Ngày kế, Tần Dịch Tắc và Lê Tân đi chụp quảng cáo cho Balance.
Hãng âu phục thiết kế mà Tần Dịch Tắc làm đại diện vừa ra bộ sưu tập mới, trang phục hè năm nay dùng gam màu pastel làm chủ đạo, vốn đi trên con đường “cấm dục lạnh lùng”, giờ lại đổi sang một thân quần áo màu sáng, nhẹ nhàng khoan khoái, cả người Tần Dịch Tắc trở nên ôn hòa hơn nhiều, người phụ trách bên phía đầu tư rất hài lòng, cười nói: “Sau khi Tần lão sư kết hôn, khí chất cũng khác hẳn, cực kỳ phù hợp với phong cách thời trang mùa này của chúng tôi.”
Tần Dịch Tắc cũng cảm thấy khá ổn, chọn vài tấm đẹp trai nhất gửi cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh giơ ngón tay cái lên: “Đẹp trai lắm, quần áo rất hợp với anh.”
Được người yêu khen ngợi, Tần Dịch Tắc vui sướng, nói với Lê Tân: “Bộ sưu tập lần này, mua cho tôi mười bộ.”
Lê Tân nghi hoặc: “Một lần mua nhiều thế để làm gì?”
Tần Dịch Tắc nói: “Lạc Ninh thích.”
Lê Tân: “……”
Làm một con cẩu độc thân lâu năm, mỗi giờ mỗi khắc anh đều bị Tần Dịch Tắc nhét thức ăn cho chó vào miệng.
Bởi vì khi quay xong , Tần Dịch Tắc xin nghỉ phép, Lê Tân đã từ chối một đống phỏng vấn và show truyền hình, cho nên, mấy ngày tiếp theo, hiếm thấy có thời gian rảnh rỗi, Tần Dịch Tắc liền nằm lì ở nhà đọc sách.
Không có Lạc Ninh, hắn đọc sách cũng không tập trung.
Lạc Ninh đang làm gì? Phim có quay thuận lợi không? Thật muốn nhìn thấy Lạc Ninh, nhưng sợ quấy rầy đến em ấy, đành chờ đến tối video call nói chuyện vậy.
Sao trời còn chưa tối nhỉ? Thật gian nan…
Trong lòng Tần Dịch Tắc nôn nóng, đây là cảm giác mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Thì ra, yêu một người, sẽ không kiềm chế được mà luôn nhớ thương đối phương, trong sách viết cũng đúng đấy chứ. Hắn rất nhớ Lạc Ninh, chỉ mới một ngày không gặp, đã nhớ muốn điên.
Định đọc sách để giết thời gian, kết quả qua cả tiếng đồng hồ, mới đọc từ trang 11 đến trang 13, đã vậy còn chẳng đọng lại gì.
Tần Dịch Tắc bất đắc dĩ buông sách xuống.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn nhận được tin nhắn của Tiêu Trác: “Tôi đang tự hỏi sao đột nhiên cậu lại đòi tài liệu nghiên cứu, thì ra đã kết hôn rồi. Bà xã là ai? Omega nhà ai nhanh khai ra, không phải thiên kim tiểu thư nào đấy mẹ cậu tìm cho chứ?”
Tiêu Trác là nghệ sĩ duy nhất trong giới biết về thân phận thật của Tần Dịch Tắc, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm chẳng khác anh em ruột là mấy. Ban đầu Tần Dịch Tắc không định nói với bạn tốt, bởi vì đây chỉ là hôn nhân hợp đồng, không biết khi nào sẽ ly hôn. Nhưng bây giờ, hắn đã yêu Lạc Ninh, cũng dự định nắm tay Lạc Ninh đến cuối đời, tự nhiên không cần phải lừa gạt bạn bè nữa.
“Cậu từng gặp rồi.” Tần Dịch Tắc nói, “Biên kịch Tiểu Lạc, có ấn tượng không?”
“Tôi X!” Tiêu Trác thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, “Chính là cậu biên kịch hay cười híp mắt đấy á? Cậu ta là Omega?”
“Ừm. Thân phận thật của cậu ấy, nói ra có thể sẽ làm cậu sợ rớt hàm.”
“Xời! Không phải là thiếu gia nhà giàu nào đó tiêm thuốc ức chế ngụy trang thành Beta lăn lộn giới giải trí à? Kịch bản thế này tôi quay vài bộ phim truyền hình rồi, còn cái gì tôi chưa thấy chứ, đòi dọa được tôi ư?”
“Cậu ấy không phải thiếu gia nhà giàu.”
“Ồ? Vậy thì?”
“Là nhị hoàng tử bệ hạ thương yêu nhất, điện hạ Lạc Ninh.” Tần Dịch Tắc tâm tình khoái trá mà dọa bạn tốt.
“……” Lần này Tiêu Trác thật sự té từ trên ghế xuống.
Tôi X! Cái vị biên kịch thực tập cười híp mắt kia hóa ra là nhị hoàng tử điện hạ? Còn bị Tần Dịch Tắc ôm về nhà rồi?!
Tiêu Trác ngoác cả miệng, cơ hồ có thể nhét vừa một quả trứng.
Người đại diện nhìn hắn té khỏi ghế chẳng có tí hình tượng nào, đã vậy còn há to mồm, không nhịn được cau mày: “Cậu đang làm gì đấy, chuyện bé xé ra to!”
Khóe mắt Tiêu Trác giật liên hồi, bò lên nói: “Không có gì, chỉ là tôi vừa nghe một tin rất giật gân.”
Một tay già đời như hăn còn bị dọa cho mất mật, nếu tương lai, mọi người biết chuyện Omega của Tần Dịch Tắc là nhị hoàng tử điện hạ, phỏng chừng sẽ khiến một đám rớt cả tròng mắt.
***
Dọa bạn tốt xong, Tần Dịch Tắc lại đi xem phim.
Thật vất vả trông mong đến tám giờ tối, đoán chừng bên đoàn phim đã hết bận, hắn lập tức phát video cho Lạc Ninh.
Lạc Ninh mới vừa tắm xong, mặc áo ngủ ngồi trong phòng khách. Vu đạo đã chuyển đi từ mấy hôm trước, giờ chỉ có mình cậu ở, cho nên cũng không cần câu nệ gì, cổ áo ngủ lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực trắng nõn.
Lạc Ninh nhìn vào máy thu hình khẽ mỉm cười: “Sao vậy, nhớ em rồi phải không?”
Hình chiếu kỹ thuật 3D làm gương mặt Lạc Ninh gần ngay trước mắt. Nhìn dáng vẻ mặc áo ngủ gợi cảm của cậu, hô hấp Tần Dịch Tắc cứng lại, khó khăn nuốt nước miếng một cái, lúc này mới bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Hôm nay quay có thuận lợi không?”
Lạc Ninh gật gật đầu: “Rất thuận lợi. Sau khi anh rời đi, Vu đạo đã gọi mấy người mới đến huấn luyện, bảo bọn họ học tập tác phong chuyên nghiệp của Tần lão sư, đọc thuộc kịch bản làu làu, hôm nay tất cả mọi người nghiêm túc cực kỳ, hầu hết chỉ quay một hai lần là qua, tiến độ nhanh hơn nhiều so với dự kiến.”
Tần Dịch Tắc vui mừng nói: “Thế thì tốt quá. Tầm khi nào thì phim quay xong vậy?”
Lạc Ninh nói: “Mới quay được một tuần thôi, chắc phải cả tháng nữa mới xong.”
Tần Dịch Tắc: “…” Lâu vậy cơ à?
Lạc Ninh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hưng phấn nói: “Đúng rồi, không phải lúc trước em từng viết lời cho ca khúc chủ đề đấy ư? Vu đạo liên hệ được với một nhạc sĩ lão làng, đã viết nhạc xong rồi, hôm nay bàn bạc với đạo diễn, cuối cùng quyết định tìm nhóm nhạc TIB để trình bày ca khúc chủ đề.”
Tần Dịch Tắc suy nghĩ một chút, nói: “Phong cách nhạc của nhóm TIB, đúng là rất hợp với bộ phim này.” Thấy cậu vui vẻ, tâm tình Tần Dịch Tắc cũng tốt hơn chút, khích lệ nói: “Bộ phim này của em, nhất định sẽ thành công.”
Lạc Ninh gật đầu: “Ừm, em cũng rất tự tin!”
Hai người hàn huyên một hồi, cho tới mười một giờ mới lưu luyến không rời tắt video đi ngủ.
Tuy rằng không thể ôm cậu ngủ khiến trong lòng Tần Dịch Tắc có hơi trống trải lạnh lẽo, nhưng nghĩ đến Lạc Ninh đang nỗ lực vì ước mơ của mình, Tần Dịch Tắc cũng không tiện phản đối —— làm Alpha, phải biết ủng hộ sự nghiệp của bà xã, như vậy mới là một Alpha tốt.
***
Alpha tốt Tần Dịch Tắc tuy không quấy rầy Lạc Ninh công tác, nhưng ngày nào cũng sẽ video cho Lạc Ninh nói chuyện phiếm, quan tâm đến sinh hoạt của Lạc Ninh từng chút một.
Về phần đoàn phim , những người mới nhiệt tình mười phần, nỗ lực nghiên cứu kịch bản, quá trình quay chụp thuận lợi đến không ngờ, đến cuối tháng tư đã hoàn thành 70% bộ phim, còn nhanh hơn cả dự tính.
Buổi tối cuối tuần, Lạc Ninh, Vu đạo, Chu Cẩm Vân cùng tới nhà hàng Lam Nguyệt Loan, Vu đạo đặt trước một phòng lớn, mời nhạc sĩ nổi tiếng, studio IDO, và nhóm nhạc TIB, mọi người tụ tập lại, trước tiên làm quen với nhau.
Bữa tiệc lần này, chủ yếu là để thương lượng về việc phối nhạc cho bộ phim và ca khúc chủ đề, có bạn đại học của Vu đạo làm trung gian, mọi người rất nhanh đã thân thiết.
Studio IDO thu phí chế tác rất cao, nhóm nhạc TIB cũng đang trên đà nổi tiếng, may mắn lúc trước tuyển diễn viên, đoàn phim đã tiết kiệm được khá nhiều chi phí, Vu Thành rất sẵn lòng bơm một khoản lớn vào phần +âm nhạc, nên mới nắm chắc mời bọn họ hợp tác.
Lạc Ninh viết lời còn hơi non nớt, mà nhạc sĩ cũng là tiền bối nổi danh trong giới, giúp cậu sửa lại vài chi tiết nhỏ, sau khi phổ nhạc nghe rất đặc sắc —— bài hát này tên là , miêu tả lại nguyên câu chuyện từ hai gác độ chính và tà. Trình độ của nhạc sĩ rất cao, sản phẩm làm ra cuối cùng, hoàn mĩ bày ra cách nhìn của Lạc Ninh về tác phẩm này.
Nhạc sĩ là một Beta nữ hơn bốn mươi tuổi, rất có khí chất, hướng Lạc Ninh mỉm cười nói: “Tiểu Lạc, vì phổ nhạc cho ca khúc này, tôi đã đòi kịch bản từ chỗ Vu đạo.”
Được tiền bối khen ngợi, tâm trạng Lạc Ninh khá tốt, lập tức đứng lên chúc rượu nhạc sĩ: “Cảm ơn lão sư, ca khúc của ngài thật sự quá tuyệt vời!”
Lão sư nói: “Đừng khách khí, đọc xong kịch bản của cậu tôi chợt có linh cảm, một mạch viết ra ca khúc này. Cậu là một biên kịch rất tài hoa, mong đợi nhiều tác phẩm khác của cậu, không chừng sau này chúng ta vẫn còn hợp tác dài dài.”
Lạc Ninh hưng phấn trao đổi phương thức liên lạc với bà, rồi chúc rượu. Kết quả, mấy ca sĩ cũng dồn dập chúc rượu, mọi người anh mời tôi, tôi mời anh, chớp mắt mấy bình rượu đều đã thấy đáy.
Lạc Ninh rất ít khi uống rượu, tửu lượng bình thường, thầm nghĩ trong tình huống này mà say đến thất thố cũng không tốt, cho nên Lạc Ninh uống vừa đủ liền thông minh né tránh, lý trí vẫn tỉnh táo.
Bữa tiệc mười một giờ tối mới tan, Chu Cẩm Vân đỡ Lạc Ninh ra khỏi phòng VIP.
Hôm nay, đoàn phim bọn Tiêu Trác vừa vặn cũng đến nhà hàng Lam Nguyệt Loan làm lễ đóng máy, hắn vừa ra khỏi WC, liếc mắt liền thấy Lạc Ninh. Lạc Ninh hiển nhiên đã uống say, lúc hướng về phòng rửa tay bước chân có hơi loạng choạng, được người mới tên Chu Cẩm Vân đỡ.
Tiêu Trác nhận ra được tình huống sai sai, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Dịch Tắc: “Nhị hoàng tử điện hạ nhà cậu đang ở khách sạn Lam Nguyệt Loan, uống say!”
Dù sao, ở Lam Nguyệt Loan cũng từng có tiền lệ quy tắc ngầm, Tần Dịch Tắc vừa nhận được tin, tóc tai thiếu chút nữa dựng đứng, lập tức lái xe phi như bay đến khách sạn.
Lúc Tần Dịch Tắc đến, cuộc vui đã tan. Ở cửa nhà hàng, đạo diễn và Chu Cẩm Vân đang chuẩn bị đưa Lạc Ninh lên xe về đoàn phim, bỗng thấy Tần Dịch Tắc tối sầm mặt bước nhanh về phía họ.
Vu Thành ngẩn người: “Tần lão sư, sao ngài lại ở đây?”
Tần Dịch Tắc duỗi tay ra, nhanh chóng tiếp nhận Lạc Ninh từ tay Chu Cẩm Vân, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cau mày hỏi: “Các cậu chúc rượu em ấy?”
Vu Thành rất oan uổng: “Là anh ấy quá vui, nên kính nhạc sĩ rất nhiều rượu.”
Nhìn Lạc Ninh hai má hồng hồng trong lồng ngực, Tần Dịch Tắc có chút đau lòng, ôm ngang cậu lên, nói: “Bình thường em ấy rất ít khi uống rượu, trước tôi đưa em ấy về nhà. Về phần đoàn phim, phiền Vu đạo giúp che giấu.”
Vu Thành lập tức gật đầu như giã tỏi: “Được mà, tôi sẽ nói trong nhà biên kịch Tiểu Lạc có chuyện, xin nghỉ hai ngày.” Chu Cẩm Vân cũng nói: “Tiểu Lạc lão sư vừa nãy chỉ uống vài chén đã say rồi, uống say liền ngủ trong góc, tôi vẫn luôn ngồi cạnh anh ấy, ngài yên tâm, không có ai tới gần anh ấy đâu.”
Tần Dịch Tắc thở phào nhẹ nhõm, ném cho Tiểu Chu một ánh mắt “cậu rất hiểu chuyện”, rồi ôm Lạc Ninh xoay người đi.
Vu Thành cùng Chu Cẩm Vân liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt vừa nãy của Tần Dịch Tắc, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, may mà Tiểu Lạc không sao cả, nếu không hai người bọn họ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
**
Ở trong xe, thật ra Lạc Ninh vẫn còn rất tỉnh, chỉ là uống rượu nên dạ dày hơi khó chịu, mí mắt nặng trĩu không muốn mở. Nhận ra cái ôm quen thuộc, cậu liền tự giác dựa vào lồng ngực Tần Dịch Tắc, vươn tay nhẹ nhàng ôm cổ hắn.
Động tác của Tần Dịch Tắc rất ôn nhu, đặt cậu lên ghế, nhẹ nhàng sờ sờ hai má ửng hồng của cậu, dịu dàng hỏi: “Khó chịu lắm à?”
Lạc Ninh gật gật đầu: “Ừm…”
Tần Dịch Tắc nói: “Anh đưa em về nhà.”
Hắn khởi động xe, rất nhanh đã về đến biệt thự, ôm Lạc Ninh lên phòng ngủ lầu ba.
Giường đệm rất mềm mại, thân thể Lạc Ninh vừa được đặt xuống, thoải mái than thở, miễn cưỡng mở mắt ra, cười híp mắt nhìn Tần Dịch Tắc nói: “Dịch Tắc, sao đột nhiên anh lại xuất hiện vậy?”
“Tiêu Trác tình cờ thấy em, báo cho anh biết em ở Lam Nguyệt Loan, anh sợ em xảy ra chuyện nên liền tới đón em.” Thấy hai má Lạc Ninh càng ngày càng hồng, Tần Dịch Tắc có hơi lo lắng: “Rốt cuộc em uống bao nhiêu vậy?”
“Không nhiều.” Lạc Ninh vương tay ra ôm cổ Tần Dịch Tắc, kéo hắn về phía mình, “Dịch Tắc, anh tới đón em thật tốt, em rất nhớ anh, mấy ngày nay không có anh, em đều ngủ không ngon, nhớ anh lắm…”
“…” Sống lưng Tần Dịch Tắc cứng đờ, nghe thanh âm mềm mại của Lạc Ninh, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lạc Ninh bắt đầu nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh, một bên nắm quần áo Tần Dịch Tắc, vừa nói: “Dịch Tắc, em nóng quá, giúp em cởi quần áo được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Lạc Ninh mặt mũi ở đâu mặt mũi ở đâu, cậu là Omega đấy!
Lạc Ninh: Omega hoàng thất, trời sinh không có da mặt ^_^
Dịch Tắc:………