Bí Mật Bóng Tối

- Tôi yêu cầu dừng trận đấu này lại. Nhân danh cháu gái của Hiệu trưởng Honda Ayako, Shinohara Himaru.
Tiếng bàn tán xầm xì bắt đầu vang lên. Chẳng mấy chốc đã trở nên ồn ào đến phiền phức. Bọn họ vừa che miệng xì xào, vừa nhìn Himaru rồi lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng.
Nhưng đó là nếu lúc này, trong tay Himaru không cầm một cái huy hiệu nằm gọn trong lòng bàn tay kìa. Đó là huy hiệu chỉ những người thân tín với Hiệu trưởng mới có. Và người có nó trong tay đồng nghĩa với việc quyền lực của người đó trong trường này chỉ thấp hơn Hiệu trưởng một bậc, nhưng cao hơn cả Phó Hiệu trưởng.
Bàn tay đang cầm chặt roi da của Luna buông thõng ra, khiến cái roi da rơi xuống đất tạo thành một âm thanh mặn chát. Nhưng ngay sau đó, Luna lại nắm chặt bàn tay mình lại, mắt toé lửa nhìn chằm chằm Himaru. Tiểu thư, cậu không nỡ nhìn cô bạn thân bị hành hạ à.
Miku mở to đôi mắt đầy mệt mỏi cũng nhìn Himaru không rời. Đó vừa là ánh mắt biết ơn, vừa là ánh mắt ngạc nhiên và nhiều thứ phức tạp khác đến mức không thể diễn tả nổi thành lời.
- T-Trọng tài ra lệnh dừng trận đấu lại! – Người bình luận viên kiêm đủ thứ (=.=) lên tiếng
Ngay sau đó, âm thanh của tiếng chuông dừng trận đấu vang lên.
Dường như trút được hết gánh nặng, đôi mắt mệt mỏi của Miku dần dần nhắm lại rồi ngất đi ngay sau đó. Những sợi dây trói trên không cũng biến mất theo lệnh của Luna. Không còn thứ gì trói buộc, cơ thể mềm nhũn đầy vết thương đang rỉ máu của Miku ngã chúi về phía trước. Cô nàng lịm đi trên mặt đất.
- G-Gục rồi! Amano Miku gục rồi! – Dù đã có lệnh dừng trận đấu, nhưng người trọng tài vẫn làm nốt công việc của mình – Tôi xin tuyên bố, phần thắng thuộc về S-Class, Suzu Luna! Amano Miku, giữ nguyên cấp A!

Luna trừng mắt nhìn Miku, rồi liếc mắt lườm Himaru sau đó tức giận bỏ đi.
Ngay lập tức, màn chắn ngăn cách giữa sân đấu và ghế quan sát biến mất. Arata không lãng phí một giây nào, chạy phóng lại chỗ Miku đang ngất đi.
Yuuma nhảy hẳn lên lang cang rồi nhảy xuống hàng ghế khán giả bên dưới, chạy nhanh xuống đó. Trước khi chạy đi, cậu không quên đưa mắt nhìn sang Himaru. Nhưng cô đã quay lưng bỏ đi cùng Shin.
- Miku! Miku! Nghe tớ nói không! Tỉnh lại đi, Miku!
Arata lay nhẹ Miku, không ngừng gọi tên cô trong sự hối hả. Cậu cố không chạm vào mấy vết thương trên làn da trắng nõn của Miku. Miku không ngừng thở gấp, đầy mệt mỏi và đau đớn dù đôi mắt vẫn nhắm chặt.
- Sao rồi?
Yuuma vừa chạy tới, cậu quỳ một chân bên cạnh Miku. Đôi mắt sắc đỏ luôn lạnh lùng lúc này đầy sốt sắn. Cậu nhìn cơ thể thương tích của Miku, rồi nhìn vẻ mặt lo lắng tột độ của Arata. Trong lòng Yuuma ánh lên một thắc mắc, tại sao Himaru giúp họ, dù điều đó đồng nghĩa với việc cô để lộ danh tính mà bản thân Himaru luôn chối bỏ.
- Đ-Đưa Amano đến bệnh viện đi!
Một bạn nữ trong số những người chạy đến vây quanh Miku run rẩy lên tiếng. Cô bạn ấy có lẽ cũng vừa khóc nấc, vì khoé mắt vẫn còn dính nước. Arata đưa mắt nhìn cô bạn, rồi nhìn xuống Miku. Cậu lập tức lên tiếng hỏi, không quên đưa mắt nhìn xung quanh.
- Dịch chuyển tức thời, có ai trong số các bạn có void dịch chuyển tức thời không? Làm ơn đưa Miku đến bệnh viện!
Một cánh tay của một cậu nam sinh chầm chậm đưa lên. Như bắt được vàng, Arata lập tức lên tiếng nhờ vả. Cậu nam sinh cũng nhiệt tình giúp Arata dịch chuyển Miku đến bệnh viện ngay lập tức.
Arata định hỏi Yuuma có đi cùng hay không, nhưng khi quay lại thì đã không thấy Yuuma đâu. Nhưng Arata không có thời gian để lãng phí, nên cậu đành nhờ cậu bạn đưa cậu – đang bế chặt Miku trong lòng – đến bệnh viện của Học viện Vicegia.
Vì điều này, những trận đấu còn lại được chuyển sang ngày mai. Một phần là vì trong trận đấu của Luna và Miku, Luna đã bao quanh toàn sân đấu một lớp màn bao phủ thời gian. Hay nói dễ hiểu hơn, Luna đã làm cho thời gian bên trong lớp màn bao phủ chậm hơn so với bên ngoài. Bởi vì bây giờ, khi trận đấu kết thúc đồng nghĩa với việc lớp màn bị vô hiệu, thì trời đã sụp tối rồi. Luna rõ ràng cố tình kéo dài thời gian. Cô ta thật quá ác độc, khi không những làm cho thời gian chậm lại, mà còn hành hạ Miku như thế.
Sau khi vượt qua dòng người đang đứng bu lại ở khán đài và hành lang ra về mà không biết nên ra về hay ở lại, Yuuma chạy ra khỏi sân đấu. Ra khỏi sân đấu là một con đường khá vắng vẻ. Bởi vì hành lang mà Yuuma ra khỏi dẫn ra một con đường ít người qua lại, thay vì là hành lang dẫn thẳng ra lối chính là ai cũng đi.
Đang là mua xuân nên không khí khá lạnh. Dọc hai bên đường là hai hàng cây hoa anh đào đang nở rộ trông rất đẹp. Yuuma chạy trên con đường phủ một màu hồng nhạt của cánh hoa đào rơi. Khi nhìn thấy hai con người đang đi phía trước, Yuuma mới giảm tốc độ của mình lại.

