Bí Mật Của Đông Chí

Khi Trình An Ny trở về trừ bỏ mang theo cái chày đã cho bọn họ xem qua video call, còn mang về thêm hai cái cốc nước, trong đó một cái có khắc một đóa hoa lựu đang chớm nở.

Đông Chí cầm mấy món đồ yêu thích không buông tay, Trình An Ny từng hỏi thăm bạn bè trong giới đá quý nhưng tiếc là không ai biết nó làm từ chất liệu gì. Trong đó một vị thương nhân buôn bán đá quý đoán rằng có thể là một loại khoáng thạch đặc biệt chỉ có ở vùng hẻo lánh, bởi vì số lượng ít ỏi nên không được công chúng biết tới, không được lưu hành ở trong thành phố bởi vậy cũng không rõ giá trị của những món đồ này.

“Nói tóm lại, chính là rất hời.”Trình An Ny khoát tay, ý bảo Đông Chí không cần rút ví: “Mua được từ trong cửa hàng đồ cổ cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nó trông giống lam điền ngọc, mà lam điền ngọc không mắc, cái này so với lam điền ngọc còn rẻ hơn, coi như đi du lịch về mua quà lưu niệm cho các con, điều kiện là chờ tới khi nho nhà các con ra quả để lại cho dì một chút để ủ rượu là được rồi.”

Đông Chí và Trang Châu nhìn nhau mỉm cười, Trang Châu giả bộ bất đắc dĩ: “Vậy được ạ. Ông chủ cửa hàng giống cây nói gốc nho này đã trồng được 5, 6 năm, năm nay nhất định có thể kết quả.”

“Vậy thì tốt quá.” Trình An Ny mặt mày hớn hở: “Dì cũng đang định trồng nho ở nhà chính, như bài hát gì ấy nhỉ…” Trình An Ny ngâm nga một đoạn dân ca Tân Cương, rồi cười nói: “Kết quả hoạt động gia đình nhà chúng ta dì không thể tham dự, tiếc quá đi. Thằng út gọi điện kể tới nước miếng tung bay, còn khoe nó tự trồng một gốc táo.”

Trang Châu hỏi Đông Chí: “Chúng ta có mua táo sao?”

Đông Chí nhớ lại một chút, thần sắc thoáng có chút khó xử: “Em cũng không nhớ, những cây đó bề ngoài nhìn giống hệt nhau, hay là không cẩn thận lẫn vào trong rồi?” Nói tới đây bỗng có chút ngạc nhiên: “À, mà cây táo trông như thế nào ấy nhỉ?”

Trang Châu: “…”

Trình An Ny: “… được rồi, coi như dì chưa hỏi.”

Đông Chí có chút ngượng ngùng: “Trước kia con đã từng vẽ cây táo nhưng mà cách quá xa, vẽ cả vườn táo trong thôn trang mà. Đứng gần nhìn không hết được…”

“Được rồi, không cần giải thích.” Trình An Ny cảm thấy buồn cười: “Còn chuyện này nữa, không phải chuyện quan trọng nhưng có liên quan tới con, cho nên dì vẫn nói lại với con thì hơn. Cây gậy và cặp cốc dì đều mua từ trong tay của một người, lúc ấy chủ quán nói với dì, người muốn bán đồ còn hỏi ông ấy một câu: trước kia đã từng thấy thứ này sao?”

Tim Đông Chí nhảy dựng.

Trình An Ny nói: “Dì nói với ông ấy, trong nhà có một người có đồ trang sức bằng chất liệu này. Nhưng người ta lại không nói gì.” Bà nhìn Đông Chí sắc mặt khẩn trương, theo bản năng hỏi lại một câu: “Không sao chứ?”

“Không, không ạ.” Đông Chí vội nói: “Thực ra con cũng muốn biết thứ này rốt cuộc là cái gì. Theo như lời dì, con còn tưởng người bán biết rõ chứ.” Nói xong lại cùng Trang Châu liếc mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều có chung suy nghĩ: Nếu đơn thuần chỉ là gửi bán đồ vật, hẳn sẽ không hỏi vấn đề ái muội không rõ ràng như vậy. Người bán mấy món đồ này nói không chừng thật sự có liên quan tới bộ tộc Sơn Thần.

Đông Chí trông mong nhìn Trình An Ny: “Cửa hàng kia… dì có lưu số điện thoại không?”

“Dì có để lại số điện thoại cho ông chủ cửa hàng.” Trình An Ny nói: “Ông chủ cửa hàng nói, nếu về sau gặp được đồ vậy tương tự vậy sẽ gọi điện cho dì.”

“Vậy thì tốt quá.” Đông Chí nhịn không được chạy tới ôm chầm Trình An Ny một cái: “Con cảm ơn dì.”

Trình An Ny cười nói: “Được rồi, dì biết các con có bí mật của riêng mình, các con không nói dì cũng lười hỏi.” Nói xong xách túi đi ra ngoài: “Giờ dì phải tham gia kì thi thi họa đây, nếu còn dây dưa nữa sẽ muộn mất.”

Đông Chí nghe dì ấy nói cuộc thi thi họa, vội nói: “Dì vất vả rồi, nếu không có dì, mẹ con sẽ không biết có lớp học như vậy. Con cũng thật sơ sót, cho tới bây giờ cũng không nghĩ được chuyện này…”

Trình An Ny cười vỗ vỗ mặt Đông Chí: “Con là một đứa trẻ ngoan, Đông Chí, không cần tự trách. Con nghĩ xem, nếu mấy năm trước chị Lăng biết có lớp học như vậy nhưng lúc đó chị ấy còn phải chăm sóc cháu trai không đi được, trong lòng chị ấy không phải sẽ bị dày vò sao? Hiện tại mới biết vừa hay, chị ấy có thời gian đi học, đây không phải chuyện nước chảy thành sông sao?”

“Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thời cơ thích hợp mới có thể thực hiện.” Trình An Ny cười nói: “Đông Chí, chuyện mẹ con, con không cần phải áy náy.”

Đông Chí gật đầu: “Cám ơn dì.”

Sau một trận mưa nhỏ, thời tiết thành phố Tân Hải chậm rãi trở nên ấm áp hơn. Đến cuối tháng ba, Đông Chí cùng các đồng nghiệp nhận được thiệp cưới của phó hiệu trưởng Hoắc Tình. Cô nương này đường tình có chút nhấp nhô rốt cục cũng đính hôn.

Đông Chí nhìn Lục Hành đồng dạng cầm một cái thiệp cưới: “Chú rể là ai vậy?”

Lục Hành chỉ chỉ trong thiệp cưới: “Tên Trình Huy. Nè, trong này có viết đấy.”

Đông Chí dở khóc dở cười: “Cám ơn anh, Lục đại gia. Tôi thật sự đã tốt nghiệp tiểu học rồi, biết đọc chữ. Tôi là muốn hỏi chú rể này rốt cuộc là người nào?”

Lục Hành nghĩ nghĩ: “Tôi cũng chưa từng gặp qua, nghe nói là học sinh trước đây của lão Hoắc, mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, liền rơi vào ma trảo của phó hiệu trưởng Hoắc. Aiz, tối mai cậu tới không?”

“Đương nhiên rồi.” Đông Chí giơ giơ tấm thiệp cưới trong tay lên: “Tiểu Hoắc rốt cuộc gả đi, là đồng nghiệp, sao cũng phải tới kính một chén rượu, chúc một câu trăm năm hảo hợp chứ.”

Lục Hành nháy mắt mấy cái: “Người anh em, đó là câu chúc khi người ta kết hôn mà?”

“Có gì khác nhau sao?”

“Chắc là không.” Lục Hành buông tha việc tranh cãi ý nghĩa ngôn từ, ghé sát vào người Đông Chí trêu ghẹo: “Nghe cô ấy có chủ, có phải cậu thấy thở phào nhẹ nhõm hay không? Thành thật khai báo coi.”

Hoắc Tình lúc trước buông tha không theo đuổi Đông Chí, chuyện này rất nhiều người biết, Lục Hành và Đông Chí quan hệ thân thiết, bình thường ít khi lấy cái này để đùa giỡn.

Đông Chí tà liếc hắn một cái, học theo vỗ vỗ vai Lục Hành: “Ái nhân kết hôn, chú rể không phải mình… Lục công tử, nén bi thương.”

Lục Hành tức giận muốn đá anh, Đông Chí cười né tránh.

Đùa đùa giỡn giỡn, tối ngày hôm sau hai người vẫn cùng nhau tới khách sạn Hâm Hải. Lễ đính hôn giữa hai người Hoắc – Trình diễn ra ở tầng ba khách sạn, hai người vừa ra khỏi thang máy liền thấy Hoắc Tình mặc váy trắng tinh, khoác tay chú rể đứng ở ngoài cửa hội trường đón khách. Chú rể là một thanh niên cao gầy, đeo mắt kính gọng đen, thoạt nhìn hào hoa phong nhã. Thấy đồng nghiệp của Hoắc Tình khuôn mặt tự nhiên tươi cười đón tiếp. Hai người đưa lễ vật, nói mấy câu chúc phúc rồi đi vào hội trường.

Trong đại sảnh có không ít khách nhân đã tới, Lục Hành và Đông Chí ngồi cùng với nhóm đồng nghiệp trong trường, ngẩng đầu đánh giá khắp nơi, thật bất ngờ, thế nhưng lại có thể nhìn thấy Đồ Thịnh Bắc Đồ đại thiếu gia đã lâu không gặp. Đồ Thịnh Bắc nhìn qua khí sức khá tốt, ngồi cùng bàn khách quý chậm rãi nói chuyện, trên mặt vẫn bộ dạng khí phách phấn chấn tùy tiện ngày thường.

Đông Chí nhớ lại mấy lời Đồ Tiểu Bắc nói khi vừa mới trở về Tân Hải, trong lòng thập phần nghi hoặc. Anh không rõ Đồ gia rốt cuộc là tình huống gì, nhưng Đồ Tiểu Bắc ngày đó vẻ mặt rõ ràng không phải đang diễn trò —  hơn nữa diễn trò với mình cũng không có tác dụng gì. Chẳng lẽ Đồ Tiểu Bắc không có việc gì nên lo lắng vớ vẩn? Đồ Thịnh Bắc đã tự vượt qua được?

Đông Chí đột nhiên nhớ tới một chi tiết, ngày đó Đồ Tiểu Bắc đột nhiên nhắc tới chuyện anh trai cậu ta, nhưng lại không hề nhắc tới Trịnh Từ một lời nào. Hai người họ dây dưa nhiều năm như vậy, cũng không biết rốt cuộc có thể đạt được kết quả nào.

Hoặc có thể là do mình suy nghĩ nhiều, bất luận bọn họ có thế nào thì cũng là do bọn họ tự lựa chọn, hoàn toàn không liên quan gì tới người khác.

Đông Chí tuy nói không muốn để ý tới chuyện của người khác, nhưng trong lòng tồn tại nghi hoặc, chờ tan tiệc về nhà, nhịn không được lại hỏi Trang Châu: “Đồ gia rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải Đồ lão gia tử đã thu quyền của gã rồi sao? Hôm nay em thấy Đồ Thịnh Bắc vẫn bộ dạng mũi cao hơn trán mà diễn trò?”

Trang Châu nghe bà xã hỏi cái này, trong lòng hiểu rõ: “Người đại diện Đồ gia tới dự là Đồ Thịnh Bắc?” hắn tự nhiên biết trung học Nam Sơn có quan hệ với vài công ty ở Tân Hải thị, mấy thương nghiệp đó vẫn cần giữ gìn mỗi quan hệ này, con gái của hiệu trưởng Nam Sơn kết hôn tự nhiên vẫn là cơ hội tốt để giao lưu gia tăng tình cảm.

Đông Chí gật đầu: “Còn ngồi ở bàn vip đó.”

Trang Châu đẩy đĩa táo đã gọt sẵn tới trước mặt Đông Chí: “Đồ lão gia tử lúc còn trẻ cũng là một nhân vật phong vân, nhưng già rồi lại có chút hồ đồ, trở thành một ông già tính nết trẻ con, thích người khác nghe theo mình. Đồ Thịnh Bắc tính tình bướng bỉnh, lão gia tử không thèm để ý tới gã, ngược lại càng thích Đồ Tiểu Bắc tính tình trẻ con. Anh nghe nói lúc trước Đồ Tiểu Bắc mua một món đồ cổ tặng cho lão gia tử, chắc là muốn xin cho anh trai cậu ta đi. Nếu Đồ Thịnh Bắc không còn bị vùi dập, vậy nói không chừng biện pháp của Đồ Tiểu Bắc có hiệu quả rồi đi.”

Đông Chí thuận miệng hỏi: “Đồ cổ cũng không rẻ như vậy, Đồ Tiểu Bắc có nhiều tiền vậy sao?”

“Chắc là Đồ Thịnh Bắc mua, nhờ em trai ra mặt hộ.” Trang Châu nói tới đây lại bật cười: “Gần đây Đồ Tiểu Bắc cũng gây động tĩnh rất lớn, cậu ta đem bán hết nhà cửa, xe cộ, đồ đạc có giá trị của mình, tính toán mở một quán bar.”

Đông Chí sửng sốt một chút: “Cậu ta tự mở quán?”

“Ừ, không liên quan tới Đồ gia.” Trang Châu cười nói: “Anh thấy dường như cậu ta đã thông suốt rồi thì phải.”

Đông Chí trầm mặc một chốc, chậm rãi lắc đầu: “Hy vọng là thế.”

Ngày hôm sau, Đông Chí trực tiếp tới trường đại học sư phạm giảng dạy, dạy xong hai tiết lại tới phòng vẽ tranh dạy phụ đạo, lúc trở về trường Nam Sơn đã qua giờ cơm trưa. Đông Chí tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ở cổng trường tùy tiện giải quyết bữa cơm của mình. Cơm nước xong vẫn còn khoảng một tiếng nữa mới tới giờ lên lớp, vừa lúc có thể tới phòng vẽ tranh nghỉ ngơi một chút.

Đông Chí mua một cốc trà sữa nóng mở cửa phòng vẽ, chìa khóa còn chưa kịp cho vào túi áo đã thấy hai con bồ câu béo đang bay vòng vòng ngoài phòng vẽ. Tầm mắt anh theo hai con bồ câu vô pháp vô thiên này nhìn qua cánh cửa sổ, sau đó tầm mắt dừng ở một vật thể màu xám trắng ở trên bệ.

Đông Chí phát điên: “Tiểu Bát! Tiểu Cửu! Lần này lão tử nhất định phải đem hai đứa chúng mày đi hầm canh!”

Tiểu Cửu thất kinh từ cửa sổ bay thẳng ra ngoài, Tiểu Bát cũng định bay theo lại bị Đông Chí nhanh tay chạm được chân nó, sợ hãi nhảy dựng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên bám vào khung rèm cửa, miệng chít chít oa oa thay mình biện giải: “Thật sự không phải em! Ai nha, Đông Chí, chúng ta quen thân như vậy, sao em có thể lừa anh được?”

Đông Chí không được như ý thì dây dưa không bỏ mà trừng nó.

Tiểu Bát chống đỡ không nổi ánh mắt sắc lẻm của anh, xám xịt rón rén bước đi trên khung rèm, rụt bả vai nói: “Thực xin lỗi a Đông Chí, em… em không cố ý, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Đông Chí trừng nó, phẫn nộ chỉ trích: “Mày còn nói dối gạt tao, định lừa dối qua cửa có phải không?!”

“Không phải là sợ anh tức giận sao?!” Tiểu Bát bay lên, dạo một vòng trên đầu anh, nhẹ dừng trên cái giá vẽ cao hơn anh nửa người: “Kỳ thật, em sốt ruột là có nguyên nhân, em là tới báo tin cho anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui