Bí Mật Căn Phòng Đỏ (The red Pavilion)

Địch công hỏi chuyện Ngân Tiên

Lời khai của lão Ôn Nguyên

Mặc dù vừa quá trưa một chút nhưng các đường phố đã rất đông đúc. Những người đưa tin và các thương gia đi lại tấp nập. Khắp mọi nơi người ta nghe thấy âm thanh của sáo, đàn và tiếng trống của những kỹ nữ đang luyện tập và ca hát.

Mã Tông dừng lại ở trước cánh cửa được đánh dấu “ Đẳng cấp thứ hai, phòng số 4”. Anh giải thích với người phụ nữ già đang cáu kỉnh ra mở cửa là họ muốn tìm Ngân Tiên. Người phụ nữ lặng lẽ dẫn họ vào một phòng chờ nhỏ và đi gọi cô gái.

Ngân Tiên đi đến và cúi chào. Cô kín đáo bỏ qua cái nháy mắt của Mã Tông ra hiệu cho cô sau lưng Địch công. Quan án ra hiệu cho người phụ nữ lớn tuổi để họ lại một mình, sau đó ông ân cần nói với cô gái:

- Ta biết rằng cô là một học trò của Hoa hậu. Cô ta dạy cô hát và nhảy, ta nghĩ thế? – khi thấy cô gái gật đầu, ông nói tiếp – Vì vậy, cô biết cô ta rất rõ phải không?

- Ồ vâng, thưa ngài! Tôi gặp cô ta hầu như hàng ngày.

- Như vậy thì cô có thể giúp ta giải đáp một nghi vấn mà ta đang thắc mắc. Ta được biết là cô ấy đang mong đợi người đồng nghiệp của ta, quan án Lỗ, mua cô và cô ta rất thất vọng khi biết rằng mình đã nhầm. Sau đó, cô ta bắt đầu tìm kiếm một người bảo trợ khác. Điều này chứng minh là cô ta muốn tìm một người yêu sẵn sàng đưa cô đi và kết hôn với cô ta, phải thế không?

- Cô ta rất quan tâm về điều đó, thưa ngài! Cô thường nói với tôi và các cô gái khác việc cô ta được chọn làm Hoa hậu là một cơ hội bằng vàng để cô tìm được một người bảo trợ giàu có và đảm bảo cho mình một vị trí an toàn trong cuộc sống.

- Chính xác! Đúng là cô ta đang muốn điều đó, thế thì tại sao cô ta lại từ chối đề nghị của một người nổi tiếng và giàu có như Viện sĩ Lý Liên?

- Tôi đã tự hỏi về điều đó, thưa ngài! Tôi đã thảo luận chuyện đó với các cô gái khác, tất cả chúng tôi nghĩ rằng cô ta phải có một lý do đặc biệt nào đó nhưng chúng ta chỉ có thể phỏng đoán thôi. Có một điều gì đó bí mật về mối quan hệ của họ, chúng tôi không bao giờ biết được nơi họ…ở cùng với nhau. Ông ta mời cô ta cùng đi với mình ở khắp nơi nhưng sau bữa ăn tối họ không bao giờ sử dụng các phòng riêng mà nhà hàng dành cho họ. Và cô ta không bao giờ đưa ông ấy về nơi ở của mình. Sau khi tôi nghe nói rằng Viện sĩ đã tự sát vì cô ấy, tôi… cô đỏ mặt và liếc nhanh quan án – Phải, tôi có đôi chút tò mò về mối quan hệ của hai người đó nên đã dọ hỏi người nữ tỳ già chăm sóc cho hoa hậu. Nhưng bà ta nói là Viện sĩ chỉ đến thăm nhà của hoa hậu duy nhất có một lần, đúng vào cái đêm ông ta tự sát. Và trong lần đó họ chỉ trò chuyện rất ngắn gọn. Tất nhiên là Hoa hậu có rất nhiều quyền hạn trên hòn đảo này, vì vậy cô ta có thể quan hệ với người nào hâm mộ cô ta. Chiều hôm qua tôi đã đánh bạo hỏi cô ta về vấn đề này nhưng cô ta đã trả lời cộc lốc đó là chuyện của cô ta. Tôi nghĩ rằng điều này khá lạ vì cô ta luôn luôn kể với chúng tôi một cách chi tiết về những lần quan hệ thân mật của cô ta với khách hàng. Tôi nhớ cô ấy đã làm tất cả chúng tôi cười bò ra khi cô ấy mô tả làm thế nào mà một người mập béo như thẩm phán Lỗ có thể…

- Dừng lại! – Địch công vội vàng ngắt lời cô ta – Cô là một ca sĩ tốt, ta nghe nói thế. Theo như thuộc hạ của ta nói lại thì cô đang theo học bà Linh, một gái điếm già.

