Thẩm Nhị búng nhẹ lên đầu Thẩm Niệm một cái: “Dù gì cũng là thúc thúc của con, chừa cho người ta một chút mặt mũi đi”
“Cha, trước kia người không nói như vậy, người nói tứ phòng, ngũ phòng và chúng ta cách một tầng” Thẩm Niệm mở to mắt nhìn Thẩm Nhị.
Thẩm Nhị: “……”
Lý Tú Nương tức giận nắm tay Thẩm Nhị véo một cái: “Ai bảo ông nói bừa, nhìn xem Niệm tỷ nhi đã bị ông dạy hư rồi”
Sao lại dạy đứa nhỏ như vậy được!
Thẩm Nhị bị đau hít mạnh một cái, vẻ mặt vô tội.
Ông chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ con gái lại nhớ rõ như vậy.
“Nữ nhi có hư đâu, nữ nhi của ta rất ngoan đấy”
Tạm thời không tìm được thư viện khác, ba người đành phải đi đến tiệm lương thực trước.
Đang đi trên đường thì nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
“Người ở phía trước, mau tránh ra! Ngựa đã mất khống chế, đều mau tránh ra!!!”
Thẩm Niệm nghe được âm thanh vội kéo cha nương tránh ra.
Quay đầu nhìn lại thì thấy người lái xe rất quen mắt, hình như là người hầu của Trương viên ngoại.
Thanh niên kia đang cố gắng khống chế xe ngựa, gương mặt bởi vì quá sợ hãi mà trắng bệch.
Con phố này rất sầm uất, hai bên đường đều là các kệ để hàng xe đẩy bày quán, còn có vô số người đi đường.
Xe ngựa chạy như bay đấu đá lung tung, tiếng kêu rên và tiếng các loại đồ vật bị đâm vỡ, cực kỳ hỗn loạn……
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương được Thẩm Niệm che chở nên hai người không bị ảnh hưởng đến.
Còn chưa thoát khỏi kinh hồn, chỉ thấy cả người Thẩm Niệm nhoáng lên sau đó xông ra ngoài.
“Niệm tỷ nhi ——” Thẩm Nhị khiếp sợ hét to.
Đang muốn nhào lên trước giữ chặt Thẩm Niệm thì phịch một tiếng, xe đẩy bên cạnh bị đâm bay, suýt nữa đã rơi trúng người ông.
Chỉ trong giây lát mà Thẩm Niệm đã ngồi xuống trên lưng ngựa.
Con ngựa kia cảm nhận được nên càng thêm táo bạo, chân đưa lên trời thật cao.
“A!!” Người xung quanh hoảng sợ hét to, sợ tới mức không dám nhìn.
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương đều bị dọa sợ, đầu óc trống rỗng.
“Nữ nhi!” Thẩm Nhị hét to.
“Cha, ngươi đừng tới đây, con sẽ không sao” Thẩm Niệm không hề quay đầu nói một câu.
Nàng không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh ngồi ở trên lưng ngựa rồi dùng dị năng trấn an con ngựa đang điên cuồng dưới thân mình.
Con ngựa cảm nhận được hơi thở thoải mái tràn vào toàn thân……
Mọi người chỉ thấy con ngựa như muốn điên cuồng vào giây tiếp theo dần dần dịu ngoan.
Thẩm Niệm vừa lòng cười, đánh nhẹ vào lưng nó một cái: “Thật ngoan”
Xe ngựa dừng lại, người đi đường cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều cùng vỗ tay.
“Cô nương giỏi lắm!”
“Giỏi hơn cả nam nhân”
“Vừa rồi quá nguy hiểm……”
“Cũng may có cô nương này, nếu không bọn nhỏ phía trước liền thảm”
……
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới.
“Niệm tỷ nhi, con không sao chứ?” Lý Tú Nương lo lắng đánh giá Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nghe vậy lắc đầu: “Không sao, con vẫn ổn”
Tim Thẩm Nhị đập điên cuồng, ông nghĩ lại mà sợ.
Đây là lần đầu tiên ông lạnh mặt dạy dỗ Thẩm Niệm: “Niệm tỷ nhi, con không biết làm vậy sẽ rất nguy hiểm sao?”
Thẩm Niệm ngây ngẩn cả người.
Nàng ở mạt thế đã quen cô độc, nàng cũng đã quên hiện tại chính mình không phải lẻ loi một mình.
“…… Cha, con biết sai rồi” Thẩm Niệm cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi.