bông, rất thoải mái.
Thẩm Mãn nhăn mày, rối rắm một lát rồi lúng túng nói: “Tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ không thể nhéo mặt đệ.
”
Tỷ của hắn vốn dĩ đã có thanh danh không tốt, nếu lại bị truyền ra lời đồn xấu, sau này làm sao lấy chồng được!