"Nếu cái người tỏ tình biết bí mật của họ, có khả năng người đó sẽ bị giết. Không ai muốn bí mật của mình bị người khác phát hiện cả."
Tôi không có cách nào khỏi những lời nói của cô bạn thân. Hôm đó, nhỏ còn hỏi có tôi đã gặp biến cố gì không. Thú thật, tôi thật sự rất muốn mở miệng khai nhận: Tao gặp phải tội phạm giết người, chị ta giấu xác ở sân sau nhà. Chưa kể, hình như đang theo dõi tao, tao phải làm cách nào để bảo vệ tốt bản thân mình đây?
Một bên khuyên là không nên báo cảnh sát, nhưng linh tính lại mách bảo với tôi rằng, phải báo cảnh sát. Chị ta có thể phanh thây người khác, lại còn nhàn nhã đến nhà hàng ăn cơm, nhất định không hề hối hận. Chị ta tuyệt đối không phải người thường.
Báo cảnh sát đi. Vì chính mình, cũng là vì người khác!
Trong lòng chứa bí mật dẫn đến tâm trạng không tốt. Ngày đi làm hôm nay vô cùng lo âu. Ngay cả trong lúc phục vụ khách hàng, tôi cũng không ngừng nghĩ đến việc báo cảnh sát.
Tuy là phải báo cảnh sát, song cũng cần có chứng cứ mới được. Chứ tôi cứ đánh liều như vậy mà báo cảnh sát, hậu quả sẽ giống như việc chị ấy đi rêu rao với người khác rằng "Tôi từng giết người, bạn có tin không?", cảnh sát sẽ cảm thấy tôi đang nói đùa. Chị ấy là luật sư, có thân phận bảo hộ, điều đó chỉ tăng thêm phần chính nghĩa của chị ta, khó mà lột bỏ chiếc mặt nạ da người trên mặt chị hơn.
Ting ting!
Điện thoại vang lên, tôi ngừng việc đang làm, lấy điện thoại ra xem. Là một tin nhắn.
[Vợ yêu❤]:
[Em đang đi làm sao?]
Đậu!
Tay cầm điện thoại chợt run lên, suýt nữa thì đánh rơi xuống sàn. Ai mà ngờ được, người mình thích thầm lại nhắn tin cho mình cơ chứ? Người thường không thể đạt được như vậy...
Không đúng, chị ta là kẻ giết người. Khả Tâm, chị ta là một tội phạm!
Tôi hơi do dự, không biết nên trả lời thế nào. Khẽ cắn môi, nhét lại điện thoại vào túi, vờ như không thấy.
Tôi thật sự cho rằng, làm vậy bản thân tránh được một kiếp nạn. Đợi đến khoảng 5 giờ rưỡi chiều, câu nói "Kính chào quý khách!" phát ra từ người đồng nghiệp đứng ở cửa. Tôi liền biết, người phụ nữ ấy lại đến ăn cơm. Tôi giả lúi húi trong phòng bếp, song chưa được bao lâu, lại bị chủ bếp đuổi ra ngoài, bảo tôi ở phòng bếp làm vướng tay vướng chân.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải giả vờ đi phục vụ các bàn của thực khách khác. Có điều, chiều nay người đến ăn cơm khá thưa thớt, dù cho tôi đã làm luôn phần của người khác thì vẫn có thời gian rảnh tay.
Tôi đưa mắt liếc sang bàn của chị, phát hiện ra chị ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
1
Chị ấy híp mắt nhìn tôi cười ha hả. Thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đầu hàng mà đi qua.
"Em tránh mặt chị?" Chị cười rồi hỏi.
Vừa bước đến, liền bị chị hỏi một câu bỏ ngỏ như vậy, tôi lập tức xấu hổ không biết phải trả lời ra sao. Đầu óc trống rỗng, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đáp:
"Nào có... Chỉ là em vừa phục vụ cho vị khách khác."
"Chị gửi tin nhắn cho em, sao em chưa hồi âm?"
Mỗi một câu hỏi của chị, áp lực trong tôi tăng lên gấp bội, trán không ngừng đổ mồ hôi. Trông chị không giống với người không biết lựa tình huống mà bắt chuyện, EQ chắc chắn rất cao, chỉ có thể là chị ấy cố tình bắt chuyện nhằm quan sát phản ứng.
"Ơ, chị có gửi tin nhắn cho em hả?" Tôi giả vờ như không biết, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu diễn. "Thật sự có nè, xin lỗi chị nha. Hôm nay công việc của em khá bận, với lại lúc làm, tụi em không được xem điện thoại."
"Em vẫn giữ tên danh bạ của chị... là cái đó nhỉ?"
Bà mẹ nó... Người phụ nữ này...
Suýt chút nữa thì tôi hộc máu. Hóa ra ngày ấy chị không hỏi là có nguyên do. Chị ta muốn giữ điều thú vị cho cuộc vui sau này, tận hưởng vẻ mặt hổ thẹn của tôi suốt buổi chiều đến tận tối.
"Tên danh bạ gì ạ?"
Lỡ giả ngu rồi giả cho tới. Tôi không dám thừa nhận là mình yêu thầm chị ấy.
Chị thấy tôi phản ứng như vậy, cảm thấy nếu có tiếp tục hỏi cũng không có nghĩa gì, đành phải đổi sang chủ đề khác.
"Hôm nay có món mới không?"
"Có, hôm nay đầu bếp chính vừa phát minh ra món ăn vặt mới, chị có thể nếm thử 'tôm viên mù tạt'".
Khoảng thời gian kế tiếp, đoạn đối thoại giữa tôi và chị ấy đều rất bình thường. Vì sự kiện quấy rối lần trước mà chị mời tôi ăn cơm, và không dùng nó để mời tôi ăn thêm bữa nữa. Tôi thấy mình thật may mắn.
Tôi quay lại phục vụ các vị khách khác như thường lệ, thi thoảng lại ghé mắt sang chỗ chị. Đa số, lần nào chị ấy cũng đón được ánh mắt của tôi. Cái người chết tiệt này, lại có thể vừa ăn cơm vừa không kiêng dè mà nhìn tôi làm việc.
Rốt cục cũng được rảnh rỗi, tôi đứng một bên chờ đợi có vị khách nào đó gọi mình. Lúc này, khi quay sang bàn của chị, phát hiện người đã biến mất.
Đi WC rồi chăng? Tôi bị phân tâm khi nghĩ đến nó.
Điện thoại lại vang lên, tôi nhìn vào màn hình, cái tên danh bạ khốn kiếp ấy lại hiện lên. Đậu xanh, hôm nay tôi phải sửa lại nó.
[Vợ yêu ❤]:
[Khả Tâm, WC chỗ em không có giấy. Em cần vài tờ khăn giấy giúp chị được không?]
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến, là muốn mù như chưa thấy, song thấy cách nói của chị có vẻ rất khẩn cấp. Dẫu sao chị cũng là thực khách của nhà hàng, sao tôi có thể làm vậy được.
Bất đắc dĩ, tôi đành vào nhà kho cầm một cuộn giấy vệ sinh đi vào WC tìm chị.
"Chị ở buồng nào thế?"
"Đây này."
Tôi nghe thấy tiếng chị ở buồng bên cạnh. Đứng trước cửa WC gõ nhẹ hai cái, song giây tiếp theo không đợi tôi kịp phản ứng. Chị ấy kéo tay tôi vào bằng một lực rất lớn, sau đó thì đóng cửa buồng lại.
"Chẳng phải nói làm việc không được xem điện thoại sao?"
Chị chống một tay, tay còn lại giữ hai tay tôi áp lên vách tường. Đôi mắt chị nheo lại thưởng thức nỗi sợ hãi từ tôi. Tôi thiếu điều xem hét lên.
2
Giữ bình tĩnh nào! Chị ấy không thể giết mình trong WC được! Hãy giữ bình tĩnh!
"Em mới nghỉ tay nên xem được thôi..."
Trong không gian chật hẹp, tôi cảm nhận được ngoài tiếng thở của chị, còn có tiếng tim tôi đang đập thình thịch vì hoảng sợ.
"Em thích chị?"
Câu này của chị khiến tôi sợ tới mức sửng sốt. Tôi cảm giác được chị ấy đang vuốt ve chơi đùa dưới chân mình, lướt dọc theo khe háng và sờ vào vùng kín. Tôi dại đi, chuyện gì thế này?!
Cách chị sờ, vừa quấy mà cũng vừa tục. Chị tụt quần tôi xuống, sau đó mơn trớn vùng nhạy cảm của tôi qua lớp quần lót. Chị ấy cúi đầu hôn vào môi, vào cổ tôi, cả người tôi cứng đờ. Giống như con mồi bị dã thú hung ác nhắm trúng, không dám nhúc nhích.
Tôi muốn kêu cứu, nhưng khổ nỗi giọng khàn đặc. Ngoài trừ âm vẻ căng thẳng mà nuốt nước miếng ra, thì không làm được gì nữa. Tôi như con rối gỗ, để mặc cho chị chi phối. Cánh tay đang chống tường của chị bất chợt thay đổi vị trí, sờ soạng thân trên của tôi.
"Mùi hương trên người em thật sự rất quen..." Chị ấy vừa liếm láp vùng cổ tôi vừa nói. Nội tâm tôi căng thẳng đến mức phát run. Tôi thực sự lo sợ rằng câu tiếp theo chị ấy sẽ là "Buổi tối hôm đó chính là em sao?"
5
Trước khi tôi kịp phản ứng lại, tay chị đã nhấc cằm tôi lên, hôn lấy tôi thật sâu. Tôi trợn tròn mắt nhìn cái biến cố này!
Tôi không có cách nào khống chế phản ứng sinh lý của cơ thể chính mình. Như bị khiêu khích, tôi ướt đẫm. Chị hôn tôi xong, tôi thở hổn hển nhìn chị ấy, não như thiếu oxy. Khóe miệng còn dính nước bọt do nụ hôn của chị để lại. Trông tôi bây giờ không hề ổn chút nào.
Nhân lúc tôi sơ ý, chị sấn tới. Móc điện thoại từ trong túi ra, khẽ cười một cái, nụ cười dần trở nên ác liệt hơn. Sau đó giơ điện thoại đến trước mặt tôi.
"Nhóc Khả Tâm ơi, tôi muốn biết, tôi làm vợ yêu của em bao lâu rồi?"
3