Thẩm Càn gật đầu: “Yên tâm đi, con sẽ nhìn chằm chằm”
Đồ vật muội muội cho hắn, cho dù là một nắm đất thì ai cũng đừng nghĩ lấy đi!
Một nửa căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, một nửa vẫn còn lộn xộn, Lý Tú Nương nhìn không thuận mắt liền lao vào dọn dẹp.
Vừa dọn vừa cười nói: “Niệm Niệm làm như vậy khiến căn phòng trông thuận mắt hơn rất nhiều, lại nhìn bên này thấy chỗ nào cũng loạn”
Thẩm Khôn nghe vậy tủi thân liếc nhìn qua.
…… Muội muội bất công!
Trong mắt Thẩm Niệm hiện lên vẻ chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn đúng lý hợp tình nói: “Đại ca và nhị ca cũng có giường mới, gỗ còn ở ngoài sân đấy”
Thẩm Khôn nhếch môi cười vỗ ngực: “Nhị ca sẽ làm trợ thủ cho muội”
Thẩm Càn liếc mắt nhìn đệ đệ ngốc cướp lời nói của mình, trên mặt mang theo dịu dàng cười nói: “Còn có ta”
-
Buổi tối.
Mãn ca nhi nằm ở trên giường mới hưng phấn không thể ngủ được.
Thẩm Càn và Thẩm Khôn nghe được tiếng xoay người liền biến thành chanh tinh.
“Có phải giường quá mới rồi không, cho nên không ngủ được? Nếu không ngủ được thì ca ca có thể thay đệ nằm cả đêm” Thẩm Khôn nghiến răng căm giận nói.
Giây tiếp theo, Mãn ca nhi nằm im thẳng tắp ở trên giường, vội vàng nhắm mắt lại.
Đây là giường a tỷ làm cho cậu bé, cậu bé sẽ không chia cho người khác đâu!!
Thẩm Khôn hừ một tiếng, cũng nhắm mắt lại.
Muội muội nói sáng mai sẽ làm giường cho hắn và đại ca, hắn phải ngủ sớm một chút.
Trong bóng đêm, khoé môi Thẩm Càn hơi cong lên cười bất đắc dĩ.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Thẩm Khôn dậy sớm hơn thường ngày.
Sau khi tỉnh dậy, hắn đi rửa mặt rồi mặc một bộ quần áo cũ nát bắt đầu đứng tấn.
Hắn muốn tập võ, nhưng trong nhà không có điều kiện mời thầy cho hắn.
Trời xui đất khiến, hắn nghe nói nếu muốn tập được võ nghệ tốt thì ít nhất cần phải đứng tấn.
Cho nên Thẩm Khôn vẫn luôn kiên trì, đến nay cũng đã được hơn ba năm.
Thẩm Niệm vừa ra cửa phòng liền thấy nhị ca đang đứng tấn.
“Nhị ca, huynh đang làm gì thế?”
Sắc mặt Thẩm Khôn nghiêm túc, không để ý tới mồ hôi trên mặt trả lời: “Đứng tấn, ta nghe nói đây là bước đầu tiên khi muốn tập võ”
Thẩm Niệm chưa từng được tập võ đứng đắn, cũng không hiểu vấn đề này nên chỉ ồ một tiếng.
“Nhị ca muốn luyện võ sao?”
Thẩm Khôn lớn tiếng nói: “Muốn!”
Nằm mơ đều muốn!
Hắn không hiểu biết dược liệu giống như đại ca, cũng không thích đọc sách như tiểu đệ, hắn chỉ muốn tập võ.
Thẩm Niệm đột nhiên đá qua, Thẩm Khôn trốn theo bản năng.
Bang bang!
Bạch bạch!
…… Hai huynh muội ở trong sân khoa tay múa chân một lúc.
Thẩm Niệm từ lúc 5 tuổi đã bắt đầu giết tang thi, những chiêu học được đều là chiêu giết người, chiêu thức dứt khoát lưu loát mang theo sát khí.
Thẩm Khôn chưa được học nên tất nhiên không thể chống đỡ, chưa đến ba chiêu liền thua.
Tuy hắn thua nhưng lại vô cùng kích động: “Niệm Niệm, muội biết võ sao? Có thể dạy ta không?”
Thẩm Niệm lắc đầu: “Ta chỉ biết một chút, không dạy được huynh”
Thẩm Khôn nghe vậy liền buồn bã, miễn cưỡng cười nói: “Như vậy sao, không sao, ta có thể từ từ cân nhắc”
Thật ra thì sao có thể giống nhau chứ.
Tập võ đương nhiên là tập càng sớm càng tốt.
Thẩm Niệm nhìn vẻ mất mát trên mặt nhị ca, an ủi nói: “Nhị ca tuy không có chiêu thức nhưng thân thể lại khá tốt, phải kiên trì và nắm chắc kiến thức cơ bản, sớm muộn gì thì ta cũng có thể tìm cho huynh một người thầy dạy võ”