Chỉ vừa mới đi đến cửa lớp, Himaru đã nghe thấy tiếng nói cười rộn rã. Cô và Yuuma cũng chỉ nghĩ là chuyện bình thường, nên cứ thế đi vào lớp. Đi được vài bước, Himaru chợt khựng lại. Khuôn mặt hơi hoảng hốt của cô khiến cho Yuuma hơi thắc mắc.
- Ồ! Vậy cơ à! Cảm ơn cậu nhiều nhé!
- K-Không có gì!
Ngồi ở vị trí cuối lớp học, là một nữ sinh hoàn toàn khác lớp, nhưng không lạ mặt. Cô nữ sinh với mái tóc tím nhạt dài ngang vai, cùng đôi mắt cùng màu nhưng đậm hơn. Tuy nói cười nhưng lại cảm thấy thật giả tạo. Bọn con trai trong lớp bao quanh cô, trong khi bọn con gái thì thỉnh thoảng liếc nhìn cô, với ánh mắt khinh bỉ nhưng hơi sợ sệt. Vì đó là Suzu Luna, lớp S3D. Không chỉ xinh đẹp, cô ta còn là một trong những học trò "cưng" của Phó Hiệu trưởng khối Sơ trung, Amemiya Kotarou.
Phó Hiệu trưởng Amemiya Kotarou là một con người quyền lực, đáng sợ mà ngay cả Hiệu trưởng Honda khi nghe nhắc đến cũng rùng mình sợ hãi. Mặc dù chức vụ hai người hoàn toàn có phân cấp lớn nhỏ, nhưng không hiểu sao, Hiệu trưởng luôn tránh đụng đến ngài Amemiya. Amemiya Kotarou sống trong một dinh thự sang trọng rộng lớn, nhưng lãnh lẽo đến rùng mình nằm ở sâu tít trong khu rừng. Không những vậy, ông ta còn lập ra một lớp học. Nói là lớp học, chứ thật ra đó chỉ là một nhóm người phục vụ cho ông ta, làm theo điều mà ông ta bảo. Lớp học nguy hiểm chính là cái tên người ta đặt cho họ, những con chó trung thành. Đó đều là những con người có chỉ số Void cao, mạnh và đôi lúc rất đáng sợ. Những người được ông ta thu thập, đều là những con quỷ với Void cực mạnh. Gần đây còn có tin đồn rằng, Honda Testuya, con trai Hiệu trưởng và là một đàn anh đã biến mất khỏi học viện khá lâu, đã gia nhập vào Lớp học nguy hiểm. Trong lớp học đó, còn có hai thành viên của lớp S3D, Arima Shin và người đang nói cười hồn nhiên trong lớp S3A, Suzu Luna.
Suzu Luna vui vẻ nói cười, mặc nhiên cho chiếc huy hiệu lớp S3D chứng tỏ mình không thuộc lớp này. Qua kẽ hở giữa những người bao quanh mình, Luna chợt nhìn thấy Himaru. Ánh mắt cô sáng lên. Luna ngồi bật dậy, khiến cho chiếc ghế dường như sắp ngã xuống. Ngay lập tức, bỏ qua những học sinh còn đang ngạc nhiên, Luna chạy nhanh đến chỗ Himaru. Mặc cho vẻ mặt có gì hoảng sợ của Himaru, Luna hơi nhếch mép rồi nắm lấy hai tay Himaru, thay bằng nụ cười tươi như hoa.
- Himaru-chan! Tìm được cậu rồi!
- B-Bỏ ra...
Dù lúc đó gần như mê man, nhưng Himaru vẫn nhìn thấy được khuôn mặt người đã bắt cóc mình đến dinh thự Amemiya. Là Suzu Luna. Không hiểu sao, cô thấy run sợ. Nhưng lại không tài nào giật tay mình ra khỏi Luna được. Himaru chỉ biết nói những câu thì thào "Bỏ ra"
Nhận thấy vẻ sợ sệt trên mặt Himaru, Yuuma nhíu mày. Nhìn cô gái lạ mặt nào đó đang nắm lấy tay Himaru một cách thân thiết vui vẻ, mà không quan tâm đến Himaru đang hoảng sợ, Yuuma hơi khó chịu và có phần tức giận. Đúng lúc đó, Luna chợt kéo tay Himaru, toan chạy ra khỏi lớp.
- D-Dừng lại!
Mặc sự từ chối của Himaru, Luna vẫn cứ dẫn cô ra khỏi lớp. Quá đủ rồi! Bất chợt, một bàn tay giơ ra nắm lấy cổ tay đang bị nắm lấy của Himaru, giật mạnh khỏi tay Luna. Đồng thời kéo Himaru ra phía sau mình. Bàn tay Himaru vẫn còn hơi run rẫy. Yuuma bỏ cổ tay Himaru ra, rồi mò xuống nắm lấy bàn tay cô, đan chặt ngón tay mình vào từng ngón tay cô.
Luna bị "phá đám", cực kì bực mình. Nhưng vẫn trưng ra bộ mặt vui tươi giả tạo. Luna vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, quay sang người vừa phá hổng việc của mình. Chợt nhìn thấy Yuuma, cô ta làm vẻ ngưỡng mộ, đưa tay che miệng.
- Là Kujyou-sama! Không ngờ gặp được cậu ở đây!
- ... - Yuuma không nói gì, nhíu mày, tay vẫn nắm lấy tay Himaru
- Tớ có thể mượn Himaru-chan một lúc chứ? Làm-ơn! – Chữ "làm ơn" bị nhấn mạnh
Yuuma hơi liếc sang Himaru. Bắt gặp ánh mắt Yuuma, Himaru lắc đầu nguầy nguậy, lộ rõ vẻ sợ hãi đến kì lạ. Cậu thắc mắc điều gì khiến cô sợ, nhưng giờ không thuận tiện để hỏi nên thôi. Yuuma siết chặt tay Himaru, cười nhẹ trấn an rồi quay lại với Luna.
- Không!
- Ể? – Luna phồng má trẻ con, nhưng giọng lại trầm xuống – Cậu có quyền gì mà quyết định? Cậu chả là gì của Himaru-chan hết!
Không gian xung quanh trong phòng học lặng im và trở nên căng thẳng sau lời nói có phần thách thức của Suzu Luna.
Yuuma không nói gì nữa, hay đúng hơn là không thể nói. Bàn tay cậu vô thức siết chặt tay Himaru. Luna nói đúng. Ngoài một người bạn không hơn không kém, Yuuma chả là gì của Himaru. Cậu không có quyền ngăn cô lại. Dù không muốn chấp nhận, nhưng Yuuma chẳng muốn buông bàn tay nhỏ nhắn này ra.
Bàn tay đang được nắm lấy một cách dịu dàng nhưng cứng rắn chợt bị siết mạnh khiến Himaru vô tình thoát khỏi sự sợ hãi ngu ngốc của chính mình. Bàn tay còn lại của Himaru vô thức đưa lên ngực, nắm chặt lại. Cô phải làm gì đó. Himaru cắn nhẹ môi dưới. Cô bước lên vài bước, bàn tay đang để trước ngực nắm nhẹ cánh tay đang nắm bàn tay kia của cô.
- Yuuma... là... b-bạn trai tôi!
Lời nói thỏ thẻ, tuy nhỏ nhưng đủ để cả phòng học đang im lặng phăng phắc nghe mồn một từng chữ. Họ bắt đầu chụm đầu vào bàn tán sôi nổi. Không khí trong phòng từ căng thẳng trở nên rộn ràng. Có thể đó chỉ là lời nói dối để "đuổi" Suzu Luna đi, nhưng cũng có thể lắm chứ. Họ luôn ở bên nhau mà.
Dù biết đó là lời nói dối cho có, nhưng vẫn khiến trống ngực Yuuma đập mạnh. Tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, còn mặt thì đỏ gấc, mắt mở to hết cỡ. Nói chung là khuôn mặt Yuuma chẳng khác nào một quả cà chua. Ngoài việc tiếp tục siết chặt bàn tay kia của Himaru, Yuuma chả dám nhìn sang cô một lần. Dù có thắc mắc vẻ mặt cô lúc này ra sao đi nữa.
Còn vẻ mặt của Suzu Luna lúc này thì, nói sao ta. Cực kì ngạc nhiên, đôi mắt tím tăm tối mở to hết cỡ, khuôn mặt thì thộn ra. Nhưng trong ánh mắt ánh mắt ấy, kèm theo cặp chân mày thanh tú đang nhíu chặt lại, chứa đựng sự tức giận tột độ. Luna chưa từng nghĩ đến khả năng này, khi Himaru lại nói Yuuma là bạn trai mình. Dù chỉ là nói dối, nhưng thật đáng ghét! Ngài Amemiya Kotarou ra lệnh cho cô phải bắt Shinohara Himaru về. Chết tiệt! Tuy vậy, Luna vẫn trưng ra khuôn mặt giả tạo để giấu đi vẻ ác quỷ của mình vào trong. Cô khẽ thở hắt, nhếch mép rồi thay nhanh bằng một nụ cười gượng gạo.
- Ể?! Hai người yêu nhau sao? Thật hả? – Luna cười híp mắt – Hay là dối trá vậy? Nói dối là không tốt đâu!
Yuuma thật sự không thích Suzu Luna. Không chỉ bây giờ, trước đây cũng vậy. Cô ta chỉ là một thứ giả tạo, chỉ giỏi trong việc tự đeo lên mặt mình hàng ngàn cái mặt nạ khác nhau. Yuuma lại chúa ghét loại người như vậy. Bẩn thỉu! Kinh tởm!
- Himaru là bạn gái tôi! – Yuuma nói chắc nịch – Cô có gì không vừa lòng sao?
Himaru mở to mắt, quay sang nhìn Yuuma. Cậu không bác bỏ đi sao? Ánh mắt chắc nịch, cương quyết của cậu nhìn thẳng phía trước, không chút nao núng sợ hãi. Nhìn ánh mắt ấy, môi Himaru khẽ vẽ nên nụ cười.
Suzu Luna lại một lần nữa đứng ngây người. Cái quái đang diễn ra vậy? Kujyou Yuuma chấp nhận lời nói vớ vẩn đó hả? Chết tiệt! Đùa sao? Bọn chúng đang cố làm cô phân tâm, đang cố đuổi Luna đi à? Đừng có đùa! Luna bất chợt nhìn sang Himaru đang đứng khép nép bên cậu "bạn trai" kia, ánh mắt sợ hãi bắt gặp ánh mắt Luna liền lảng đi. Luna hơi cười. Đã vậy, phải bắt đầu "trò chơi" thôi nhỉ, công chúa?
- Thủ lĩnh của Genius là bạn trai của cô bạn mới chuyển trường, Shinohara Himaru! – Luna nói – Tin sốt dẻo đấy!
- Giờ thì cô biến đi! – Yuuma không chịu được vẻ giả tạo đó, lộ rõ sự khó chịu của mình
- Được! Tớ-sẽ-đi!
Luna nhấn mạnh từng chữ. Cô đưa mắt nhìn ra sau Yuuma và Himaru, nơi cả lớp S3A đang quăng cho Luna nhiều ánh mắt khác nhau. Ánh mắt khinh bỉ xua đuổi nhưng có phần sợ sệt của đám nữ sinh yếu đuối nhưng hống hách. Ánh mắt ái ngại nuối tiếc của đám con trai ngu ngốc. Thú vị thật! Luna nở nụ cười ma quái, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng một nụ cười hồn nhiên. Suzu Luna quay người, toan chạy ra khỏi lớp. Như sực nhớ ra gì đó, Luna hơi quay đầu lại, nháy mắt nhìn Himaru.
- À, Himaru-chan! Cậu có một cậu bạn trai tuyệt đấy! – Giọng Luna chợt có gì đáng sợ - Giữ cậu ta tốt nhé, tớ sẽ cướp đấy!
Rồi chạy đi mất.
Cả lớp học trở lại bình thường, nhưng vẫn bàn tán xì xào vì câu cuối cùng trước khi Suzu Luna rời đi.
Himaru mở to mắt kinh ngạc, Yuuma cũng vậy. Cô ta vừa nói cái gì? Cô ta không biết cậu ghét cô ta thế nào à?
Chợt nhận ra mình đang nắm chặt cánh tay Yuuma, một bàn tay còn đang nằm gọn trong bàn tay cậu, Himaru bối rối giật ra rồi lùi về sau với khuôn mặt đỏ gấc. Yuuma cũng đã nhận ra, nhưng không nói gì, dù khuôn mặt cũng hơi thoáng đỏ. Yuuma nhíu mày bước về chỗ ngồi, Himaru thấy vậy liền chạy theo.
Chạy tung tăng chân sáo nơi hàng lang các lớp học là một cô gái với mái tóc tím dài ngang vai, đôi mắt mang sắc tím đậm đẹp nhưng mịt mù và có phần đáng sợ. Luna vừa nghĩ đến Shinohara Himaru, vừa thầm nhủ phải hoàn thành nhiệm vụ được giao. Luna vừa đi vừa nói nhỏ, đủ để bản thân nghe, kèm theo một nụ cười ác quỷ xuất hiện trên một khuôn mặt thiên thần.
- Trò chơi chỉ vừa bắt đầu thôi, Himaru-chan! Tớ sẽ bắt cậu phải ngoan ngoãn trở vể "nhà"