Đây là do a tỷ làm cho cậu, Mãn ca nhi không muốn nhường cho nhị ca, một đêm cũng không được!
“Không được” Mãn ca nhi từ chối ngay, nhưng sợ nhị ca đau lòng nên cậu bé lại cau mày nói: “Nếu nhị ca muốn giường mới thì chờ một chút, chờ đệ trưởng thành sẽ tìm thợ mộc làm cho huynh”
Thẩm Càn liếc mắt nhìn Thẩm Khôn một cái: “Được rồi, nhanh xuống cùng ta dọn dẹp phòng”
“Đại ca đang hâm mộ ta đúng không” Thẩm Khôn lẩm bẩm trong miệng, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Lúc này, Mãn ca nhi từ bên ngoài mang một cái ghế tới đặt ở trước bàn.
Đặt những món đồ chơi nhỏ và châu chấu lớn mà tam thúc đan ở trên ô vuông trên tủ, cũng đặt sách mà a tỷ mua ở trên bàn.
Thẩm Niệm thấy vậy liền tiến lên đưa tay sờ vào nút nhô lên trên tấm ván gỗ ở bên trái, nhẹ nhàng kéo ra, bên trong xuất hiện từng ngăn tủ.
Nàng đặt sách lên rồi lại đẩy vào bên trong.
“Chỗ này là dùng để sách, biết chưa?” Thẩm Niệm nhướng mày, hiển nhiên rất hài lòng về tay nghề của chính mình.
Đôi mắt Mãn ca nhi lấp lánh, gật đầu như giã tỏi: “Biết, a tỷ thật là giỏi”
Thẩm Niệm đắc ý: “Tất nhiên rồi”
Thẩm Nhị và Lý Tú Nương vừa về đến nhà liền phát hiện trong sân yên tĩnh, rất lâu không có tiếng vang khiến hai người tò mò, họ cũng không nghĩ nhiều liền đi tìm.
Khi đi vào phòng mấy đứa con, hai phu thê liếc mắt một cái liền thấy cái giường hai tầng.
Lý Tú Nương trợn mắt há hốc mồm: “Đây là giường sao? Vẫn là hai tầng? Cũng quá hoành tráng rồi!”
“Bên trên để ngủ, bên dưới là cái bàn, trong phòng nhìn sạch sẽ hơn nhiều” Thẩm Nhị cũng hứng thú nói.
Mãn ca nhi đúng là lúc muốn tìm người chia sẻ sự vui sướng của mình, vừa nhìn thấy cha nương liền vội vàng nói: “Cha, nương, đây là do a tỷ làm cho con”
“Niệm Niệm còn biết làm giường, tay nghề này không hề thua kém thợ mộc lâu năm nha” Thẩm Nhị nghe vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ, còn khen ngợi.
Lý Tú Nương cũng không nói ra một câu nghi ngờ.
Thẩm Niệm đã tìm sẵn lý do: “???”
“Cha, nương, hai người không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Lý Tú Nương cười nói: “Kỳ lạ gì chứ?”
Bà lắc đầu nói: “Khi hoàng đế khai tổ Đại Việt vẫn là ăn mày đã có thiên phú trời sinh, chỉ bắt đầu bằng một cây cờ, dựa vào việc đoán mệnh cho người ta mà kiếm được xô vàng đầu tiên, sau đó mới có Đại Việt.
Chỗ nào cũng đều có người thông minh, con thông minh như vậy, biết chút nghề mộc thì làm sao chứ”
Không nói đến hoàng đế khai tổ anh minh vĩ đại, chỉ nói huyện bên cạnh cũng đột nhiên có người rất giỏi về thêu thùa đấy.
Nghe nói cô nương kia gả cho Thanh vương đương triều, cả nhà đều dọn đi tới Trung Đô, thật là có tạo hóa lớn.
“……” Bắt đầu bằng một lá cờ? Hãm hại lừa gạt còn làm chuẩn bị, thật là một người chú trọng nha, Thẩm Niệm cảm thán.
Thẩm Nhị lo lắng con gái làm giường sẽ bị ‘người có tâm’ nhớ thương, khiến cho Niệm Niệm vất vả vô ích nên dặn dò ba nhi tử: “Về sau đi ra ngoài phải đóng cửa, nếu như bị người dọn đi thì các con phải tiếp tục ngủ giường cũ đấy”
Ông nói bị người dọn đi cũng không phải là đang nói bừa, đây thật sự là chuyện mà mấy người lão Cao thị có thể làm được.