Buổi chiều ngày hôm đấy, ánh nắng vàng cháy bỏng của mùa thu len lỏi qua từng lớp tán lá cây. Chàng trai đứng dưới gốc cây bàng, đăm chiêu nhìn đồng hồ, trông khung cảnh càng thêm trữ tình
Vài phút sau có 1 người con gái mặc bộ quần áo giản dị, xoã tóc, thắt chiếc nơ trên đầu, tay cầm chiếc túi xách, hớt hải chạy đến bên chàng trai đang bình tĩnh chờ đợi người mình thương
Uyển Hạ chạy đến bên Doãn Kì, chỉnh lại mái tóc của mình, nói: “Xin lỗi, tôi lại phải để cậu chờ rồi!”
Doãn Kì đưa khăn giấy cho cô để cô lau mồ hồi, gãi cổ nhìn cô nói: “Không sao, cô vừa ốm dậy, tôi chờ tí cũng không nhằm nhò gì”
Họ bước đi trên con đường quen thuộc, tay cầm túi xách, chẳng ai nói chuyện gì
Để phá hủy bầu không khí ngại ngùng này, Uyển Hạ liền hỏi chàng trai đang lặng im bên cạnh: “Tụi mình định đi đâu vậy?”
Doãn Kì ngơ ngác nhìn cô một hồi, rồi chợt mở miệng nói: “Đi cafe đi…”
Âm thanh quen thuộc đó vang lên tai cô, khiến cô lại nhớ lúc hồi đầu năm họ cũng từng đi chơi vui vẻ với nhau như vậy. Nhưng sao họ lại thấy hơi ngại, chắc hẳn là vì chỉ có 2 đứa nhỉ?
Đến quán cafe mà họ cùng đám bạn hay lui tới, Doãn Kì chủ động đi lấy Menu
Một lúc sau, cậu ngồi lại về chỗ, sau cậu là có 1 chàng trai bồi bàn phục vụ, họ liền đặt ngay 2 ly nước
Từ lúc order đến lúc có nước, họ không nói câu nào, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt đối phương. Người thì quay mặt ra ngoài cửa sổ, người thì cứ nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ
Ngồi lặng thinh 15 phút, thấy tình hình không ổn
“Chuyện là…”
Cả 2 người bỗng dưng đồng thanh nói. Hai người họ đều muốn phá tan bầu không khí ngại ngùng này. Họ đã từng chơi thân với nhau, nhưng từ lúc chuyện đó xảy ra, vài tháng rồi họ không liên lạc, bây giờ lại đối phương lại rủ đi cafe, ai mà lại không thấy cấn?
Chỉ muốn nối tiếp cuộc trò chuyện, mà họ lại đồng thanh nói, thực sự là 1 tình huống khó xử. Uyển Hạ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn trực tiếp, mà Doãn Kì cũng ngại ngùng cầm ly cafe uống 1 ngụm
Doãn Kì nhìn thấy cô khó xử như vậy, liền chủ động hỏi trước: “Cậu định nói gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Uyển Hạ giật mình, lắc lắc ly cafe trong tay: “Thì tôi định hỏi cậu là cậu rủ tôi ra đây làm gì thôi…”
- Để xin lỗi!
Giọng nói đó lần nữa được cất lên. Uyển Hạ ngơ ngác ngẩng đầu, bất chợt bắt gặp ánh mắt của Doãn Kì đang nhìn mình. Ánh mắt đó không giống như đang nhìn 1 người bạn, nó trìu mến, nhưng cũng có chút chiều chuộng
Uyển Hạ hốt hoảng lắp bắp nói, giọng cô run run lên, khuôn mặt đỏ ứng, vén tóc sang hai bên, chỏm tóc trên đỉnh đầu của cô cũng dựng đứng: “Thì…làm…làm sao…k…không?”
Thấy cô gái phản ứng như vậy, cậu cầm ly cafe xoay xoay trên lòng bàn tay mình, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh, sâu thẳm của cô gái đang ngồi đối diện: “Tớ nói là tớ muốn xin lỗi!”
Nghe thấy chàng trai nói như vậy, Uyển Hạ cũng bình tĩnh lại, thư thái uống ngụm cafe rồi mở miệng nói: “Cậu…làm gì sai sao?”
Doãn Kì ngớ ngẩn, giật mình gãi đầu ngượng ngùng, lúc này trông cậu e thẹn hẳn: “Thì…tớ cũng không biết, nhưng tớ cũng muốn xin lỗi cậu…”
Uyển Hạ hít vào thở ra một hơi, lấy lại tâm trạng vốn có của mình, lắc ly cafe trên tay: “Không sao…Vốn dĩ tớ là người muốn tránh xa cậu mà”
- Nhưng mà…Tớ với Thư Dung chỉ là người cũ, với lại tớ cũng không xấu đến như thế trong lời người khác nói… - Doãn Kì bối rối, lập tức giải thích, cậu múa tay múa chân loạn xạ, trông cậu lúc này thật buồn cười
Uyển Hạ thấy dáng vẻ đó, suy nghĩ một hồi, rồi liền nói: “Phải, tớ không biết cậu đối xử với mọi người ra sao nhưng tớ thấy cậu thật lòng muốn thân với tớ…”
- Vậy tại sao cậu lại….
- Cậu cũng biết rồi, tiếng đào hoa của cậu lan truyền khắp nơi, cậu cũng có nhiều người thích, lúc tớ chơi thân với cậu, mấy đứa con gái nhìn tớ mà tớ phát ngấy, thật sự là từ lúc chơi với cậu, tớ được nhiều bạn gái hỏi thăm lắm đấy - Uyển Hạ từ từ giải thích từng li từng tí cho cậu
Doãn Kì nghe thấy vậy, liền nắm lấy đôi bàn tay trắng, thon dài đang để ở đối diện mình đó: “Đừng lo, chẳng phải từ sau ngày hôm đó mấy tháng trước, không ai nhắn tin cho cậu nữa đúng không?”
Hơi ấm lan truyền qua đôi bàn tay của 2 người. Hơi ấm đó như đang xoa dịu khung cảnh lạnh nhạt của 2 người lúc bây giờ.
Nhận thấy đối phương bối rối, cậu liện rụt tay lại, ngại ngùng nhìn tránh sang chỗ khác
Uyển Hạ thấy dáng vẻ đó thì lập tức phì cười, cô liền nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt sâu thẳm, đen láy, long lanh tựa sóng nước mùa thu, cô nói: “Vậy…ngày hôm đó, cậu với Thư Dung ra uống cafe gần trung tâm thương mại để làm gì thế?”
Doãn Kì hốt hoảng ngẩng đầu, nhận thấy cô gái đang chống tay mỉm cười, chờ đợi câu nói của cậu, để phá giải mọi hiểu lầm, cậu nói: “Thì….Tớ biết Thư Dung cũng có nhắn tin và gửi bức ảnh cho cậu….Tớ chỉ nói là tớ sẽ không tha thứ cho cậu ấy thôi…Chứ tớ không có làm gì cả…”
Uyển Hạ cười, nhìn đăm chiêu cậu, đôi môi quyến rũ chợt cong lên: “Vậy là cậu đang bảo vệ tớ…?”
Doãn Kì đỏ mặt, uống ngụm cafe cho bớt hoảng
Thấy phản ứng như vậy, Uyển Hạ nhún vai, nhếch mép nói 1 câu: “Được thôi, tớ chấp nhận chuyện làm hoà…”
Chàng trai nghe thấy thế thì vui vẻ, hớn hở như chú cún con. Vài phút sau, họ cùng nhau trở về kí túc xá. Không khí của họ cũng từ màu xám chuyển thành màu hường
….
Sáng ngày hôm sau đi học, thấy đôi uyên ương vào lớp nói chuyện vui vẻ. Lời bàn tán cũng từ các bạn cùng lớp vang lên, đa số đều là vui mừng vì couple của năm đã quay trở lại
Cao Lãng ngờ vực nhìn 2 người: “Làm hoà rồi?”
Chàng trai cô gái không nói gì, trực tiếp ngồi xuống
Đám bạn 2 người thấy vậy thì cũng mừng thay, cuối cùng họ cũng có thể đi học, đi chơi cùng nhau 1 cách thoải mái và đầy đủ người