Bí Mật Bóng Tối

Lại mở mắt. Vẫn là cái trần nhà trắng nhu mì kia. Đôi mắt cụp lại. Buồn bã. Sợ hãi. Himaru lăn qua, ôm khư khư lấy một chiếc gối dài vừa vơ được. Cô gục mặt vào, nức nở. Cô muốn thoát khỏi đây. Nơi này thật đáng sợ. Nhưng lại quá mệt mỏi để có thể làm được. Nơi này giống như, đang hút lấy tất cả năng lượng của Himaru vậy. Càng ngày cô càng mệt mỏi.
Cánh cửa phòng bật mở. Không quan tâm, đúng hơn là không có sức quan tâm. Himaru khẽ rùng mình. Con người vừa bước vào kia, sao lại toả ra luồng khí hắc ám đáng sợ đến vậy?
Con người kia, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường Himaru.
- Ta biết con đã thức đúng chứ?
Giọng nói ồn ồn trầm trầm vang lên. Giọng nói như của một người đàn ông trung niên. Dù sợ, nhưng Himaru vẫn quay lại. Vẫn ôm chặt chiếc gối đang che gần hết khuôn mặt, chỉ chừa ra đôi mắt, Himaru khó khăn ngồi dậy.
Người đàn ông trước mặt cô, khoảng trung niên với mái tóc đen được vuốt keo gọn gàng. Đôi mắt màu tím đậm của ông ta như đang xoáy sâu vào Himaru. Trên người vận một bộ vest đen. Ngồi xuống chiếc ghế với phong thái lịch sự nhã nhặn. Himaru nuốt nước bọt, mồ hôi túa ra hai bàn tay đang bấu chặt vào chiếc gối. Người này thật đáng sợ!
- Ta là Amemiya Kotarou, Phó Hiệu trưởng phụ trách khối Sơ trung. Xin chào, Himaru!
- Ông... biết tôi?

Người đàn ông khẽ cười. Nụ cười dịu dàng ấy lại càng khiến cho Himaru thêm sợ hãi.
Cô từng nghe Hiệu trưởng Honda nói. Hiệu trưởng là người nắm toàn bộ học viện Vicegia. Ngoài ra, còn có bốn Hiệu phó, nắm giữ từng khối Tiểu học, Sơ trung, Cao trung và cuối cùng là Đại học. Vậy người này nắm giữ khối Sơ trung ư? Amemiya Kotarou. Tên này hình như, trước đây Himaru có nghe một lần.
- Có chuyện này, ta muốn cho con biết!
Vẫn đôi mắt sợ sệt, nhưng vừa pha vào một chút tò mò. Người đàn ông này muốn cho Himaru biết điều gì? Cô im lặng chờ đợi. Thấy không có phản ứng gì từ cô bé, Amemiya Kotarou bắt đầu.
...
- Màn hình bị nhiễu sóng chắc chắn là do một loại kết giới chặn lại!
Arata đưa ra giả thuyết. Miku liền nghĩ đến Himaru, nhưng void của Himaru vẫn chưa được điều khiển thành thục, chuyện cô có thể tạo ra một kết giới chặn được cả thiết bị dò tìm của Genius có xác suất bằng không. Yuuma cũng đang có ý nghĩ tương tự Miku. Nhưng đương nhiên, ý nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt bỏ đi.
- Có suy nghĩ mãi cũng chẳng làm được gì cả!
- Cậu định đi đâu?
Thấy Yuuma chợt đứng bật dậy khỏi ghế của mình, Arata không khỏi thắc mắc.
- Không lẽ cậu định đến dinh thự Amemiya?
Miku đoán thử. Yuuma im lặng. Đối với cậu, im lặng là đồng ý. Cô quay sang Arata, cậu cũng đang vuốt cằm suy nghĩ. Được một lúc, Arat cũng đứng dậy theo. Thấy vậy, không thèm nghĩ ngợi, Miku cũng rời khỏi ghế.
- Ông... nói dối!

- Sao con không thử hỏi cô Ushio hay cô Mine? À không, hỏi cả Hiệu trưởng sẽ tốt hơn! Ta nói con biết, mọi chuyện ta nói với con không gì là giả dối cả!
Dứt lời, Amemiya Kotarou đứng dậy khỏi ghế. Ông ta tiến đến mở cửa và bước ra ngoài.
Himaru tu hai chân lại, ngồi bó gối. Ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng, cô úp cả khuôn mặt vào. Himaru cố gắng trút bỏ tất cả những gì mình vừa nghe được từ Amemiya Kotarou, hay ít nhất là quên chúng đi. Nhưng hoàn toàn vô ích, không có tác dụng gì khi càng cố vứt bỏ, Himaru càng nhớ về chúng hơn. Không tin đâu! Tất cả chỉ là dối trá mà thôi!
Himaru chợt đưa tay quệt đi những dòng lệ đang lăn dài trên má vì sợ hãi. Cô tự nhủ phải thoát khỏi đây bằng mọi giá. Himaru bỏ chiếc gối sang một bên, nhích đến mep giường. Đi đôi chân trần trên nền gạch lạnh lẽo, Himaru bước đến bên cánh cửa. Cô đưa tay chạm lên tay nắm cửa. Không vặn ngược để mở, chỉ nắm lấy nó. Vài giây sau, tay nắm chợt kêu lên một tiếng "cạch". Himaru vặn nhẹ chốt cửa vốn đã bị khoá chặt và đẩy cửa. Chính bản thân Himaru cũng không quan tâm tại sao mình làm được, cô chỉ biết mình phải thoát khỏi đây.
- A!
Himaru đã thoát được khỏi dinh thự Amemiya. Không ai đuổi theo cô. Nhưng Himaru không có thời gian để thắc mắc khi vẫn có cảm giác bị theo đuổi. Dù vậy, cô vẫn vừa chạy trên đôi chân trần, vừa ngoái đầu nhìn về phía sau. Những hòn đá nhỏ, những cành cây đâm vào bàn chân khiến Himaru đau rát. Do bất cẩn và quá mệt mỏi, Himaru vấp phải một rễ cây nhô lên mặt đất và vấp ngã. Chống khuỷu tay nhồm dậy. Đau quá! Toàn thân mình tê liệt! Đau nhức! Mình chỉ muốn bỏ cuộc! Himaru thầm nghĩ. Nhưng một ý nghĩ khác lại chợt thoáng qua. Yuuma. Cậu ấy đang lo lắng ình. Phải trở về. Suy nghĩ ấy cho Himaru động lực để đứng dậy và tiếp tục chạy.
- Chúng ta tới dinh thự Amemiya thật sao?
Miku vừa đi vừa hỏi lại một cách sợ sệt. Cô nàng cứ ngó dáo dác xung quanh bằng ánh mắt sợ hãi. Cứ hỡ một vài chiếc lá vô tình cọ cọ vào là Miku lại hét toáng lên. Arata và Yuuma thì cứ bình tĩnh mà bước đi.
Chợt Yuuma dừng chân.
- Gì vậy?

- Có tiếng động!
Yuuma liếc nhìn xung quanh, Arata và Miku cũng vậy. Họ chăm chú đến một bụi cây đang rung xì xào và phát ra tiếng động. Ngay khi Yuuma vừa định tiến lại xem thử, thì...
- Ai đó!?
- Giọng nói đó...
Yuuma đứng trân lại, mở mắt to. Từ phía sau gốc cây đại thụ to bên cạnh bụi cây, một cô gái bước ra. Bộ quần áo gồm áo thun và váy đen xếp li, cùng chiếc áo khoác mũ gấu khoác ngoài đã bị bẩn đi nhiều, vài chỗ còn bị rách tưa. Khuôn mặt thiên thần nhem nhúa và nhoè đi nhiều vì nước mắt. Đôi chân trắng mịn bị dính đầy đất bụi, còn bị thương. Cô gái nhìn Yuuma với đôi mắt đã đẫm lệ từ bao giờ, khẽ cười rồi ngã xuống.
- Himaru!
Không chần chừ, cậu chạy như bay lại đỡ lấy thân hình yếu ớt đang ngã xuống của Himaru. Cô ngất đi trong vòng tay cậu. Khuôn mặt tiều tuỵ và nhem nhúa, xanh xao. Bất giác, Yuuma ôm chặt lấy cô vào lòng, ánh mắt toát lên vẻ tức giận xen lẫn lo lắng tột cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận