Tên trung quốc kia sau khi vào nhà kho lục lọi một hồi cũng tìm thấy giấy tờ tuỳ thân của mẹ Taehyung. Đống giấy tuy đã bị ố màu do không được bảo quản đúng cách nhưng vẫn đem đến cho Tahyung rất nhiều kinh hỉ, nói cậu vớ được vàng thì thật không điêu.
Jungkook thấy Taehyung lật xem một loạt giấy tờ tuỳ thân của mẹ cậu, tên trung quốc lại ngồi xem chung thì liền nhíu mày. Hắn nhanh chóng lấy tiền trong ví ra, xem như thù lao trả cho ông ta, nói vài lời đơn giản.
-Cảm ơn vì đã tiếp đãi chúng tôi, mong rằng chuyện chúng tôi đến đây ông có thể kín miệng một chút.
.
..
...
..
.
Ngoài bãi giữ xe của khu dân cư, khi Jungkook vừa sập cửa ở vị trí cầm lái thì Taehyung cũng hoàn tất thiết lập định vị trên màn hình cảm ứng.
Jungkook lướt mắt một lượt, nhận ra bọn họ không trở về dinh thự mà lại hướng đến một địa điểm khác nằm ở rìa chân núi. Đoạn đường từ đây tới đó tương đối xa, ước chừng phải mất gần một giờ.
-Chúng ta đi đâu vậy?
Taehyung khẽ hạ ghế xuống, ngửa người ra sau chuẩn bị cho một giấc ngủ ngắn hạn, nghe Jungkook hỏi thì liền trả lời hắn.
-Đi chơi, giờ thì lái xe đi.
Jungkook lúc này có chút giật giật lông mày, quanh đi quẩn lại đều không thể nắm bắt được suy nghĩ của Taehyung. Hắn khẽ buông một hơi thở dài, quyết định giữ trật tự.
...
Đến khi xe đã dừng lại trước cánh cổng lớn bằng gỗ thì Jungkook mới nhận ra địa điểm mà họ hướng tới chính là một khu nghỉ dưỡng dành cho các thương nhân.
Taehyung tuy đang ngủ say nhưng ngay khi Jungkook chạm vào cánh tay mình thì cậu lập tức có phản ứng, mơ màng ngồi dậy.
-Chúng ta đến nơi rồi.
Tam thiếu vì gắt ngủ mà có chút bực mình, nheo nheo cánh mắt như vô cùng khó chịu, nhưng cũng không vô lí đến độ giận cá chém thớt lên Jungkook, trực tiếp mở cửa xe mà bước ra ngoài.
Giày da chạm xuống con đường lát sỏi, xung quanh Taehyung lúc này là khung cảnh đồi núi cây xanh, trông đến mát cả mắt.
Jungkook theo ngay sau cậu, cùng Taehyung tiến vào bên trong.
-Trước đây chưa từng nghe cậu nhắc đến nơi này?-hắn vừa đi vừa hỏi
-Đây là một khu nghỉ dưỡng tích hợp, bình thường tôi cũng không hay tới...biết được chỗ này cũng do cơ duyên thôi.
Taehyung đảo mắt xung quanh, nhìn một lượt khuôn viên truyền thống vắng vẻ, lại thắc mắc phục vụ của nơi này đã đi đâu cả rồi. Đương lúc cậu định chuyển hướng đến quầy tiếp tân thì từ lối đi nhỏ trước mắt đã thấp thoáng bóng hình nữ nhân ẩn hiện.
Cô gái nhỏ bé vừa quay đầu lại, trông thấy Taehyung thì liền vui vẻ đi tới. Trên người nàng là quốc phục cách tân, ôm lấy từng đường nét mảnh mai của cơ thể. Gương mặt trong veo cũng không điểm tô quá nhiều, làm cho thiếu nữ càng trở nên thanh thuần mềm mại hơn.
-Anh Taehyung, lâu rồi không gặp.
Taehyung mỉm môi cười, thuận tiện giới thiệu.
-Kibam, đây là quản gia nhà anh, tên Jungkook.
Cô nàng Kibam nghe Taehyung nói thế thì cũng vui vẻ bắt tay với đối phương. Anh chàng này trông đẹp trai sạch sẽ, lại lịch sự như vậy, hại Kibam cảm thấy da mặt mình có chút nóng lên.
Sau khi thiết lập quan hệ cùng trò chuyện đôi câu, Taehyung và Kibam đi dạo vào sâu trong khu nghỉ dưỡng, Jungkook theo sau bọn họ.
-Hôm nay anh muốn làm gì? Suối nước nóng bên em mới có thêm gói thảo dược, mùi hương không tồi.
Taehyung nghe thế liền nhướng mày như thích thú, sau lại đáp.
-Anh không tính ở qua đêm, mà suối nước nóng nên qua đêm mới trọn vẹn, đúng không?
Thấy Kibam gật gù như nghe hiểu thì Taehyung liền tiếp tục.
-Anh muốn thử súng, sau đó đi lượn một chút. Jungkook thấy thế nào?
Jungkook ở phía sau họ bị hỏi đến thì có chút bất ngờ, nhưng rồi hắn cũng gật đầu, thuận theo không bài xích. Kibam thấy thế thì vui vẻ lấy di động ra.
-Được, bây giờ em cho người chuẩn bị, anh muốn thử loại nào?
Taehyung dừng một chút để suy nghĩ, cậu nói.
-Súng lục là được rồi, nếu em có của FNP thì tuyệt đấy.
Kibam giơ ngón cái như chấp nhận yêu cầu này của Taehyung, sau đó cô nàng lại quay sang phía Jungkook, nhìn hắn nhưng không hỏi.
-Shotgun, loại dùng để săn thú ấy.
Taehyung nghe Jungkook nhả ra một câu này liền không khỏi giật mình. Cậu thừa biết Jungkook ít nhất phải có chút kiến thức về súng đạn, nhưng cậu không ngờ hắn lại chọn một loại súng khó kiểm soát với độ giật lớn như thế.
Kibam tuy bất ngờ nhưng cũng vui vẻ chấp nhận, sau khi thông báo cho người làm liền cùng cả hai di chuyển đến khu vực tập bắn.
Đoạn đường này nói dài không dài, nhưng ngắn thì cũng không ngắn, đủ để Taehyung và Jungkook làm nóng người trước khi vào trận.
Kibam dẫn đường cho họ, đi đến một nơi tách biệt hoàn toàn với khu nghỉ dưỡng. Một bên của nó là dãy nhà truyền thống san sát, một bên lại là sân tập bắn với thảm cỏ hơi úa màu.
Taehyung cùng Jungkook di chuyển về phía mái hiên của dãy nhà, tại đó các khẩu súng đã được sắp xếp vô cùng ngay ngắn trên bàn gỗ, đạn cũng được đặt sẵn một bên.
Jungkook đảo mắt quanh một vòng, rồi lại tự thắc mắc rằng từ khi hắn cùng Taehyung bước chân vào đây, ngoài Kibam cùng cậu chàng giữ súng trước mắt thì chẳng có thêm một ai, dù là phục vụ hay khách khứa.
Như đọc được câu hỏi này trên mặt Jungkook, Taehyung khẽ cười.
-Thật ra khu nghỉ dưỡng này chỉ là vỏ bọc thôi, mấy lão xã hội đen hay tới đây lắm, để làm ăn các thứ.
Jungkook nghe thì không khỏi giật mình, nhìn theo đôi tay của Taehyung đang nâng lấy một khẩu súng lục trên bàn, lại quan sát cậu thuần thục nạp đạn.
-Cậu ở đây không cảm thấy sợ hay sao?-hắn hỏi
-Nếu là trước đây thì có.-Taehyung nói, sau lại hướng mắt về phía Kibam-Cứu được nữ tử này một mạng, ông ngoại của cô ta liền mang ơn tôi.
Xong câu Taehyung liền sải bước ra sân tập bắn, quan sát một lượt các bia đỡ hình người phía xa.
Jungkook lúc này đưa mắt nhìn Kibam, ngăn không nổi sự tò mò.
-Taehyung cứu cô?
-Cũng không gọi là cứu...Chúng tôi lần đầu gặp nhau trong một câu lạc bộ, ngay cái đêm tôi bị người ta mưu sát...Taehyung khi đó vốn không biết thân phận của tôi, thế mà trong lúc tôi trúng thuốc anh ấy liền đem tôi giấu đi, xem như cho tôi nửa cái mạng.
*đoàng*
Tiếng súng đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện dang dở của bọn họ. Jungkook cùng Kibam đồng loạt đưa mắt về phía nam nhân đang đứng phía xa, im lặng không nói.
Gió lúc này nổi lên thật mạnh, đánh động những tán cây của cánh rừng phía sau khu tập bắn, chim chóc vì tiếng đạn nổ của Taehyung mà kêu riết không ngừng.
Taehyung hít một hơi thật sâu, cảm nhận cơn đau ngay ngón trỏ nơi bị lực nổ tác động, nhưng lại nhất quyết bắn thêm vài phát nữa. Chỉ không ngờ là vài phát này lại thành công chạy hết một băng đạn.
Kibam quan sát nam nhân trước mắt, lại nhìn về phía bia đỡ vẫn chưa hoàn toàn đổ, vậy là Taehyung bắn trúng chưa tới năm viên.
-Tâm trạng anh ấy đang không ổn.-cô nàng khẽ nói
Jungkook nghe thì cũng gật đầu, hắn cảm nhận được điều này kể từ khi Taehyung bước vào căn phòng trọ đó, và nó càng rõ ràng hơn sau khi hắn khước từ cậu.
Thấy Taehyung bắt đầu thay băng đạn tiếp theo thì Kibam liền hỏi Jungkook.
-Anh tập súng bao lâu rồi? Phân tích đường đạn vừa rồi xem.
Quản gia họ Kim được hỏi thì chỉ biết im lặng, nhìn theo bóng lưng kia một hồi, sau mới chịu đáp.
-Tôi trước đây từng cùng người khác đi săn, chúng tôi có một nguyên tắc là không nổ súng khi gió quá to.
Kibam gật đầu như công nhận, tiếp lời.
-Đường đạn của anh ấy bị lệch do cầm súng không chắc tay và do gió lớn, anh ấy cũng không tập trung nhắm, càng không để ý đến lực phản do cây súng gây ra...tôi cá ngón trỏ của Taehyung đang rất đau.
Jungkook lúc này tròn mắt như bất ngờ, vì thú thực hắn không biết đến những thứ này, trong tâm liền có chút nể phục Kibam.
Rồi họ lại tiếp tục dõi theo đường đạn thứ hai của Taehyung, vẫn hỗn loạn như vậy, nhưng ít nhất thì tay cầm súng đã chắc hơn.
Jungkook không muốn nhìn nữa, hắn nâng lên một khẩu súng săn trên bàn, trực tiếp nạp đạn.
Tiếng đạn tra vào ổ cùng tiếng kim loại va chạm giữa cò súng lúc này vang đến chỗ Taehyung, khiến cậu trong nhất thời không kiềm được mà run rẩy cánh vai.
Jungkook sau khi nạp đạn liền di chuyển đến trước vạch bắn, đứng ngang hàng với Taehyung. Dưới nắng trời mát mẻ của mùa thu, nòng súng của Jungkook ánh lên tia sáng, thẳng tắp như đâm vào lòng người.
-Nhìn cho kĩ Taehyung.-hắn liếc mắt về phía cậu, nói đơn giản một câu
*đoàng*
Jungkook nổ súng, độ giật kinh người cùng âm vang khuếch đại khiến hắn có chút chếch choáng, ấy vậy mà đường đạn của hắn lại vô cùng đẹp, trong một lần đã thành công bắn trúng hồng tâm, hạ đổ một bia gỗ.
Taehyung run rẩy mắt nhìn, lại có cảm giác như cõi lòng mình đang không ngừng động đậy. Và cậu nhận ra bản thân đang ghen tị với Jungkook, không phải vì đường đạn của hắn đẹp, mà vì hắn kiểm soát mọi thứ xung quanh quá tốt, đến mức Taehyung chẳng thể biết được hắn rốt cuộc có sợ hãi điều gì hay không.
.
..
...
..
.
Sau khi tạm biệt Kibam, Jungkook và Taehyung trở về dinh thự, lại không hề hay biết đã có người vẫn luôn chờ họ ở nhà.
Namjoon lúc này ngồi trên sô pha, nhàn nhã đọc tạp chí. Gã vừa trông thấy cả hai thì vui vẻ nở nụ cười, dập tắt xì gà trên tay.
-Ba bảo anh đến đưa em đi.
Namjoon đứng dậy, tiến đến trước mặt bọn họ, ánh nhìn của gã lại như xuyên thẳng vào Jungkook, khiến hắn có cảm giác như bản thân đang bị đối phương đe doạ.
-Anh làm sao biết tôi ở đây?
-Sao lại không? Chúng ta là anh em nhiều năm rồi, anh hiểu em nghĩ gì mà.-Namjoon mỉm môi, đặt tay lên vai Taehyung như muốn nói rằng gã đã sớm nắm thóp cái đuôi của cậu
-Nếu ông lớn muốn giữ cậu ba lại cho đến khi ông ấy trở về thì tôi nghĩ không đâu thích hợp hơn nơi này thưa cậu.
Jungkook gỡ tay Namjoon ra, thuận tiện xen vào giữa gã và Taehyung, trong lòng vô thức có chút lo lắng.
Namjoon nghe quản gia của mình phản lại một câu liền không khỏi cảm thấy nực cười, gã châm biếm hắn.
-Cậu phục vụ cho Kim gia, không phải Kim Taehyung, và thằng nhóc lớn rồi, không phải đứa trẻ năm tuổi.
Một cái nhíu mày hiện lên trên mi tâm của Jungkook, hắn trầm ổn đáp lời.
-Tôi biết, chỉ là tôi không nhìn thấy lỗ hổng trong lời đề nghị của mình thưa cậu.
Namjoon nghe đến đây thì không còn kiên nhẫn nữa. Gã trực tiếp đẩy Jungkook sang một bên, vòng tay qua vai Taehyung mà kéo cậu lại gần, vờ như bọn họ vốn là anh em thân thiết.
-Tôi không đến để tìm chỗ ở cho Taehyung, tôi đến để tách nó ra khỏi cậu.
...
..
.