THẤT VỌNG
Tại căn biệt Thự ĐEN của dòng họ Hoàng
- Sao rồi ?
Vũ cất lời hỏi vị Bác sĩ vừa khám cho nó
- Do kiệt sức nên chỉ bị ngất đi . Không có gì nghiêm trọng lắm . Hình như cô ấy vừa trải qua cú sốc khiến tinh thần đả kích đúng không ?
- Cú sốc? Đả kích ?
Vũ không nói gì cậu lặng im đi vào phía trong phòng nó , nhìn lo âu lo. Sau khi bác sĩ đã về Như, Mãi mới vào thăm nó . Mỗi người 1 suy nghĩ riêng của mình nhưng có lẽ Vũ là người hiểu nhất . ( Bí mật cho độc giả biết về suy nghĩ mông lung của Vũ nhé ) :
- Có phải em đã gặp hắn ? Suy nghĩ của anh là đúng chăng . Nhưng hắn đã chết rồi .Không thể có chuyện đó được , Hắn là kẻ xấu . Hắn đã làm gia đình ta tan nát, hắn là kẻ thù của chúng ta . Em hãy nhớ điều này , phải chả thù ẹ chúng ta , em hiểu chưa???
ĐÔi mắt màu xám kì lạ ấy anh lên ki quạch - một sắc đo, màu đỏ - máu của hắn thu`
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chính tại ngôi nhà Hoang sau vườn cấm
- Tôi đã nói với cậu ra sao?
Giọng 1 người trung niên vang nên đầy tức giận
- Cô ta chưa nhìn thấy tôi.
- Cậu còn nói nữa à. Cậu tưởng tôi ngu chắc. nên nhớ thỏa thuận của chúng ta . Không làm theo thì ....
Ông ta nói ngắt quãng , đe dọa chàng thanh niên
- Thì sao ?
Chàng trai trẻ đáp lại bằng vẻ mặt dửng dưng
- cô ta phải chết !
- Ông tưởng như vậy là có thể khống chế được tôi sao? Ông nhầm rồi . Ông đã nói thế nào ? Gia đình ? Nó đâu ? Đâu
- Bố mẹ mày chết rồi HAHHAHAHHAH . Do họ tự chuốc lấy HAHHAHAHAH
Ông ta cười 1 cách man giợn . Máu nóng trong cậu thanh niên phun trào. Cậu nắm chặt tay , mặt đanh lại
- Động vào cô ta ông sẽ phải trả giá
- Mày định doa tao đấy àh!
- Đấy là ông nghĩ .
- Tao cảnh cáo mày lần nữa ĐỪNG TỚI GẦN NÓ
- HAHHahahAHHA - chàng trai cười man giợn
- Ông sợ tôi nói hết sự thật hay ông sợ mất cái núi tiền ấy HAHHAHAHAHHAHAHAHHAH
- MÀy ....
Ông ta bị chọc đúng tim đen , mặt xanh nét không thể nói gì nữa .
- . Hợp đồng kết thúc, tôi không muốn tiếp tục cái kế hoạch điên rồ này nữa ! Tạm Biệt
Chàng trai bước đi bỏ lại ngưòi đàn ông phía sau
- Mày sẽ phải trả giá ! Thằng chết tiệt ! *****
Ông ta chửi thề rồi bước ra khỏi căn nhà hoang vu đó .
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Đừng ... Không .. Đừng mà
Nó đang bị cơn mê hành hạ . Mồ hua túa ra , nước mắt dàn dụa
- Không ! BLACK
Nó hét lớn , giật mình tỉnh dậy :
- Black . Black ...
- Vy em sao vậy ?
Vũ, Mai, Như giật mình khi nghe tiếng nó liền chạy ngay vào phòng xem nó ra sao .
- Đừng mà h.. uhhh
- Em sao vậy? Em có sao không ? Em tỉnh chưa ?
- Chính là anh ấy . là Black , ấy ấy chưa chết . anh Vũ em đã thấy Black huhuhuh nhưng anh ấy.... đã bỏ mặc em mà đi huuhhuhu ...
- Là hình xăm đại bàng đó , đôi mắt xanh ngày nào . Chính là anh ấy huhuhuhu
- Là Black sao ?
Suy nghĩ rối tung lên : Giọng nói trong ngôi nhà ma ? Black ? Đôi mắt Xanh huyền bí ? Còn hình xăm ấy ? Chẳng lẽ cậu ta thực sự còn sống ? Vậy cái chết 6 năm về trước là sao ?
Trong lúc Vũ đang mải suy nghĩ thì Mai và Như bước vào thăm no. Mai vừa bưóc vào thì đột nhiên có cuộc gọi từ Girl Bang tới để giải quyết mấy vấn đề tranh chấp địa phận nên phải đi ngay . Tuy Mai và Như cung là phó bang nhưng giờ Mai không muốn tham gia vào việc oánh nhau nên Như cũng phải miễn cưỡng đừng ra giải quyết . Haizzz
- Thôi chào 2 người , Như đi đây
- Ờ thôi mày đi đi chẳng lại oánh nhau to . Phí mất mấy triệu tiền vòng hoa đấy .
Mai nói đùa câu chào Như rồi Trưng bộ mặt nghiêm túc quay ra hỏi Vũ:
- Black là ai ?
-...
- Em là bạn thân của nó . Sao không biết về cái tên Black ?
-....
- Anh nói đi ? hắn có liên quan gì tới Vy mà làm nó đau khổ thế kia ?
- .....
Mai tức giận , 2 tay giữ vai Vũ lắc mạnh nhưng ánh mắt cậu vẫn lờ đờ rôi sau đó thờ ơ đáp :
- Vy không muốn ai biết .
- Nó không coi em là bạn à?
-.....
- Thực ra anh và nó có bao nhiêu bí mật vậy?
Mai chạy chạy thật nhanh ra khỏi căn biệt thự họ Hoàng , những giọt nước mắt lăn xuống dôi gò má gầy ấy . Cô thất vong , thất vong vì chính bản thân , cô cứ ngĩ mình đã thực sự hiểu hết được nó. đã quan tâm hết mực cho nó như người chị em nhưng mà giờ đây cô thực sự mới hiểu : CÔ CHẲNG HIỂU GÌ VỀ VY CẢ . Cô cứ chạy , không phải con người ta ai đau vì YÊU , giờ đây cô cũng đau , đau vì tình bạn , đau cho nó , đau cho cô . Cô chạy qua đường , ánh đèn léo lên cùng tiếng còi xe phân phối rso lên ing ỏi : Bíp bíp . Chiếc xe cư thế chạy thẳng , cô cảm thấy đầu óc trống không , mọi thứ trao đảo , cô ngất đi thì nghe vang vảng 1 câu nói :
- này , bạn ơi có sao không ?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại với căn phòng dễ tương của bé Vy
- Em dậy rồi à ?
- vâng anh . Như và mai đâu anh?
- Như thì tới Bang rồi còn Mai ....
- MAi sao anh?
- Cô ấy đi rồi !
Vũ buồn rầu nói với nó làm nó nhảnh trồm lên :
- Cái gì cơ? mai làm sao ? Sao sự việc sảy ra nhanh vậy ? huhuhh
- ớ không phải , em hiểu nhầm rồi . Chuyện là Mai hỏi black là ai...... ( kể toàn bộ sự việc hồi nãy ra đó) . Chắc nó giận và thất vọng lắm Vy ạ!
- Em không muốn nó phải lo lắng nên mới giấu nó nhưng vậy . Đợi nó về em sẽ giải thích cho nó hiểu .
Một cuộc điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người .
- Là một số lạ ?
- Anh nghe đi ?
Vũ nhấc máy lên , bên kia 1 giọng quen quen vang lên :
- Anh có phải người thân của mai lớp 12a1 phải không ?
- Đung ? Cậu là ai ?
- Tôi là ai không quan trọng . Anh dến ngay bệnh viện lIZA phòng 650 nhé .
Chưa kịp nói nốt câu cuối thì thằng cha máy bên kia đã cúp máy và giai điệu " tút.. Tút ..." quen thuộc lại vang lên làm Vu tức xịt khói đậu . Cậu quăng luôn chiếc ga lát xi 5s vào xó tường . Ôi thôi ẻm gà lá xí ý rồi ! (=_=!) . khoác vội chiếc áo gió đen :
- Mai có chuyện rồi , anh đi ra ngoài có chút việc .
- khoan !
- Sao?
- Em đi cùng
- Thôi em đang bệnh , ở nhà đi .
- Em đi
- Thôi thì đi . Khoác áo ấm vào đi
- Ookee anh . Nhanh lên
Nó sốt sắng dục anh đi nhanh
Bênh viện LIZA
- Phòng 650 ?
Vũ và nó cùng đông thanh hỏi cô y tá vừa đi ngang qua làm cô ta run cầm cập như cầy sấy
- ở tầng 2 rẽ phải ạ .
Nói xong cô ta ủn xe đi biến luôn
- Mai ?
Nó mở cửa phòng 650 và vô cùng ngạc nhiên :
- hải ?
- Vy ?
- Sao cậu lại ở đây ?
- Tôi...
- Tôi làm sao
- Tôi cũng không biết . Lúc đang lái xe dạo phố thì tự nhiên cô ấy đâm xầm vào xe tôi rồi ngất đi . nên tôi trở cô ấy tớ đây .
- Cô ấy sao rồi ?
- Bác sĩ nói cô ấy cần nghỉ ngơi vài tuần vì chân cô ấy bị bong gân nên không đi lại được . Tôi xin lỗi
- Vy ..vy
Giọng nói yếu ớt của mai vang tới tai nó
- mai ới tao xin lỗi vì đã giấu mày .
Nét buồn thoáng qua trên khuân mặt nó .
- Back là ai ?
Mại lạnh lùng nói còn nó thì còn chút e dè rồi Nó nhìn vào Vũ ra ám hiệu , Vũ liền hiểu ngay :
- hải tôi cũng cậu ra ngoài mua đồ ăn nhé . Chắc cậu cũng mệt rồi .
- Cũng được .
Vũ và Hải bước ra khỏi phòng t. Nó quay sang phía Mai :
- Thức ra Black là vị hôn thê của tớ. Nhưng anh ấy đã bỏ đi ....
Trở lại quá khứ đau thương
Một cô bé 12 tuổi trông như búp bê baby đang nắm tay 1 cậu con trai vẻ mặt rất cool đang dạo chơi ở công viên ! Họ cười nói rất vui vẻ , chợt thấy chiếc đu quay , cô bé nhõng nhèo cậu con trai :
- Cho em đi đu quay đi anh !
Có sự cảm chẳng lành cậu đáp:
-Thôi chúng ta về !
Cô vẫn nhõng nhẽo , kéo cậu vào vòng đu quay !
1 vòng .......... 2vòng........5 vòng ............9 vòng ........
Tíc tắc tíc tắc
Thảm họa xảy ra ! Quả bom hẹn giờ bùng nổ khi đó cô bé vẫn đang mải mê với vòng quay của mình ! Cậu bé lao ra ôm lấy cô bé và BÙMMM................
Nhắm mắt lại ! CÔ đau ! Cô khóc !
1s
2s
3s
4s
Chất lỏng dính vào tóc cô, tay cô, chân cô ! Máu .........- thứ cô ghét nhất !
-Khong sao rồi Vy ơi ! Em mỏ mắt đi ! XIn loii đã lam em sợ
Cậu bé mang tên Hạo Vũ giọng yếu ớt nói vớ cô bé .
-Không ! Hạo Thiên anh sao vậy huhuhu......! Anh ơi tỉnh lại đi ! Anh AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !........................ huhuh
Cậu ngất đi trong những dòng nước mắt ấy !
Tiếng xe cứu thưong cùng đoàn cảnh sát kéo đến , cô hoang mang lắm , cô sợ anh chết lắm , anh sẽ rơi bỏ cô bé , cô bé ngất trong lòng cậu bé , chiếc váy trắng nhúng đầy máu và nước mắt .
Tại Bệnh Viện
Cô bé choàng tỉnh dậy , những giọt nưóc mắt trong veo chắt đọng trên mi mắt :
- huhuhuhuhhu
Cô khóc thật to , cô sợ sợ
- Mẹ ơi Cậu ấy đâu .. mẹ ơi
- Thôi nín đi con , cậu ấy khỏe rồi không sao đâu
- Không con muốn đi gặp cậu ấy cơ .
- Ngoan nào . Để mẹ đi hỏi Bac sĩ đã
Người phụ nữ bước ra khỏi phòng bênh , 30p , 1tiếng trôi qua người mẹ không quay lại . Cô càng thêm lo lắng , cô tháo các dụng cụ y học trên người mình ra chạy 1 mạch tới phòng cậu bé . Đứng trước phòng bênh đó , cô sững sờ , quỵ ngã :
- Hạo Thiên ? Anh .... anh .. àlm gì vậy ?
Cậu bé lạnh người, mặt nghệt ra , cậu cũng sừng sờ nhưng trên tay cậu là chiếc dao nhuộm đầy máu đỏ .
- Mẹ ơi .. huhuhh ... Hạo Thiên cậu làm gì mẹ tôi huhuhu ..
- Tôi ....
- Không .. Hạo Thiên .... Không .... Trả thù....
Người phụ nữa thuề thào nói những từ cuối cùng giành cho người con gái nhưng bà đã tắc thở đúng giây phút định nói 1 điều gì đó. Mắt bà mở to hướng về phía cửa sổ như có cái gì đó đang ám ảnh bà . Ngay lúc đó , Người anh trai cô mua bưóc vào , gương mặt vui vẻ bỗng chốc trở lên đỏ gay tức giận , anh không khóc , ánh mắt khô ráo đưọm buồn :
- Mẹ ơi ! AI đã hại mẹ ...
Anh nhìn vào mẹ rồi quay ra phía cậu bé đang ngẩn người ra :
- Mày đã làm gì mẹ tao ? Mẹ tao đối xử với mày ra soa mà mày làm thế ? Thế đi
Anh không thể kiềm chế đưọc nữa, một giọt nưóc mắt lăn trên gò má. Còn cậu bé cứ đúng trôn chân tại chô, cậu không khoc, không cưòi , không cảm xúc . Cậu không biết nói gì và giải thích ra sao .
- Chủ tịch ?
Người Bác sĩ vừa khám cho cậu bé ấy đi vào và khá bất ngờ với cảnh tượng trước mắt . Ông quay snag nhìn cậu bé đầy hoài nghi . Con dao ấy? Chẳng lẽ cậu bé lại hãm hại phu nhân ?
- y tá đâu . Mau chuyển chủ tịch vào phòng cấp cứu nhanh lên .
Phòng cấp cứu
Tất cả những gia đình họ hàng , bạn thân thiết của nhà cô bé đã đứng chờ đợi 2 tiếng đồng hồ , họ lo lắng và cả cậu bé cũng vậy . Ông đứng 1 mình không cha không me , không ngưòi thân . Cậu thật cô dơn . Bỗng chiếc cửa mở ra cái " Tack "
- Bác sĩ Loan Thi sao rồi ?
- Mọi người hãy bình tĩnh . Do vết đâm quá sâu nên máu chảy ra rất nhiều . Trong qua trình khâu lại vết rách thì chủ tịch .... đã đi . Tôi rất tiếc
- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Mẹ ơi huhuhu .. mẹ ơi Không . mẹ đừng bỏ con huhuhu
- Là mày đã giết mẹ tao . Mày phải chả giá
Người anh xông vào đấm cậu bé nhwung cậu bé vẫn để mặc , cậu vẫn sợ và hoang mang
- Thiên Vũ cháu dừng lại đi . Chúng ta không thể đổ lỗi cho Hạo Thiên đưọc . Có lẽ ai đó muốn hãm hại mẹ cháu thì sao .
- Không tôi đã thấy nó cầm con dao đó .
- Đừng quá nông nổi cháu ạ . Phải biết kiềm chế .
Vũ dừng lại , có lẽ anh đã thấm câu nói đó . Còn cậu bé Hạo Thiên , giờ đây cậu thật tàn tệ . Khuôn mặt đầy những vết bầm , khóe miệng rớm máu .Mọ thứ trở lên hỗn loạn và mất quy luật................ và một nụ cười chế giễu và thâm độc vang lên kì dị
- HAHAHAHHAHA
nhưng không ai để ý chỉ riêng cô bé , cô bé luôn bị ám ảnh bởi cái tiếng cười man giwọn đó . Nó như là tiếng cười của thần chêt , tang thương và đen đủi .
Một ngày trôi qua , ngày hôm sau mọ thứ trở lên lạnh tanh và trống trải
Tại căn biệt thự lộng lẫy phủ toàn màu trắng
- huhuhu Mẹ ơi ...
Mẹ tỉnh lại đi . hix hix Mẹ đừng bỏ con mà .... Mẹ ....
Cô bé gái kêu la gọi Mẹ , cô đã mất đinh người mình yêu thương nhất , mọi thứ như sụp đổ trước mắt cô . Cô thực sự rất đau nước mắt chảy dòng dòng mãi , đôi mắt long lanh đã sưng đỏ nên , khuôn mặt bây by ngày nào đã hốc hác, hao gầy . Thân hình vớí bộ váy trắng tang tóc , đáng thương . Mọi người đến thăm viếng cũng buồn cho gia đình và cho người phụ nữ xinh đẹp đa mất kia . Tất cả mọi người lần lượt đi vào viếng thăm người phụ nữ trẻ ấy nhưng riêng cậu bé nhỏ ấy , đôi mắt xanh ngọc kì lạ long lanh , rưọi buồn . Cậu không vào , cậu đứng yên nhìn vào khung ảnh trên quan tài rồi hướng về 1 phía nào đó với ánh mắt hận thù , hai bàn tay lắm lại 1 cách bất lực , cậu lại nhìn , nhìn vào người con trai lạnh lùng phía bên phải quan tài - đó là ngưòi anh trai của cô bé. Người anh trai đứng bên quan tài , cả người toát ra hàn khí lạnh băng , ánh mắt vẻ chết chóc khiến người ta rùnng mình . Anh không khóc , mà chỉ cười - 1 nụ cười chua chát trên môi . Có lẽ cuộc sống đầy gian nan và tranh chấp đã cuốn đi tuổi thơ anh để giờ nó dạy anh cách lạnh lùng với mọi thứ xung quanh .
Cậu bé vẫn đứng đó nhìn cô bé nhỏ , cậu muốn giang vòng tay mình để ôm cô , che chở và an ủi cô nhưng đã quá muộn rồi . Giờ đấy cậu đã hết tư cách để làm việc ấy . Cậu quay bước đi khỏi nơi này , nhưng đúng lúc đó cô bé quay đầu lại , cô chạy tới bên cậu , níu giữ cậu lại :
- Đừng bỏ em lại ... em tin anh mà
- KHông . Tôi phải đi
Cậu bẽ đẩy cô bé ra , bước đi thật nhanh để con tim không phải nhói đau . Cậu đã đi xa rồi , đi thật xa mà cô không tìm được ... đii xã mãi ... ...2 năm ... 3 năm .... 5 năm ...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở về thực tại
Trong phòng bênh của MAi
Nó kể lại mảnh quá khứ đau thương mà chẳng bao giờ muốn nhắc lại , thêm một lần nữa nó lại khóc , khóc cho bản thân mình
- Cậu bé trong câu truyện là Black ? cả cậu và Vũ phải không
Nó không nói gì chỉ gật đầu cho câu hỏi của Mai
- Không lẽ Black đã hại chết mẹ cậu ?
Câu nói ấy lại làm cho nó khóc nhiều thêm , cô là người chứng kiến cái chết của mẹ nhưng nó yêu hắn , nó phải làm sao mới tốt ? Cô không muốn nghĩ nữa ..
* Cạch *
Tiếng mở cười làm nó giật mình vội lau những giọt nưóc mắt long lanh trên má rồi nở 1 nụ cười miễn cưỡng .
- Anh mua thức ăn về rồi à ? Em đói gần chết rồi nè , ăn thôi .
(Nó đúng là 1 diễn viên suất sắc . )
Vũ và Hải vào phòng sắp thức ăn ra cho Mai cùng nó ăn , Mai nhìn nó với nhiều suy nghĩ khác nhau :
' Một con người có vẻ mạnh mẽ nhưng chứa đầy vết thương lòng và cũng thật yếu đuối . "