Nghe thấy tiếng bước chân đều đều rồi chậm lại dần phía sau, Shin hơi mỉm cười. Cậu dừng chân khiến Himaru cũng dừng theo mà không hiểu mô tê gì. Shn cười nhẹ với cô em gái, đưa tay xoa đầu Himaru, bỏ lại một câu rồi bỏ đi trước.
- Có người muốn nói chuyện với em kìa!
Ban đầu, Himaru chớp chớp mắt, nghiêng đầu khó hiểu trước câu nói của anh trai, nhưng ngay sau đó lại như hiểu ra, khẽ gật đầu. Nhìn theo bóng của Shin khuất đi một lúc, Himaru mới quay đầu lại.
Yuuma không thắc mắc tại sao Shin lại bỏ đi, càng không nghe được cuộc đối thoại ngắn giữa hai người, nhưng cậu vẫn chầm chậm bước về phía Himaru đang đứng. Himaru quay hẳn người lại về phía cậu, hai tay chắp ra phía sau.
- Cậu có chuyện gì sao? Sao lại đuổi theo tôi?
- Cậu biết mà còn hỏi.
- Hửm? – Himaru vờ nghiêng đầu thắc mắc
- Sao cậu lại để lộ danh tính của mình vì Miku chứ? Cậu không phải... đã quyết định phản bội lại bọn tớ sao?
- Cậu nói rất đúng, rằng tôi đã định làm vậy. Nhưng cơ thể và suy nghĩ của tôi lại chống lại mệnh lệnh từ não bộ, bởi vì chúng muốn cứu Amano Miku.
- Lí do thật kì cục!
- Vậy sao? – Himaru hơi mỉm cười, dừng lại chút, cô lại hỏi – Cậu đuổi theo tôi, là để hỏi chuyện này?

- Tớ...
- Tôi ghét ai mập mờ lắm! Về chuyện của Amano Miku, thật sự thì tôi đã nghĩ, mình không được cứu cậu ta, mình không được làm vậy.
- ...
- Đôi lúc, tôi tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ, nhưng khi nhìn nhận lại, tôi hoàn toàn không mạnh mẽ như tôi nghĩ. Bởi vì, tôi đã không thể ngồi nhìn Amano Miku bị hành hạ bởi Luna, và bởi vì...
Himaru chợt dừng lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt cúi gầm xuống, rồi lại ngẩng lên trong sự ngạc nhiên của Yuuma. Himaru mở đôi mắt vừa nhắm hờ trong giây lát ra, hơi cười, không biết vì vẻ mặt của Yuuma lúc này, hay vì điều gì khác. Bàn tay Himaru đặt lên ngực trái.
- Và cũng bởi vì, tôi đã không thể chối bỏ thứ tình cảm mà tôi dành cho cậu.
Đôi mắt Yuuma mở to đầy kinh ngạc.
- Himaru...? Cậu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận