Bí Mật Của Đông Chí

Xe Trang Châu còn chưa dừng hẳn, quản gia Thất bá đã chạy tới đón tiếp: “Nhị thiếu gia.”

Trang Châu liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao màu hồng đang đỗ trong bãi, nhíu mày: “Cô ta tới lúc nào?”

Thất bá nói: “Emily tiểu thư đã tới hơn một tiếng rồi, đang ở trong thư phòng nói chuyện với lão thái gia.” Nói xong nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói: “Tôi thấy lão thái gia không quá cao hứng.”

Trang Châu hừ lạnh một tiếng, tâm nói ông ấy cao hứng mới là lạ.

“Tôi có việc muốn nói chuyện với ông,” Trang Châu nói: “Làm phiền ông giúp tôi pha một ấm trà.”

Thất ba gật đầu: “Dạ, thiếu gia.”

Trang Châu dọc theo đường mòn treo đủ loại lan đi thẳng tới hậu viện. Trang lão gia tử hàng năm mỗi khi từ trại an dưỡng về nhà chính, vẫn luôn ở trong hậu viện. Tiểu viện này vốn là để đãi khách, diện tích cũng không lớn, không hiểu sao lại bị ông nhìn trúng, còn nói ở trong chủ trạch buồn đến phát hoảng.

Trang Châu âm thầm đoán ông là vì không muốn mỗi ngày đi ra đi vào đều nhìn thấy dì An Ny.

Hôn sự lúc trước của Trang Thành Ngôn và Hạ Tuyết Oánh chính là do lão gia tử an bài, lại không dự đoán được hai người họ chẳng những gây nhau huyên náo không chịu nổi, suýt nữa còn liên lụy cả Trang gia, Hạ gia trở mặt thành thù. Đặc biệt là trưởng tôn Trang Mặc nhà bọn họ tự chủ trương đi theo Hạ Tuyết Oánh về Hạ gia, lại còn sửa họ, chuyện này khiến lão gia tử thập phần không thoải mái. Cho nên, mặc dù ông biết rõ Trình An Ny không liên quan gì tới chuyện ly hôn của Trang Thành Ngôn và Hạ Tuyết Oánh nhưng vẫn đối với đứa con dâu này vẫn không thể nào vừa mắt. Cho dù cô có sinh thêm một đứa cháu trai cho Trang gia cũng không thể thay đổi cái nhìn của ông đối với cô. Đương nhiên, tính cách Trình An Ny vốn phóng khoáng rộng rãi, tình cảm với chồng lại vô cùng tốt, một lão nhân cổ hủ có thích cô hay không, đối với cô mà nói không trọng yếu.

Trang Châu thực buồn bực ông nội sao vẫn không chịu tỉnh ra. Một tay ông an bài hôn sự hai nhà Trang Hạ cuối cùng biến thành hậu quả nặng nề như vậy, giờ đến anh cũng muốn nhúng tay vào là sao?

Trang Châu gõ cửa thư phòng hai cái, không đợi người bên trong mở miệng liền tự ý mở cửa đi vào, quả nhiên Emily đang ngồi bên cạnh ghế salong của ông nội mà thút thít rơi lệ, bộ dạng khổ sở vô cùng ủy khuất.

Trang Châu nhíu nhíu mày, thực không khách khí nói thẳng: “Emily, nếu tôi nhớ không lầm thì cô không phải người Trang gia chúng tôi, muốn tìm người khóc kể, có phải cô đã tìm lầm người rồi không?”

Trên mặt Emily vẫn còn nước mắt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đúng như lời Đông Chí nói, Trang Châu thân sĩ phong độ đối với một cô gái mà nói mức độ công kích vẫn còn rất nhân nhượng. Cô vẫn luôn biết vô luận người khác làm gì, Trang Châu sẽ không biểu đạt đặc biệt trắng trợn hay tỏ ra phản cảm rõ nét, mà chỉ hàm súc nhắc nhở, đó mới là phương thức quen dùng của hắn. Cô thật sự không ngờ Trang Châu sẽ nói chuyện với cô như vậy, ngây người một lúc.

Lão gia tử gõ quải trượng trong tay xuống sàn một cái thật manh: “Ngay trước mặt ta mà còn dám nói vậy, Trang Châu, có phải cháu không để ông nội là ta vào mắt có phải không?”

Trang Châu hỏi lại ông: “Vậy ông có coi cháu là cháu ruột sao? Mỗi ngày đều tính kế cháu, gây khó dễ cho cháu, mối làm ăn của cháu đến lúc này vẫn chưa thành là do ai làm? Trên đời có ông nội như vậy sao?”

Lão gia tử bị hắn làm cho nghẹn họng, mặt trầm xuống, từ lỗ hừ lạnh một tiếng: “Là ta sai con bé đi.”

“Cháu biết.” Trang Châu ngồi xuống đối diện bọn họ, lòng tràn đầy phiền toái: “Nếu không một cô gái tốt như vậy sao có thể trở nên không giữ mặt mũi như thế chứ?!”

Emily bị lời này chọc tức lại bật khóc lên.

Lão gia tử cả giận nói: “Cháu mắng con bé như vậy chính là không nể mặt ta!”

Trang Châu hỏi lại ông: “Emily không hề có quan hệ huyết thống với ông và cháu, vì một người ngoài như cô ta mà ông đối nghịch cháu, cháu để cho cô ta khi dễ vợ cháu đó mới là điên rồi. Hai người cho rằng cháu khiếp nhược như vậy sao?!”

“Tiểu tử vô liêm sỉ!” Lão gia tử bị hắn nói triệt để kích thích, giơ tay cầm quải trưởng đánh tới, Trang Châu cũng không né tránh, mặc ông nội đánh mình mấy cái.

Trang Châu biết người già đều thích con cháu làm mọi chuyện theo ý mình, nhưng một số việc có thể thuận theo, một số lại không thể. Nếu hắn lộ ra một chút do dự trước mặt ông nội, chuyện này về sau sẽ kéo dài không dứt.

“Cháu sẽ không xin lỗi Emily.” Trang Châu chắc như đinh đóng cột nói: “Tuyệt đối không. Bất luận cô ta xuất phát từ mục đích gì mà tới phá hoại hạnh phúc gia đình cháu, loại hành vi này không thể tha thứ. Emily, cô nghe cho kỹ đây, từ nay về sau, tôi và cô không còn một chút quan hệ, tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau gì đó, cô về sau đừng có nhắc lại. Tôi coi như không biết cô.”

Emily sợ hãi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không thể tin. Lông mi dài cong vút còn treo nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.

Trang Châu lại không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, hắn đã nhận ra từ chỗ Đông Chí, phong độ thân sĩ chó má gì đó, ngoạn ý kia đối với vài người mà nói căn bản là vô dụng: “Cô nghe cho kỹ đây, tôi mặc kệ cô nghe theo lệnh ai tới đối nghịch với tôi, nếu chuyện này còn xảy ra một lần nữa, tôi sẽ không để cô sống yên ổn ở Tân Hải thị này đâu. Có lẽ ông nội sẽ giúp đỡ cô nhưng cô đừng quên, đối phó với một cô gái độc thân, tôi chỉ cần thuê vài tên lưu manh như vậy là đủ rồi. Cô tốt nhất đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn này.”

Sắc mặt Emily trở nên trắng bệch, kinh hoảng nhìn về phía Trang lão gia tử.

Lão gia tử vừa định dùng quải trượng đánh Trang Châu tiếp, lại bị hắn đỡ được. Hai ông cháu cứ thế giằng co, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Thất bá bưng trà cụ đi tới, tựa như không phát hiện không khí giương cung bạt kiếm ở trong phòng, không một tiếng động rót trà đã pha sẵn cho mấy người ngồi trong phòng, lại không ngẩng đầu lên mà lui ra ngoài.

Trang Châu buông quải trượng của lão gia tử ra, ánh mắt tức giận nhìn ông, thở dài một cái: “Ông nội, cháu không rõ rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông không thể giống ông nội các nhà khác vui thú điền viên chăm hoa chăm cỏ sao, cần gì phải cả ngày tính kế đối nghịch cùng con cháu, sao ông cứ ép con cháu trở thành kẻ thù của ông vậy?”

Lão gia tử căm giận nói: “Ta còn không phải vì muốn tốt cho cháu sao?”

Trang Châu cười khổ: “Trước đây ông cũng vì muốn tốt cho ba, cho nên sống chết ép buộc ba lấy mẹ. Cuối cùng ông có thấy như thế là tốt cho ba mẹ cháu không? Như thế rất tốt sao?”

Lão gia tử mất tự nhiên dời tầm mắt: “Còn không phải do chúng nó không hiểu chuyện?”

“Hai người bọn họ không có tình cảm với nhau, ép buộc bọn họ sống cùng một chỗ, có thể tốt được sao? Chẳng những bọn họ thống khổ mà còn liên lụy tới con cái. Ông nội không thấy sao, cháu từ nhỏ không được mẹ yêu thương, không phải vì cháu lớn lên giống ba cháu sao? Cho nên mẹ thấy cháu liền thấy phiền. Cháu rõ ràng có đủ cả cha lẫn mẹ, lại không ai quản lý, tựa như con hoang mà lớn lên, ông cảm thấy như vậy là tốt sao?!” Nói tới câu cuối, mắt Trang Châu đã ửng đỏ.

Lão gia tử trầm mặc.

“Có một khoảng thời gian, cháu cả ngày đều nghĩ xem nên đặt thuốc nổ ở đâu. Cháu muốn cho nổ tung cả tòa nhà này, cháu muốn tất cả người trong cái nhà này đều cmn đi gặp quỷ hết đi, chuyện này ông có biết không?!”

Lão gia tử chấn động.

Trang Châu cười lạnh tiếp tục: “Ông không biết đúng không, mà ông cũng đâu muốn biết, ông chỉ muốn người khác vây xung quanh ông, họ chỉ cần nghe lời ông, ông liền cao hứng. Ông đừng có nói ông vì muốn tốt cho con cho cháu, ông chỉ vì chính ông mà thôi! Thấy kết cục ba mẹ cháu thành như vậy, ông không suy nghĩ chút gì sao?!”

Lão gia tử tức giận dùng quải trượng đánh hắn, Trang Châu cũng mặc kệ, những lời này hắn nghẹn trong lòng cũng một thời gian quá dài rồi, hắn vẫn cảm thấy hắn đã trưởng thành, chuyện này đã không cần để ý tới, nhưng hiện tại nói ra miệng, hắn lại cảm thấy vết sẹo này vô luận thời điểm nào cũng là sẹo, đều sẽ đau.

Không phải vết thương nào cũng sẽ được thời gian chữa khỏi.

“Ông đánh đi!” Trang Châu lau mặt một phen, một bộ lợn chết không sợ nước sôi: “Chỉ cần ông cao hứng, tùy tiện đánh. So với việc bị ông bài bố, lặp lại vết xe đổ của ba mẹ cháu, còn không bằng hôm nay để ông đánh chết luôn đi cho xong. Gọi cả vệ sỹ của ông vào đánh đi, cháu biết ông đánh không nổi nữa.”

Quải trượng dừng lại trên vai Trang Châu, lão gia tử tức giận tới hai tay đều run lên: “Hôm nay mày là tới chọc tức tao có phải không?”

“Không phải.” Trang Châu thực nghiêm túc lắc đầu: “Cháu chỉ muốn nói thẳng cho ông biết, cuộc sống hiện tại của cháu phi thường tốt, phi thường hạnh phúc.”

Lão gia tử ngơ ngẩn, trong mắt toát ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi: “Đồ vô liêm sỉ, mày có biết mày đang nói cái gì không?”

“Đương nhiên biết.” Trang Châu thực nghiêm túc nhìn ông: “Sau khi sống cùng em ấy, cháu mới phát hiện, đây chính là cảm giác sinh hoạt gia đình đầy thỏa mãn mà từ nhỏ cháu luôn khát vọng. Cháu chưa từng thấy hạnh phúc như vậy. Cho nên, ông nội, cháu không cho phép bất cứ ai tới phá hoại điều đó.”

“Bất luận kẻ nào, đều không được!”

Sau khi đuổi đám hậu bối ầm ĩ đi rồi, Trang lão gia tử lững thững đi ra sau phòng, ngồi xuống chiếc xích đu để dưới mái hiên nhà.

Khi Thất bá đưa cơm chiều tới (vì lão gia tử này thật sự chán ghét ngồi cùng một bàn cơm với con trai và con dâu, bởi vậy một ngày ba bữa đều ăn ở trong viện của mình) phát hiện Trang lão gia tử vẫn ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, trong tay cầm quải trượng vừa đánh cháu ruột mình một trận, vẻ mặt trầm tư u sầu.

Thất bá khẽ ho khan, nhắc nhở lão gia tử đã tới giờ: “Lão gia, cơm chiều đã đưa tới.”

Trang lão gia tử không lên tiếng.

Thất bá không biết lão gia tử đang suy nghĩ chuyện trọng yếu gì, nhưng thấy ông tư thái không yên lòng, Thất bá cũng không dám đứng đó tiếp tục thúc giục.

Nửa giờ sau, Thất bá đứng ở cuối hành lang lặng lẽ ló đầu ra nhìn, lão gia tử vẫn ngây người ngồi trên xích đu.

Thất bá có chút đứng ngồi không yên. Lão gia tử đã gần bảy mươi rồi, bác sỹ đặc biệt dặn dò sinh hoạt phải điều độ, có quy luật, đói quá hoặc no quá đều không được.

Thất bá lại gần ho khan một tiếng, đang định nhắc nhở lão gia tử tới giờ ăn cơm chiều, chợt nghe lão gia tử trong bóng tối thở dài một cái: “Lão Thất, ông gặp đứa nhỏ kia của thằng Hai chưa?”

Thất bá thành thành thật thật gật đầu: “Từng gặp.” Lúc trước nghe thấy tam thiếu gia và mẹ cậu ấy nói chuyện điện thoại với nhau, ông cũng hoảng sợ, sau này mỗi khi tới Ngự Cảnh Uyển đều thấy hai người họ vui vẻ hạnh phúc, lại cảm thấy hai nam nhân sống cùng nhau cũng không có gì không tốt. Dù sao nhị thiếu gia so với trước đây đã tươi cười nhiều hơn. Ông cũng không cảm thấy vị Emily tiểu thư mắt cao hơn trán kia có thể khiến nhị thiếu gia nhà bọn họ mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy.

Lão gia tử tò mò quay đầu nhìn ông: “Ông cảm thấy cậu ta là người thế nào?

Thất bá nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nói: “Thầy Lăng rất lợi hại, tôi nghe tam thiếu gia nói cậu ấy có rất nhiều tác phẩm đươc khen ngợi, báo chí cũng khen cậu ấy là họa sĩ trẻ có tài.”

Lão gia tử nhướn mày, không lên tiếng.

Thất bá nói tiếp: “Con người cậu ấy thực hòa khí, cũng thực chăm sóc tam thiếu gia.  Khi tam thiếu cùng bạn học phát sinh mâu thuẫn, cậu ấy lo lắng trong nhà sẽ trách cứ tam thiếu, còn cố ý đưa tam thiếu về nhà.”

Thất bá tạm dừng một chút, thấy lão gia tử không có ý định mở miệng nói chuyện tiếp, liền tiếp tục chọn lọc kể tiếp. Ông biết những chuyện này trên cơ bản đều là do tam thiếu thường xuyên lải nhải ở nhà, ông nghe câu được câu chăng, cư nhiên cũng biết được không ít chuyện: “Thầy Lăng còn lấy toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, chính là do bán tranh có được, thành lập một quỹ khuyến học giúp đỡ trẻ em nghèo đi học. Quỹ từ thiện này hiện đang được phu nhân hỗ trợ quản lý. Phu nhân còn nói tuy số tiền không phải là quá lớn nhưng thầy Lăng tâm địa thiện lương, cho nên phu nhân cũng góp một phần tiền vào trong quỹ.”

Lão gia tử ý tứ không rõ khẽ hừ một tiếng.

Thất bá nói tiếp: “Tôi nghe nói gia trưởng hai bên đã gặp mặt nhau, còn từng làm hoạt động gia đình chung, cùng nhau trồng cây hoa ở trong sân nhà nhị thiếu gia. Mấy hôm trước, tôi mang đồ tới nhà nhị thiếu gia, còn thấy hoa hồng leo nở đầy bờ tường, thật sự phi thường xinh đẹp.”

Lão gia tử trầm mặc một khắc, nói với Thất bá: “Tôi muốn gặp đứa nhỏ kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui