NÓ đến nơi thì đã thấy KID đã có mặt ở đó rồi :
-Anh đến lâu chưa ?
-KID không nói gì chỉ đưa NÓ một tập phong bì dày cộp . NÓ đưa mắt nhìn KID
-Cái gì trong này vậy ?
- Nó sẽ giúp em cô bé ạ
KID địng bước đi thì NÓ đưa tay kéo KID lại:
-Em muốn biết anh là ai ?
KID quay lại nhìn NÓ khẽ cười rồighé sát vào tai NÓ nói :
-……………………………………………………………………………………….
NÓ thoáng đỏ mặt còn KID thì ung dung bước đi.NÓ đi về nhầ thì đã thấy VÚ TƯ dọn sẵn thức ăn ra rồi:
Thấy NÓ trong bộ dạng mệt mỏi, VÚ TƯ liền hỏi :
-Con sao vậy ? ổ trường có chuyện không vui ha ?
VÚ hỏi vậy vì bà biết trên trường đã xảy ra chuyện gì, bà ở đay chăm sóc NÓ cũng vì lo lắng cho NÓ cũng vì mệnh lệnh mà bà nhận được từ chủ nhân, nếu không bà sẽ không “ tái xuất giang hồ” đâu
NÓ ểu oải trả lời :
-Con không có chuyện gì đâu.Con lên thay đồ rồi xuống con với ** ăn nha !
VÚ TƯ chưa kịp nói gì thì NÓ đã chạy mất hút lên cầu thang.Còn mình VÚ TƯ ở lại, VÚ chỉ thở dài :
“Tội nghiệp tiểu thư, nếu chuyện đó không xảy ra thì bây giờ tiểu thư đã không như thế này rồi. Không biết bao giờ tiểu thư mới biết cái quá khứ đau buồn kia nhỉ ?Như thế liệu tiểu thư có còn vui vẻ như xưa hay không hay tiểu thư lại tiếp tục lạnh lu`ng như bây giờ …………….”
VÚ TƯ đang suy nghĩ thì nghe tiếng NÓ từ cầu thang vọng xuống:
-Thơm quá ! Con đói bụng ghê luôn ^_^
Nhìn NÓ bây giờ nhí nhảnh y như ngày xưa ………….
*****************************************************************************
HẮN thẫn thờ, HẮN phóng xe như bay đến nơi ấy, thiên đường của HẮN và NHƯ ANH, HẮN không hiểu gì cả, thật sự không hiểu, đó đúng là NHƯ ANH mà HẮN mong chờ từng ngày, mong nhớ từng đêm vậy mà tại sao NHƯ ANH lại không chịu nhận HẮN……….
Đến nơi HẮN thở dốc mệt mỏi, HẮN nhớ lắm cái ngày xưa ấy, HẮN không bao giờ muốn mất NHƯ ANH. Từ ngày không còn NHƯ ANH bên cạnh HẮN trở thành một con người hoàn toàn khác: lạnh lu`ng, it nói, tự giam mình trong phòng chỉ biết bầu bạn với rươu, bia mà thôi.HẮN hận đến tận xương tủy cái người đàn bà đã sinh HẮN ra :tại sao bà ta lại nhẫn tâm như vậy. chính bà ta đã đẩy NHƯ ANH đến chỗ chết, HẮN sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta, không bao giờ…………………………………
HẮN mải suy nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay, HẮN nằm trên thảm cỏ xanh ngắt mượt như nhung, từng cơn gió mát thoảng qua làm mái tóc của HẮN khẽ đụng đậy,nơi khóe mắt HẮN có ……….nước mắt đang chảy, có lẽ là HẮN khóc……….cũng phải thôi…..vì người HẮN yêu thương nhất ………..
*****************************************************************************
Trong khi đó tại ngôi biệt thự khuất sau ha`ng cây kia
-Thế nào đã điều tra được chưa ?
-Dạ thưa thiếu gia, chúng tôi không thể thu thập được thong tin gì đáng giá hết ạ
- Tại sao ?Các người tài giỏi lắm mà, mọi lần các người đều làm rất tốt sao lần này lại như vậy?
- Dạ thưa thiếu gia, lần này thậm chí chúng tôi không thể thấy mặt hắn, nơi ở cũng như than phận của người này, hắn ta thoắt ẩn thoắt hiện, không một dấu vết……..hắn không phải là người bình thường.Tại nơi lưu trữ hồ sơ bí mật cũng không thể tìm thấy một bộ hồ sơ nào cả về hắn ta và 4 người kia nữa.
Nói xong đám thuộc hạ im ru cuối gằm mặt xuống đấtvì sợ LONG nổi trận lôi đình nhưng không họ chỉ nghe tiến thở dài của LONG mà thôi ;
-Thôi không sao cứ tiếp tục đi,có gì thì phải báo cáo lại nghe chưa?
-Dạ vâng ạ
Khi bọn thuộc hạ lui rồi LONG mới ngả người ra ghế , cầm ly rượu lên nhấp miệng:
-Bọn họ quả không đơn giản, đúng là danh bất hư truyền mà. Ông ta cũng ghê gớm đấy chứ, như thế thì mới có thể đứng vững trong cái xã hội này chứ
LONG thở dài đầy lo lắng anh không biết mình có thể bảo vệ được đứa em gái yêu quý của anh không nữa, anh có nên cho NÓ biết sự thật không ?
Bỗng đt LONG reo lên :
-alo
……………………………………
-Được rồi.tối nay đến gặp tôi
Lại thở dài,LONG chán nản đi về phòng mình, quăng chiếc đt lên giường rồi LONG cũng ngả lưng xuống giường. Vắt tay lên trán anh suy nghĩ:
-Mọi chuyện bây giờ rắc rối hơn nhiều rồi, liệu còn chuyện gì xảy ra với con bé nữa không ta ?Kể ra thằng nhox ấy cũng tội nhưng chuyện đó thì không thể tha thứ được ……………..chỉ có thể là như thế thôi……….anh xin lỗi em……..em gái yêu quý của anh
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Long cầm đt lên:
-anh LONG gọi cho em có chuyện gì không ?
Nghe đt của LONG là SALI lại mừng quýnh lên,SALI yêu LONG nhiều lắm nhưng con bé không cho ai biêt, kể cả THE FIRE, bởi SALI nghĩ rằng LONG thích NÓ nên không dám nói ra tình cảm thật của mình bởi vì cô bé nghĩ rằng cho dù LONG có nói NÓ là em gái của LONG đi chăng nữa thì ai mà biết được bởi từ trước tới giờ LONG luôn bí hiểm không nói chuyện với ai nhiêu ngoài NÓ
-…………………………………………
-Dạ em biết rồi
Không biết LONG nói gì mà SALI vui như vậy (chỉ mình tác giả biết thôi).