Buổi tối hôm đó, vào 1 buổi tối đầy gió, trăng thanh gió mát, phù hợp cho mọi người có thể vui chơi thỏa thích trong năm học mới
Sự kiện của câu lạc bộ nhạc cụ diễn ra trong nhà đa năng của trường, nơi đây chứa rất nhiều ghế ngồi, sân khấu quy mô tuy không lớn, nhưng rất nhiều học sinh đến dự. Sân khấu với nhiều nhạc cụ, nhiều ánh sáng, câu lạc bộ trang trí cho sân khấu vô cùng tỉ mỉ, không khác gì một concert mini
Đám bạn của họ đi vào, với quần áo giản dị, nhanh chóng đã hòa nhập vào với học sinh khác, họ lần lượt vào vị trí của mình
- Chà, ở đây đông người thật đấy! - Phi Mạn vừa vào chỗ ngồi của mình, vừa cảm thán
- Phải, Bách Văn rất nổi tiếng ở trường, cậu ta vừa đẹp trai, vừa giỏi, nên nhiều nữ sinh mến mộ cậu ấy lắm - Phi Mạn tiếp lời, vẻ mặt cô liền lộ rõ vẻ háo hức
Đám bạn Uyển Hạ ngồi vào chỗ, chỗ của họ ở ngay vị trí đầu và chính giữa, có thể thoải mái thưởng thức phần trình diễn của câu lạc bộ
Doãn Kì mặt hầm hầm, hậm hực ngồi cạnh Uyển Hạ
“Cậu sao vậy? Từ lúc vào đến giờ trông cậu không được vui…” Uyển Hạ lo lắng, quay sang hỏi chàng trai ngồi bên cạnh
Doãn Kì nhắm mắt, cậu khoanh tay trước ngực, giọng điệu tỏ ra không cam tâm: “Không sao, cậu cứ xem họ trình diễn đi!”
Vừa dứt lời, đèn sân khấu bỗng tắt vụt đi, tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, từng lời, từng lời một
Bỗng đèn sân khấu bật trở lại, tiếp theo đó là khói mù mịt tỏa ra khắp nơi…
“Waaaa”
Những người diễn chính của câu lạc bộ đều xuất hiện, người chính giữa là hát chính, xung quanh là những thành viên cầm những nhạc cụ khác nhau. Họ đều vô cùng đẹp với trang phục chỉn chu, với concept hơi nghiêng về sự ma mị chết chóc…
Nổi bật nhất vẫn là Bách Văn, với khuôn mặt điển trai tựa thiên sứ, hôm nay khoác lên mình bộ cánh ngả đen, trông cậu như một vị thiên thần sa ngã…
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, họ đều hò hét, xung quanh đều là tiếng cổ vũ, người thì hét toáng lên, người thì cầm bảng cổ vũ, đèn led nhấp nháy vẫy vẫy khắp nơi
Giai điệu vang lên, họ đắm chìm vào trong cảm xúc…
Rất nhanh, tâm điểm chú ý dồn về phía Bách Văn, Bách Văn với đôi bàn tay đầy điêu luyện của mình, lả lướt trên những phím đàn, đôi mắt sáng của cậu hiện rõ lên sự khát khao được tỏa sáng…
Mọi người như đắm chìm vào trong bản nhạc,…Rất nhanh, phần trình diễn đã kết thúc…Bách Văn và mọi người trong câu lạc bộ lần lượt lên phát biểu…Cuối cùng, dưới sự hò reo của mọi người, tất cả thành viên đều cúi đầu cảm ơn các học sinh đã đến tham gia
…
Trong cánh gà, đám bạn Uyển Hạ đều vào chúc mừng, Bách Văn vừa thay xong quần áo cũng chạy ra hớn hở đón tiếp họ
Uyển Hạ cười, cầm chai nước lạnh đưa cho Bách Văn: “Bách Văn, cậu hôm nay làm rất tốt!”
Bách Văn nhận lấy chai nước, gãi gãi đầu cười ngượng: “Haha, cũng lâu tớ chưa biểu diễn nên thành ra cũng hơi ngại…Nhưng mà có cậu ở đây cổ vũ, thực sự tớ cũng thấy vui!”
Doãn Kì nhìn Bách Văn và người yêu mình cười cười nói nói với nhau, cũng sôi máu, mặt cậu lạnh tanh, liếc nhìn 2 người đang trò chuyện vui vẻ kia
Đám bạn của Sara thấy hoàn cảnh như này, cũng bu lại 1 góc bàn bạc
Uyển Thần mở màn trước, cậu thì thầm: "Nài, các cậu có thấy Doãn Kì cứ là lạ làm sao không?’’
Sara tiếp lời, giọng điệu cũng tràn đầy vẻ nghi vấn: “Tớ cũng thấy thế, từ lúc Bách Văn xuất hiện, tớ thấy Doãn Kì lúc nào cũng không được vui…”
Quán Nhĩ bồi thêm: “Thật kì lạ nha…”
Cao Lãng nói: "Lẽ nào là ghen?’’
Nghe xong câu nói của Cao Lãng, khuôn mặt của họ liền lộ rõ vẻ thỏa mãn nhưng không kém phần gian xảo. Rất nhanh, câu nói của Phi Mạn đã đánh thức hết các bộ não của đám bạn
- Đừng ảo mộng nữa…2 cậu ấy đã phủ nhận chuyện yêu nhau rồi!
- Sao? Từ bao giờ vậy? - Trạch Dương ngớ người, nghiêng đầu sang một bên hỏi
- Từ hôm trước, tớ thấy 2 cậu đấy thân nhau, tưởng yêu nhau rồi, hỏi ra thì mới biết là chỉ bạn thân bình thường thôi… - Phi Mạn nhún vai
“Trời ạ…”
Họ vừa thở dài, vừa thất vọng cho đáp án này…
Ngay sau đó, Uyển Hạ cùng Doãn Kì tạm biệt Bách Văn. Doãn Kì với khuôn mặt lạnh tanh như cũ, không 1 chút phản ứng, liền cùng đám bạn Uyển Hạ quay trở về kí túc xá
“Chắc giận thật rồi…”