- Tôi không biết là thuộc hạ của ngài lại nhiều chuyện như thế! – cô gái nói và liếc nhìn Mã Tông với vẻ khó chịu – Nếu các cô gái khác ở đây nghe được điều này họ sẽ tìm bà Linh để học và sau đó thì tất cả đều hát những bài hát giống như tôi!

- Chúng tôi sẽ giữ bí mật cho cô! – quan án nói với nụ cười – Ta muốn có một cuộc trò chuyện với bà Linh về những chuyện xảy ra trước đây. Ta không muốn những người khác biết về cuộc nói chuyện này do đó không thể triệu tập bà ta một cách chính thức. Ta nhờ cô sắp xếp một nơi gặp gỡ thích hợp.

- Đó là một việc khó khăn, thưa ngài – cô cau mày và nói – Thực tế là tôi mới vừa gặp bà ta. Bà ta không cho tôi vào nhà mà nói qua cánh cửa là bà ta đang bị ho rất nặng. Và do đó không thể dạy cho tôi trong một tuần hoặc lâu hơn.

- Bà ta không quá yếu để trả lời một vài câu hỏi đơn giản chứ - Địch công nói một cách gắt gỏng – Đi và nói với bà ta trong một giờ hoặc lâu hơn một chút cô sẽ đến đó cùng với ta.

Ông đứng lên và nói thêm:

- Ta sẽ quay lại đây sau một lúc nữa.

Ngân Tiên tiễn họ ra cửa. Khi ra đến bên ngoài quan án nói với Mã Tông:

- Ta muốn Tào Phan Tề có mặt khi ta hỏi bà Linh vì ông ta có thể đưa ra những đề nghị có ích. Đi vào quán rượu lớn nhất hỏi xem có thể tìm thấy ông ta ở đâu!

Họ là những người may mắn, người quản lý nói rằng Tào Phan Tề đang ở đó. Ông ta đang ở nhà kho phía sau cửa hàng để kiểm tra số rượu vừa được chuyển đến.

Họ tìm thấy Tào đang cúi xuống một cái lọ bằng đất nung lớn được bịt kín bằng đất sét. Ông rối rít xin lỗi vì tiếp khách trong nhà kho và muốn đưa họ lên lầu để xem một mẫu rượu mới. Nhưng Địch công vội nói:

- Ngay bây giờ ta đang rất bận. Ta chỉ muốn nói cho ông biết là chiều nay ta sẽ đặt vài câu hỏi với một bà già mà ba mươi năm trước là một kỹ nữ nổi tiếng tại đây. Ta nghĩ rằng ông cũng muốn có mặt.

- Tôi chắc chắn có mặt! – Tào kêu lên – Làm thế nào mà ngài tìm ra bà ta, thưa đại nhân? Tôi đã cố gắng tìm một người như thế trong nhiều năm qua!

- Dường như rất ít người biết đến sự tồn tại của bà ấy. Bây giờ ta có việc phải đi đến một nơi khác. Trên đường quay lại tôi sẽ đón ông đi cùng.

Tào Phan Tề cảm ơn quan án một cách nồng nhiệt.

Khi họ ra đến bên ngoài Địch công nhận xét:

- Có vẻ như ông Tào thành thạo trong việc kinh doanh của mình hơn là cách ông ta muốn làm ta tin sáng nay!

- Có một vài người không thích hương vị của một thương hiệu mới! – Mã Tông vừa cười vừa nhận xét.

Cửa hàng đồ cổ của Ôn Nguyên nằm ở một góc phố đông đúc. Họ nhận thấy có những cái bàn lớn và nhỏ trên đó chất đầy các bình hoa, tượng, hộp sơn mài và các thứ đồ cổ đủ loại với nhiều kích cỡ khác nhau. Khi người bán hàng mang tấm danh thiếp lớn màu đỏ của Địch công lên lầu, quan án thì thầm với Mã Tông:

- Ngươi đi lên cầu thang cùng với ta, ta sẽ giới thiệu ngươi là một nhà sưu tập đồ sứ - ông nói tiếp khi thấy Mã Tông tỏ vẻ phản đối – Ta muốn ngươi có mặt ở đó như một nhân chứng.

Ôn Nguyên vội vã đi xuống và cúi mình thi lễ với quan án. Ông ta bắt đầu nói những lời chào hỏi lịch sự thông thường nhưng đôi môi mỏng của ông ta co giật. Ông chỉ có thể phát ra những tiếng lắp bắp rời rạc một cách bối rối. Địch công nói với vẻ chân thành:

- Ta nghe nói rất nhiều về bộ sưu tập đồ cổ của ông, ông Ôn. Ta không thể cưỡng lại được sự cám dỗ để đến đây và xem qua chúng.

Ôn lại cúi mình thi lễ lần nữa. Khi ông biết được mục đích chuyến viếng thăm của Địch công, ông đã tự chủ lại và bớt sợ hãi. Ông nói với một nụ cười nhẹ:

- Những thứ tôi để dưới đây chẳng đáng gì, thưa đại nhân! Những thứ này chỉ dành cho bọn du khách ngu dốt từ khắp nơi đến đây. Cho phép tôi dẫn ngài lên lầu!

Căn phòng ở tầng hai được thiết kế trang nhã với những món đồ cổ có giá trị, trên các kệ dọc theo bức tường là bộ sưu tập đồ cổ bằng sứ. Ông chủ tiệm đồ cổ dẫn Địch công và Mã Tông đến một căn phòng nhỏ phía sau và mời quan án ngồi xuống chiếc bàn uống trà nhỏ đặt tại đó. Mã Tông đứng phía sau ghế của Địch công. Ánh sáng chiếu qua các cửa sổ bằng giấy rọi vào những bức hoạ treo trên tường làm ánh lên màu sắc tinh tế của chúng và mức độ cổ xưa theo thời gian. Không khí trong phòng rất mát mẽ, dễ chịu nhưng Ôn vẫn đưa cho khách một chiếc quạt bằng lụa xinh đẹp. Khi ông chủ tiệm đồ cổ rót nước trà ướp hoa nhài vào đầy tách của Địch công, quan án nói:

- Bản thân tôi quan tâm đến các bức hoạ cổ và thư pháp. Tôi mang trợ lý của tôi đi cùng bởi vì anh ta là một chuyên gia về đồ sứ.

- Đó là một cơ hội may mắn cho tôi! – Ôn Nguyên nói một cách háo hức. Ông đặt một hộp sơn mài hình vuông lên bàn và lấy từ trong đó ra một bình hoa màu trắng thanh mảnh. Ông nói tiếp:

- Sáng nay có một người đàn ông mang chiếc bình này đến cho tôi nhưng tôi có một số nghi ngờ về nó, quý ngài đây có ý kiến như thế nào?

Anh chàng võ sĩ có vẻ không hài lòng nhìn chằm chằm vào chiếc bình với một vẻ mặt cáu kỉnh không giấu diếm, Ôn vội vã đặt chiếc bình trở lại cái hộp và nói với vẻ hối lỗi:

- Phải, tôi cũng nghi ngờ nó là đồ giả, nhưng tôi nghĩ rằng nó cũng không phải là xấu lắm. Phải, quý ngài đây đúng là người sành sõi về đồ sứ!

Khi Mã Tông đã quay lại vị trí của mình sau ghế của Địch công với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, quan án ân cần nói với ông chủ tiệm đồ cổ:

- Ngồi xuống, ông Ôn! Chúng ta hãy thong thả trò chuyện – Khi Ôn Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, quan án làm như tình cờ nói thêm – Không nói về đồ cổ, nhưng nói về những điều dối trá ông đã nói sáng nay tại tòa án.

Khuôn mặt gầy gò của Ôn Nguyên vụt trở nên xanh xao. Ông ta lắp bắp:

- Kẻ hèn này không hiểu đại nhân muốn nói gì…

- Ngươi nói – Địch công ngắt lời ông ta một cách lạnh lùng – rằng đêm qua ngươi đã trở về đây ngay sau khi rời khỏi khách sạn Gia Hạc. Ngươi nghĩ rằng không ai nhìn thấy ngươi đã tàn nhẫn hành hạ một cô gái không có khả năng tự vệ trong trường đào tạo các kỹ nữ. Nhưng một nữ tỳ đã theo dõi ngươi và báo cáo lại mọi việc cho ta.

Mặt của Ôn Nguyên bắt đầu đỏ ửng, ông ta liếm đôi môi mỏng của mình sau đó trả lời:

- Tôi không nghĩ rằng cần phải báo cáo cái việc đó, thưa đại nhân. Những cô gái bướng bỉnh cần phải có một số hình phạt trong một lúc nào đó để…

- Đó là điều ngươi sẽ bị trừng phạt! Ra toà án và ngươi sẽ lãnh năm mươi roi bằng roi da nặng! Giảm bớt mười roi vì tuổi tác của ngươi nhưng số còn lại vẫn đủ để ngươi nằm liệt giường trong suốt cuộc đời còn lại!

Ôn vội vàng đứng lên và quỳ xuống trước mặt quan án. Ông ta dập đầu xuống sàn nhà cầu xin lòng thương xót.

- Đứng lên! – quan án ra lệnh – Ngươi sẽ không bị đánh đập bởi vì đầu ngươi sẽ rơi giữa pháp trường. Ngươi liên quan đến một vụ giết người!

- Một vụ giết người? – Ôn thét lên – Không bao giờ, thưa đại nhân! Không thể nào… Tại sao lại là giết người ?

- Việc giết chết Viện sĩ Lý Liên. Một người nào đó đã nghe ngươi nói chuyện với ông ta, cách đây mười ngày, vào buổi sáng ông ta đến đây.

Ôn nhìn chằm chằm vào quan án với đôi mắt mở to.

- Gần bến thuyền, dưới gốc cây, đồ khốn! – Mã Tông gầm gừ.

- Nhưng không có ai … Ôn bắt đầu sau đó tự chủ lại và nói tiếp – đó là nói về …

Ông ta dừng lại, làm một cử chỉ tuyệt vọng để tự chủ lại.

- Nói, nói sự thật đi! – Địch công quát.

- Nhưng…nhưng nếu cuộc trò chuyện của chúng tôi đã bị nghe trộm – Ôn than thở - thì ngài phải biết là tôi đã nói những gì với Viện sĩ ! Tôi đã nói với ông ta thật là điên rồ khi cố gắng chiếm đoạt con gái của Phong, rằng Phong sẽ có một sự trả thù khủng khiếp và ông ta…

- Kể lại toàn bộ câu chuyện! – quan án ngắt lời – làm thế nào nó dẫn đến vụ giết người ?

- Đó chính là Phong, tên lừa đảo, đã vu khống tôi! Tôi không dính dáng gì đến cái chết của Viện sĩ! Điều đó chắc là do Phong, chính là hắn ta! – Ông ta hít một hơi dài sau đó nói tiếp bằng giọng nói đã bình tĩnh hơn – Tôi sẽ nói cho ngài biết chính xác những gì đã xảy ra, thưa đại nhân! Vào lúc bình minh đầy tớ của Viện sĩ đã đến cửa hàng này của tôi, tôi vừa thức dậy. Anh ta nói rằng Lý, người mà tôi đã mong đợi từ đêm hôm trước, đã ở trên chiếc thuyền và thuyền đó đã va chạm với một chiếc thuyền khác và bây giờ anh ta đang chờ tôi trên bến tàu. Tôi biết cha của anh ta, quan ngự y Lý Huy, tôi mong có vụ mua bán tốt đẹp với người con. Tôi nghĩ rằng có lẽ anh ta…

- Hãy kể lại tất cả những việc đã xảy ra! – Địch công ra lệnh.

- Nhưng Lý không muốn mua đồ cổ. Anh ta nói với tôi rằng anh ta muốn tôi giúp anh ta có một cuộc gặp gỡ bí mật với Bích Ngọc, con gái của Phong Đại! Anh ta nói là đã gặp cô ta khi thuyền của họ va chạm với nhau. Anh ta đã cố gắng thuyết phục cô ta qua đêm với mình trên thuyền của anh ta nhưng cô ta đã từ chối. Chính vì thế niềm kiêu hãnh của tên ngốc đó bị tổn thương và anh ta quyết tâm chiếm đoạt bằng được cô ấy theo cách của mình. Tôi cố gắng giải thích với anh ta điều ấy là không thể được, rằng cô ta là một cô gái đức hạnh và cha cô ta là một người đàn ông giàu có, có ảnh hưởng rất lớn không chỉ ở nơi đây mà còn…

- Ta biết điều đó. Nói cho ta biết sự thù hận của ngươi đối với Phong Đại đã làm cho ngươi có suy nghĩ như thế nào ?

Ông nhìn thấy gương mặt hốc hác của Ôn Nguyên co giật dữ dội. Dự đoán của ông đã đúng. Lão già buôn đồ cổ lau mồ hôi trên trán. Lão nói một cách chán nản:

- Đó là một sự cám dỗ quá mạnh, thưa đại nhân. Tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp. Nhưng Phong luôn đối xử với tôi như là… một kẻ hèn kém, cả trong kinh doanh và trong … trong các vấn đề riêng tư. Tôi nghĩ đây là một cơ hội để có thể làm nhục Phong, đánh vào hắn một đòn trí mạng thông qua đứa con gái của hắn. Và nếu kế hoạch có thất bại thì sau đó tất cả hậu quả sẽ do Viện sĩ chịu trách nhiệm. Vì vậy, tôi nói với Lý là tôi biết cách làm thế nào để buộc cô gái đến gặp anh ta và sau đó thì anh ta muốn làm gì thì làm. Nếu anh ta đến nhà tôi vào buổi chiều, chúng tôi sẽ thảo luận về các chi tiết của kế hoạch.

Lão già buôn đồ cổ liếc nhanh vào khuôn mặt bình thản của Địch công trước khi tiếp tục:

- Lý đã đến. Tôi nói với anh ta rằng trước đây có một người nổi tiếng tại đây đã tự sát bởi vì người kỹ nữ mà anh ta yêu đã bỏ rơi anh ta. Người ta cũng biết Phong Đại là tình địch của người đàn ông đó và có tin đồn là Phong Đại đã giết anh ta. Có thể có một số sự thật trong tin đồn, thưa đại nhân! Tôi thề rằng vào đêm mà người đàn ông qua đời tôi thấy Phong lảng vảng gần khách điếm nơi việc đó xảy ra! Tôi tin rằng Phong đã giết chết người đàn ông và dàn dựng cho nó như là một vụ tự tử - ông ta hắng giọng sau đó nói tiếp – Tôi đã nói với Lý là cô Phong biết những tin đồn về cha mình. Nếu Viện sĩ gởi một tin nhắn đến cho cô ta và nói rằng anh ta có bằng chứng không thể chối cãi về tội lỗi của cha cô ta, cô ta chắc chắn sẽ tìm đến với anh ta vì cô rất yêu quý cha của mình. Sau đó, anh ta có thể làm gì cô ta tuỳ thích bởi vì cô không bao giờ dám buộc tội anh ta. Đó là tất cả, tôi thề đấy, thưa đại nhân! Tôi không biết Viện sĩ có thực sự gởi tin nhắn cho cô ta hay không, tôi không biết, nếu anh ta đã làm điều đó cô gái có bí mật đến với anh ta hay không. Tôi chỉ biết là vào đêm Viện sĩ qua đời tôi thấy Phong lãng vảng trong công viên phía sau Căn Phòng Đỏ. Nhưng tôi không biết bất cứ điều gì xảy ra ở đó. Xin hãy tin tôi, thưa đại nhân!

Một lần nữa, ông ta quỳ xuống và dập đầu liên tục trên sàn nhà.

- Ta sẽ kiểm tra từng lời nói của ngươi – Địch công nói – Ta hy vọng ngươi nói sự thật vì lợi ích của ngươi. Bây giờ ngươi sẽ viết ra một tờ khai đầy đủ, nói rằng ngươi đã nói dối tại tòa án có chủ ý, đó là sau khi Nguyệt Thu thì thầm với ngươi là ngươi sẽ tìm thấy Ngân Tiên bị trói hoàn toàn khỏa thân tại cây cột trong hội trường đào tạo và chỉ trông chờ vào lòng thương xót của ngươi, ngươi đến đó và sau khi cô bé không chịu nghe theo lời đề nghị kinh tởm của ngươi, ngươi đã đánh đập tàn nhẫn cô bé bằng một cây sáo trúc dài. Đứng lên và làm như ta đã nói với ngươi!

Ôn vội vàng đứng lên, với bàn tay run rẩy lão lấy một tờ giấy từ ngăn kéo và trãi rộng nó lên mặt bàn. Sau khi chấm mực vào bút, lão dường như không biết bắt đầu từ đâu.

- Ta sẽ đọc cho ngươi! – Địch công quát – Viết! Tôi, người ký tên dưới đây, xin thú nhận trong tờ khai này vào đêm 28 tháng 7 …

Khi lão già buôn đồ cổ viết xong, quan án bắt lão đóng dấu ngón tay cái của lão vào tờ khai. Sau đó, ông đẩy nó sang cho Mã Tông, anh cũng đóng dấu ngón tay mình vào đó như một nhân chứng.

Địch công đứng lên, bỏ tờ khai vào tay áo của mình và nói cộc lốc:

- Chuyến đi của ngươi đến kinh đô bị huỷ bỏ. Ngươi bị quản thúc tại nhà cho đến khi có thông báo mới.

Sau đó, ông bước xuống cầu thang, tiếp theo sau là Mã Tông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui