Ngay khi Vũ bước ra khỏi căn phòng đó thì giấc mơ đó lại ùa về trong tâm trí nó.
Cô bé Tiểu Vy tỉnh lại sau vụ tại nạn xe vừa rồi , giờ cô bé đang ở sân Bay MÁlasa cua Nhật , cô vùng vẫy ra khỏi vòng tay cuả Bố gào chạy vào cơn bão
- QUách cưng ơi cậu ở đâu ? Quách cưng
Mọi lỗ lực giường như vô ích , cô bé ngày càng cuốn sâu vào cơn bão mà chẳng hay biết gì , mẹ Tiểu Vy hoảng sợ gào thét trong bão giông
- Vy ơi . COn lại đây mau .. đừng bỏ mẹ
Nhưng tiếng hét đó đã bị tiếng giông tố chôn vùi , Tiểu Vy chỉ nghe thấy tiếng khóc của ai đó cùng với những giọt nước lạnh tanh . Chợt thấy có ai đó đụng vào mình cô giật mình ngẩng đầu lên
- QUách cưng !
CÔ vui mừng ôm chầm lấy cậu bé như không muốn rơì xa
- Cậu đã hông giữ lời hứa rồi ?
- Huhu Mình xin lỗi
- Đừng xin lỗi nữa . Mình nghe chán lắm rồi . 2 lần 2 lần cậu đã thất hứa ròi . Mình không thể chờ thêm được nữa , Mình phải ra đi rồi tạm biệt cậu
Cậu bé nói xong thì nhừng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má , những giọt nước long lanh hóa cát cuốn cậu đi xa mãi trong tiếng gọi của Tiểu Vy
- ĐỪng mà mình xin lỗi ... ĐỪng mà huhuhuhuhhu ... Đừng mà
" HUHUUHUHU" - Tiểu Vy khóc , như 1 đứa trẻ , cô ôm đầu gối khóc thật to , gào thét thật nhiều . Trách bản thân quá đãng tri trách bản thân đã đánh rơi 1 cái gì đó quan trọng , khóc càng nhiều , bão càng nguôi dần . BÃo cát mưa rông ngưng dần ngưng dần lộ ra 1 thân hình cô bé ngồi khóc - Tiểu Vy . Mẹ cô vội vã chạy tới ôm cô vào lòng
- COn có sao không ?
- HUHUHUHUU
- Đừng khóc nữa . Mọi chuyện qua rồi
MẸ co bé cho rằng do quá hoảng sợ nên cô khóc . Không , tất cả không phải như vậy , cô không sợ , cô không sợ , không sợ chút nào . MÀ cô thấy tội nỗi . Một lần nữa cô bé lại gục đầu trng vòng tay mẹ với những giọt nước mắt long lanh.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Không QUách cưng ...
Nó tỉnh dậy , đầu óc hoảng loạn . tHực ra giấc mơ đó là ai " Tiểu Vy" là ai soa lại ám ảnh nó vậy , " Quách cưng " là ai sao lại hiện về trong giấc mơ của nó , sao không phải ai khác vậy . Nó thấy hoảng sợ lắm , sợ cảm giác phải mất đi cái gì đó giống cô bé trong giấc mơ đó , trái tim nó nhói đau từng đợt , nhưng hình ảnh đáng sợ hiện về trong mắt nó làm nó cảm thấy mơ hồ lắm. Nó ôm cái đầu khổ sở của mình lê từng bước xuống cầu thang , càng đi càng choáng váng , nhà cửa lạnh tanh như thường ngày , chẳng có ai cả , cảm giác thật cô đơn và buồn tủi . Nó bước xuống phố đông vui nhộn nhịp khiến cái đau dịu hơn , cái lạc lõng không còn nữa , nó thấy ấm áp hơn nhiều
- Này chờ tớ với
- ĐI àm đuổi tớ nè
- Đừng lại không chết với tớ
- BLè.....
Nó thấy hai đứa bé đuổi bắt nhua thật vui , bất chợt trên môi nở 1 nụ cười trong nắng như ng cái đầu nó lại lên cơn đau nhức nhối .
- Á....
Nó nhìn về phía những đứa trẻ vừa xuất hiện kia nhưng chúng đâu rồi , soa không thấy chúng đâu . Nó chạy đi tìm chúng nhưng chẳng thấy dấu tích gì cả như thể đó chỉ àl ảo ảnh mà thôi . Nó ngoảng lại đằng sau thật may những đứa trẻ í kia rồi , nó chạy tới , chạy tới nhưng không tới đưọc
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ..........................
Một tiếng hét - 1 vũng máu . Nó nằm nhoài trên con đường heo vắng , tay giang ra để với tới những đứa trẻ đáng yêu đó nhưng càng với thì càng mệt đân , càng đuối dần . Nó chìm vào giấc ngủ nhưng cừa kịp khép hàng mi thì những đứa trẻ tới gần nó nhìn nó rồi tan vào may khói.