1..................2....................3....................Tít tít tít
Trái tim nó lạnh cóng , ngừng đập như con rô bốt vô hiệu hóa. Mặt nó lanh như băng vậy . Cánh cửa ấy đã mở ra , ánh đèn đã vụt tắt , cái không khí không mong đợi này sao lại đến nhanh như vậy . Bác sĩ , y tá bước ra cũng chẳng giấu nổi sự đau buồn . Vũ nói trong xúc động
- EM tôi sao rồi . SAo rồi ? Ông nói đi
Vụ Bác sĩ giương đôi mắt đầy cảm thông tới Vũ
- Chúng tôi đã hết sức cố gắng nhưng co lẽ cô ấy không cònchuts hy vọng nào về cuộc sống này nữa. Chúa sẽ mang cô ấy tới thiên đường hạnh phúc
- Không. Không thể nào
Vũ lao như mũi tên vào căn phòng cấp cứu mà Bác sĩ vừa ra . Cậu không tin rằng em mình lại ra đi sớm như vậy . Không thể nào . Mai và Như ngã quỵ khi nghe tin này . Đầu óc 2 đứa choáng lắm , chân tay bủn rủn , không sao đứng lên được . Mọi thứ sao lại vượt mức tưởng tượng tới vậy , như thể đây là giấc mơ vậy . Mai véo thật mạnh vào má mình
- Đây không phải mơ !
NHưng giọt nước mắt lăn trên gò má gầy , không nỗi nào xiết tả .
- KHông . Vy ơi mày hãy tỉnh lại đi
- Đừng bỏ bọn tao lại 1 mình mà
Mia , Như ôm nhau bật khóc giữa hành lang heo hơát đến rùng mình
Vũ từ từ bước đến giường bệnh , chiếc chăn trắng đắp lên cả khuôn mặt nó . Cậu giỡ xuống , bàn tay run run , mắt cậu đỏ heo . Đưa bàn tay thon dài vuốt ve trên khuôn mặt nó . Thật lạnh!
- Vy à . Tỉnh lại đi em . Sao em cứ nằm mãi thế . Mở mắt ra đi . Đừng bỏ anh lại 1 mình mà
Vũ nhớ lại những ký ức ngày nào với nó mà những giòng nước mắt tuôn rơi khi nào không hya . Cậu gục đầu vào tay nó , khóc không ra tiếng , môi rỉ máu hòa với giọt nước tinh khiết vương lên tấm chăn trắng . Với cậu , Vy như cuộc sống của cậu vậy , Vũ lớn lên cùng nó , chơi cùng nó , học cùng nó. Nó hiểu cậu nhất , nó chu đáo nhất và cũng làm Vũ vui vẻ nhất. Câu chưa bao giờ nghĩ tới cái cảm giác mất nó vì chính cậu nghĩ rằng mình sẽ bảo vệ nó bằng cả tình mạng mình nhưng số trời lại trao đảo như vậy ? TẠi sao vậy hả ?
- Vy ơi! HÃy mang anh đi cùng , đừng bỏ anh 1 mình giữa dòng đơi nghiệt ngã này huhuhuuhh
Hải đứng ngoài cửa mà lòng xót thương vô cùng , xót vì mất nó -người con gái mà cậu yêu duy nhất . Nó như động lực sống của cậu , bao năm du học cậu chỉ nhớ tới nó , chỉ mong đủ lớn để thực hiện được lời hứa cảu cậu rặng sẽ biến nó trở thành cô dâu của mình . Nhưng tất cả đã lạc vào quá khứ :
" Người giờ ở đâu sao mãi tìm "
Ngoài hành lang chỉ toàn tang thương , buồn phiền . Tiếng khóc đau thương lấn át tất cả . Vũ như người mất hồn vậy , cậu khóc nhưng lại bật lên những tiếng cười chế giễu , chế giễu chính mình thật vô dung .