Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu


Nói xong, lại không phục lẩm bẩm một câu: “Con có chừng mực, sẽ không sao, cũng không thể trơ mắt nhìn con ngựa điên cuồng ở chợ được”

Thẩm Nhị vốn yêu thương con gái, nghe thấy nàng xin lỗi liền mềm lòng, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy nàng nói thầm, biết nha đầu này đang không phục, nhất thời dở khóc dở cười.

“Con……”

Ông còn chưa nói xong thì gã sai vặt Trương phủ đã nhảy xuống xe ngựa.

Hắn lau mồ hôi trên trán, đấm đôi chân nhũn ra rồi nhìn Thẩm Niệm cảm ơn: “Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương”

Thấy người này nói chuyện, lúc này Thẩm Nhị cũng không thể nói gì hơn.

Thẩm Niệm không cảm thấy chính mình làm chuyện gì ghê gớm, cười xua tay: “Chuyện thuận tay mà thôi, không cần cảm ơn”

Nhưng gã sai vặt Trương gia lại trịnh trọng chắp tay: “Đối với cô nương là chuyện thuận tay, nhưng với ta lại là chuyện lớn cứu mạng.

Ta là Trương Nghiên, người thu mua ở Trương phủ, Trương quản gia là cữu cữu của ta, nếu sau này có chuyện gì cần tiểu nhân hỗ trợ thì ngài cứ việc đi Trương phủ tìm ta”

Cữu cữu quả nhiên nhìn xa trong rộng, người có thể săn được hổ lớn thật sự không phải người bình thường!

Thẩm Niệm chớp mắt, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở thư viện, nói: “Thật trùng hợp, vừa lúc ta có một chuyện muốn hỏi ngươi”

Trương Nghiên lấy lại tinh thần: “Chuyện gì? Tiểu nhân biết gì sẽ nói hết”

“Nhà ta muốn đưa đệ đệ đi học, nhưng vừa rồi đi thư viện kia hỏi thì nhà thư viện kia mắt chó xem người thấp, ta và cha nương lo lắng đệ đệ học cái xấu nên không muốn đưa hắn đến nơi đó, trong huyện thật sự không còn thư viện nào khác sao?” Thẩm Niệm nói thẳng.

Nàng nói chuyện rất thẳng thắn, làm Trương Nghiên thấy buồn cười.

“Trong huyện thật sự chỉ có một thư viện” Trương Nghiên rất quen thuộc ở trong huyện, không cần đi hỏi thăm đã trả lời.

Vừa nói xong, lại nghĩ đến tin tức vài ngày trước nghe được, hắn im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Nhưng ta vừa biết được một tin mới, Ôn lão là đại học sĩ Nội Các muốn đưa hài cốt về quê, đến lúc đó sẽ mở một nhà thư viện ở trong huyện chúng ta ……”

Tin tức này là cữu cữu của hắn nghe lão gia nói, là sự thật.

Nếu không phải người đứng trước mặt hắn là ân nhân cứu mạng thì hắn cũng sẽ không nói ra chuyện này.

“Việc này vẫn chưa được truyền ra, cô nương nhớ không cần nói ra bên ngoài” Trương Nghiên cẩn thận dặn dò.

“Ồ” Thẩm Niệm gật đầu đồng ý.

Một lát sau, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Đại học sĩ Nội Các rất giỏi sao?”

“……” Trương Nghiên đơ người ra.

Có người không biết người có thân phận như Ôn lão ư?

Không, hắn không cho phép!

Trương Nghiên nói với một giọng điệu cuồng nhiệt sùng bái: “Giỏi! Rất giỏi! Ôn gia là gia tộc lớn có truyền thừa gần 100 năm ở Đại Việt.

Ôn lão là người tài giỏi nổi danh khắp thiên hạ, là mẫu mực của toàn bộ người đọc sách, có ai là không khâm phục……”

Thời gian tiếp theo, đám người Thẩm Niệm ‘bị bắt’ nghe lịch sử phát triển trăm năm của Ôn gia, cho đến khi…… Trương Nghiên miệng khô lưỡi khô chủ động im miệng.

“Ta nói nhiều như vậy, cô nương đã hiểu chưa?” Trương Nghiên đưa mắt ra hiệu với Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm: “?!” Nàng nên hiểu cái gì sao?

“…… Ôn gia rất ghê gớm!” Nàng tự tin đưa ra kết luận.

Trương Nghiên nghe xong đen mặt.

Ai không biết Ôn gia ghê gớm nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui