“Cũng quá xa xỉ rồi!!”
Thẩm Niệm nhìn về phía hắn, trong ánh mắt bình tĩnh mang theo uy hiếp: “Huynh có dán hay không?”
“Dán” Thẩm Khôn thỏa hiệp trong một giây.
Thẩm Càn lắc đầu bật cười, cùng đệ đệ hèn nhát đi dán tường.
Thẩm Niệm thấy vậy thì vừa lòng cười, bắt đầu mân mê đống ván gỗ.
Động tác nhanh nhẹn giống như đã luyện tập một trăm lần, nhìn rất nhẹ nhàng và nhuần nhuyễn.
Thẩm Càn và Thẩm Khôn cũng là người quen làm việc tay chân, chưa đến 30 phút đã dán tường xong.
Vừa dán tường xong thì nhìn toàn bộ căn phòng đều sáng bừng lên.
Thẩm Niệm bớt thời gian nhìn qua rồi dựng ngón tay cái lên: “Không tồi, vừa nhanh lại tốt”
Thẩm Khôn được muội muội khen liền xấu hổ vò đầu, đi đến trước mặt nàng kiểm tra thành quả của Thẩm Niệm nói: “Muội cũng làm ra dáng ra hình, bên dưới phải làm như thế nào, để nhị ca làm với muội”
Thẩm Niệm nghe vậy liền đồng ý: “Được, vậy huynh giúp ta đi”
Thẩm Càn cũng đi lên hỗ trợ.
Có người hỗ trợ, Thẩm Niệm làm càng nhanh hơn.
Chỉ thấy nàng nhặt lên từng tấm ván gỗ, nhanh chóng lắp ráp tổ hợp này ở bên nhau, thỉnh thoảng còn gõ gõ đánh đánh cố định lại.
Toàn bộ giường dùng kết cấu mộng và lỗ mộng, với các kết lõm và lồi giữa các bộ phận tạo nên sự vừa vặn tự nhiên.
Một lúc sau.
Thẩm Niệm đã lắp đặt xong tấm gỗ cuối cùng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên ý cười: “Xong!”
Mãn ca nhi thật sự không nhịn được chạy xuống giường, nhìn chiếc giường a tỷ đã lắp ráp xong, đôi mắt của cậu bé sáng như sao trời.
“A tỷ, đây là bất ngờ sao?”
Thẩm Niệm gật đầu: “Đúng! Thích không? Bên trên là giường, bên dưới là bàn và tủ”
“Thích” Mãn ca nhi vui sướng gật đầu liên tục, đi lên bậc thang bò lên giường trên tầng hai.
Một bên bậc thang là tường, bên dưới một bên khác là bàn, hai bên đều có ‘vòng bảo vệ’ rất an toàn.
Mãn ca nhi ngồi ở trên giường, cầm lấy vòng bảo vệ bên mép giường hưng phấn nói: “A tỷ, đây là cho đệ sao?”
Thẩm Niệm hừ nhẹ, cố ý nói: “Không phải.
Mãn ca nhi há hốc mồm, bước chân nhỏ xuống giường, lập tức chạy tới ôm lấy eo nàng học theo đám trẻ con làm nũng ở trong thôn: “A tỷ, a tỷ tốt nhất~”
Thường ngày cậu bé luôn tỏ vẻ mình điềm tĩnh giống như người lớn, đột nhiên làm nũng, là ai cũng chỉ có thể đầu hàng.
“Của đệ, đều là của đệ cả” Thẩm Niệm cười nói.
Nói xong liền lấy giá bút đã làm trước đây đặt ở trên bàn.
“Còn thiếu một cái ghế” Thẩm Niệm nói.
Nói xong còn khẽ nhíu mày, giống như còn có chút không hải lòng: “Trong phòng quá tối, chờ ta có tiền lại kiếm cho đệ một viên dạ minh châu lắp ở trên đỉnh đầu, đến lúc đó cũng tiện đọc sách viết chữ”
Thẩm Càn và Thẩm Khôn: “!!!”
Dạ, minh, châu……
Muội muội thật dám nghĩ.
Mãn ca nhi vô cùng vui mừng, nâng khuôn mặt nhỏ gầy lên nói: “Cảm ơn a tỷ, về sau ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, sau này làm chỗ dựa cho a tỷ”
Đứa nhỏ nói chuyện rất trịnh trọng nghiêm túc, Thẩm Niệm cũng không biết nghe nói việc trẻ con cần được cổ vũ ở đâu, vì thế liền cổ vũ cậu bé: “Đệ cố lên, ta chờ”
Mãn ca nhi không hiểu sao: “Cố lên?”
“…… Chính là cố gắng nhiều hơn” Thẩm Niệm giải thích.
“A, đệ sẽ cố lên!” Đứa nhỏ nắm chặt nắm tay.
Một lúc sau, Thẩm Khôn đã giúp đệ đệ trải giường đệm xong.
Hắn nằm ở bên trên thích thú hưởng thụ chiếc giường mới.
“Ôi, thật là thoải mái”
Nói xong còn từ trên cao nhìn đệ đệ, cười nói thương lượng: “Mãn ca nhi, đệ cho nhị ca ngủ ở giường mới một đêm nhé?”