Taehyung cứ tưởng sau khi đã bình đạm chính mình ở câu lạc bộ của Jimin thì Jungkook sẽ trở về Min gia như thường lệ. Chỉ có điều cậu không ngờ hắn đã xin nghỉ với Kibam từ mấy ngày trước, sau đó cũng không có về đây.
Taehyung lúc này sốt ruột như ngồi trên đống lửa, liên tục gọi điện cho Jungkook nhưng người kia lại nhất quyết khoá máy, không muốn cùng cậu dây dưa.
May thay trước đó khi gặp Cẩm Hy thì Taehyung vẫn còn đủ kiên nhẫn để cùng cô ta trao đổi liên lạc, tuy không biết hiện giờ người nọ có còn ở Hàn Quốc hay không nhưng cậu vẫn đánh liều gọi đến.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, kèm theo đó là tiếng người hát hò vô cùng sôi động.
'Hy Hy nghe đây?'
-Chị có đang bận gì không? Em muốn hỏi chút chuyện.-Taehyung gấp rút nói
'Không hẳn...em muốn hỏi về Shein đúng không?'
-Chị biết rồi?
'Ừ......sáu giờ chiều mai anh ấy lên phi cơ về lại Macau. Nếu em đến sớm một chút chắc chắn gặp được.'
Nghe đến đây thì không hiểu sao tinh thần vốn đang căng cứng của Taehyung lại đột nhiên thả lỏng. Cậu nói lời cảm ơn đơn giản, hứa rằng sẽ đàng hoàng tạ lễ với Cẩm Hy, sau đó liền cúp máy.
Kibam dạo nay thường xuyên không về nhà, cả cụ Min lẫn Yoongi cũng không còn ghé qua dinh thự, và buồn cười làm sao khi một kẻ ngoại tộc như Taehyung lại là người ở đây nhiều nhất.
Taehyung lướt mắt qua phòng ngủ của mình và Kibam, dựa theo trí nhớ lục tìm trong tủ đầu giường, quả nhiên lôi ra được một hộp thiếc đựng vụn cần chưa gói.
Đôi lúc Kibam có chuyện phải nghĩ thì cô nàng luôn cần thứ gì đó để giải khuây, đó cũng là lí do vì sao cần sa và thuốc lá luôn nằm ngoan trong tủ đầu giường của họ. Đây cũng là điểm chung mà Taehyung thích nhất giữa mình và cô bé.
Taehyung mang hộp ra trước ban công phòng, men theo ánh đèn bên cửa sổ mà cặm cụi gói thuốc. Vì lâu rồi không đụng tay nên đã có chút lục nghề, tuy vẫn cuốn được thành cuốn nhưng vài chỗ lại bị cong và nhăn giấy, không còn thẳng mượt như khi trước Taehyung thường gói cho đám bạn mình.
Mùi cần sa chẳng mất bao lâu đã chìm im trong lồng ngực, người không hay ngửi liền sẽ thấy hôi, chỉ có những kẻ đã từng dùng nói để đạt đến cực khoái như Taehyung thì mới thấy thơm lừng hai lá phổi.
Tính ra lúc Taehyung còn ăn chơi lâu lổng thì có lắm người nói cậu là thất bại của Kim gia, là tệ nhất trong Tam Kim gia chủ, thế mà ngoài cần sa với gái gú thì cậu cũng có đụng vào cái gì nữa đâu. Hôm nào buồn lắm thì Taehyung mới thả phanh say xỉn, chứ đâu như đám hổ bằng cẩu hữu kia của cậu, ma tuý, á phiện, cái gì cũng dính vào...
Nghĩ đến đây Taehyung liền thấy có chút buồn cười. Đều là tại Jungkook khi đó ép cậu bỏ rượu bỏ thuốc, nếu không có hắn thì chắc giờ cậu cũng đã tự chích mình đến tê ven luôn rồi.
Hút xong hai điếu, thuốc vào máu nên đâm ra nghĩ nhiều, Taehyung ngồi ở ban công mà mắt đỏ lừ, tay cũng run run.
Cậu bỗng thấy nhớ Jungkook quá, nhớ đến nghẹt thở mất thôi...
.
..
...
...
...
..
.
Ngày hôm sau, Taehyung canh đúng giờ liền xuất hiện ở sân bay, đối diện với quản lý khu vực tư nhân nói ra tên của Shein. Và dường như đối phương đã biết trước rằng cậu ba sẽ tìm tới nên không do dự mà cho người vào.
Shein lúc này đang thư thả hút thuốc trên sô pha. Gã yên lặng hướng mắt về phía bức tường kính ngăn cách căn phòng với đường bay, quan sát bầu trời chập chững ngả màu trước mặt.
Taehyung đảo mắt nhìn quanh thì không thấy bóng dáng của Jungkook đâu, trong tâm liền có chút sốt ruột.
-Đến rồi thì mau ngồi xuống, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện để nói.
Shein quay đầu nhìn cậu, tẩu thuốc dài bằng ngọc thạch kê trên cánh môi, vương vẩn khói trắng.
Taehyung từng bước đi tới, ngồi xuống sô pha đơn bên phải Shein, lại quan sát biểu tình trầm ổn của gã lúc này.
-Anh đoán là cậu đến để tìm Jungkook? Cậu ta đang đi lấy đồ giúp anh, về ngay thôi.
Taehyung mím môi khi thấy người kia đối diện với mình bằng một thái độ quá mức thoải mái. Hai tay đặt trên ống quần của cậu khẽ siết lại, cương trực nói với Shein.
-Jungkook sẽ không đi đâu hết, anh ấy ở lại đây với tôi.
Shein sau khi nghe xong một lời khẳng định chắc nịch như thế thì không khỏi bật cười. Gã lấy một trái dâu trên bàn rồi cho ngay vào miệng, nhai luôn cả cuống, đoạn quay sang đối mắt với Taehyung.
-Jungkook phải đi vì đó là những gì cậu ta đã hứa với anh.
Taehyung nhíu cánh mày, nhất quyết nói.
-Anh muốn cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần anh để Jungkook ở lại đây.
Shein thở dài lắc đầu, hạ tẩu thuốc trên tay xuống bàn, lại nằm sấp trên ghế sô pha cỡ lớn, hai tay đỡ cằm mà giương mắt ngắm nhìn vẻ mặt khó coi của Taehyung.
-Cậu nói đi, anh trên cơ cậu cũng phải mấy bậc, một đứa yếu ớt như cậu thì cho anh được cái gì đây?
Taehyung im lặng không đáp, lại chẳng biết mình làm cách nào để có thể thuyết phục Shein buông tha cho Jungkook. Cậu cũng không thể dùng vũ lực ở nơi này bởi nếu làm thế sẽ kích động cả sân bay, chưa xét đến việc họ có thành công trốn thoát hay không, chuyện này quá mức liều lĩnh.
Shein khẽ đẩy lưỡi trong miệng. Rồi qua một thoáng, như nghĩ ra điều gì đó, gã xuống khỏi sô pha mà đi đến bên cạnh, lại vòng tay kéo vai Taehyung về phía mình, vô cùng thân thiết nói.
-Hay là cậu theo anh về Macau đi, anh sẽ bao nuôi cậu, không để cậu thiệt thòi. Mỗi ngày cậu đều có thể cùng anh ở bên Jungkook, cả ba chúng ta sống một đời viên mãn hạnh phúc, có được không?
Đương lúc Shein còn đang mải mê cười đùa thì Jungkook đã quay trở lại. Hắn thoạt nhìn không có vẻ gì bất ngờ khi trông thấy Taehyung ở đây, chỉ là bàn tay đang nửa ôm nửa giữa cánh vai của cậu không hiểu sao lại khiến cho Jungkook cảm thấy chán ghét. Hắn nhất quyết đi tới mà kéo cậu về phía mình, gằn giọng với Shein.
-Anh đừng có xằng bậy!
Shein lâm vào tình huống dở khóc dở cười này thì không khỏi cảm thấy đả kích, gã nhíu mày nhìn tên quản gia kia.
-Taehyung muốn giữ cậu lại nhưng anh không đồng ý. Thay vào đó cậu ấy có thể rời đi cùng chúng ta, như vậy hai đứa có thể tiếp tục ở bên nhau rồi.
Lời Shein nói thoáng nghe như đùa, nhưng khi để ý kĩ thì sẽ thấy những chữ cuối được gã nhấn nhá bằng một chất giọng vô cùng mỉa mai.
Taehyung thấy bản thân không thể đám phán với Shein thì liền quay sang Jungkook, giữ chặt lấy vai hắn, viền mắt cũng thoáng thời đỏ lên.
-Anh ở lại đây với em, đừng đi.
Lời cậu nói ra thành tâm cố chấp như vậy, thế mà trong mắt Jungkook lại chẳng có nổi một tia dao động. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Taehyung ra, cũng siết lấy thật chặt.
-Tôi đã hứa với Shein rồi Taehyung, tôi không làm khác được.
Taehyung nghe được lời này thì con ngươi lập tức co rụt. Cậu nhíu mày như không tin được Jungkook sẽ nói thế với mình, đồng thời tự rút tay ra khỏi cái nắm của hắn.
-Anh bỏ em? Sau bao nhiêu chuyện chúng ta cùng nhau trải qua thì anh lại muốn bỏ em? Mẹ nó anh xem tình cảm của em là cái gì?!
Shein ở một bên coi được một đoạn bị kịch này liền nhịn không được vỗ tay mấy cái thật kêu. Gã bước đến phía sau Jungkook mà vòng tay ôm lấy hắn, lại tuỳ ý gác cằm lên vai đối phương, đưa mắt nhìn Taehyung như muốn trêu tức cậu.
-Anh bảo cậu, Jungkook nợ anh mấy năm rồi chưa trả. Anh cái gì cũng không cần, chỉ cần Jungkook thôi.
Taehyung hoàn toàn không để tâm đến lời gã nói, trừng mắt nhìn Jungkook như muốn hắn thẳng thắn đối diện với cậu mà nói ra quyết định của mình.
Jungkook lúc này cũng hết cách. Hắn bảo Shein rằng mình muốn cùng Taehyung riêng tư nói chuyện. Shein nghe được yêu cầu này, xét thấy bản thân không thiệt không hại thì liền đồng ý, sau đó lại vui vẻ rời đi, cũng không quên đánh mắt nhìn Taehyung một cái.
Đợi đến khi phòng chờ chỉ còn lại hai người bọn họ thì Jungkook lập tức đưa tay kéo Taehyung, môi hôn của hắn thuần thục hạ xuống, cũng ngang tàng chiếm dụng.
Taehyung ban đầu còn ngỡ ngàng nhưng rất nhanh liền bắt nhịp, cậu vòng hai tay ra sau gáy Jungkook, không nói nửa lời mà cùng hắn triền miên.
Nụ hôn này của họ rất dài, cũng rất tình, đợi đến khi Jungkook buông ra thì gương mặt của Taehyung đã ưng ửng. Cậu tràn nước mắt nhìn hắn, lại ngăn không được khối cảm xúc hỗn loạn trong mình.
-Đi với em Jungkook, Shein không đem theo quá nhiều thuộc hạ, người của em có thể phá vây...
Đương lúc Taehyung còn đang hỗn loạn giữa những câu chữ thì Jungkook lại đặt ngón trỏ lên miệng mình, ngụ ý bảo cậu đừng nói nữa. Hắn biết rõ vì sao Shein đối với họ không đề phòng như vậy, vì gã nắm chắc rằng dù có thế nào thì Jungkook cũng sẽ không rời đi, nhiều hay ít thuộc hạ không phải là vấn đề.
-Jungkook...-Taehyung khẽ gọi tên người kia, trong lòng trước sau chỉ còn lại đau đớn
Jungkook trông theo ánh mắt của cậu thì vô thức có chút mủi lòng. Hắn đưa tay áo thấm khô mi mắt ướt nhoè, lại hận không thể đem cậu nhét vào trong túi mà mang đi cùng mình.
-Chờ tôi về.
Ba chữ này rơi vào màng nhĩ Taehyung, khiến lòng cả hai như nghẹn cứng lại.
-Bao lâu?
Jungkook mím môi không trả lời, chỉ im lặng nhìn Taehyung như muốn khắc hoạ hình ảnh của cậu một cách rõ ràng nhất nơi võng mạc, để đảm bảo rằng cả đời này dù có chết hắn cũng sẽ không quên.
Taehyung thấy hắn im lặng như thế thì liền nắm được mọi chuyện. Cậu đưa tay vào trong túi áo, âm thanh lách cách của kim loại cũng theo đó vang lên.
Jungkook khẽ nhíu mày khi thấy Taehyung lôi ra còng tay số tám, qua một khắc đã nắm được ý định của cậu.
Hắn nhanh chóng thoát khỏi cái ôm kia, đồng thời đem cổ còng suýt chút nữa đã bắt được mình giữ lại. Jungkook kiên quyết tròng nó vào tay Taehyung, lại áp chế lôi cậu đến bên bồn rửa tay của phòng nghỉ, khoá trái đầu còn lại vào vòi nước.
-Chết tiệt Jungkook! Anh dám làm thế với em?!
Taehyung thống thiết gào lên, dùng sức nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn.
-Nếu không em sẽ không chịu dừng lại, đúng không?
Jungkook đau lòng gỡ tay Taehyung ra, lại chẳng thể mở miệng nói thêm bất cứ điều gì.
Mắt thấy người mình yêu đang có ý định rời đi thì Taehyung càng trở nên hốt hoảng. Cậu ra sức vùng vẫy, còng số tám siết lấy cổ tay phải đau điếng, tay còn lại thì không ngừng vươn ra, chỉ là dù có cố đến mấy Taehyung cũng không thể nắm được bất cứ thứ gì.
-Xin lỗi.
Jungkook mấp máy cánh môi rồi nhanh chóng quay lưng bỏ đi. Bởi hắn sợ chỉ cần chần chừ thêm một giây nữa thôi thì bản thân sẽ không kiềm được mà bất chấp tất cả để ở lại với cậu, đến lúc đó Shein dám làm gì bọn họ, hắn không biết chắc.
Vậy là Jungkook đã rời khỏi căn phòng đó, bỏ lại sau lưng những tiếng gào khóc xé lòng của Taehyung, những yêu thương đó giờ của họ, và cả tương lai dang dở mà cả hai chưa từng một lần nắm chắc...
...
Taehyung thấy bóng Jungkook khuất khỏi tầm mắt mình thì càng lúc càng sợ, cậu liên tục gọi tên hắn, cũng không ngừng gào lên để thu hút sự chú của nhân viên sân bay. Nhưng cửa phòng nghỉ trước sau vẫn hoàn toàn im lìm, như nói với cậu rằng kể từ giờ phút này cho đến khi phi cơ của Shein cất cánh sẽ không có một ai được phép bước vào đây.
Taehyung nhận ra nước mắt không thể giúp được mình giờ phút này thì cố gắng lau vội hai mắt, khôi phục tầm nhìn mà quan sát phạm vi xung quanh.
Ở đây chẳng có lấy một thứ gì hữu dụng có thể giúp cậu thoát khỏi còng số tám. Nhưng khi trông thấy chai nước rửa tay đặt trên bồn thì trong đầu Taehyung lại loé lên một suy nghĩ hết sức điên rồ.
Cậu đưa tay mở nắp chai rồi đổ bừa chất lỏng đặc sệt kia lên cổ còng, sau đó đặt bàn tay đang bị khoá lên mặt bàn gần cạnh, đồng thời lợi dụng lực của tay trái, không do dự mà nhấn mạnh xuống.
Một tiếng rắc vang lên, từng cơn đau truyền đến khiến cho đầu não của Taehyung thoáng chốc tê liệt, nước mắt sinh lý cũng ứa ra. Ngón cái lúc này đã hoàn toàn bất động, chẳng rõ là trật khớp hay bị gãy.
Taehyung cũng không có tâm trạng để xem xét vết thương. Cậu đem bàn tay đã được bôi trơn rút ra khỏi còng, nhanh chóng tông cửa mà phi ra bên ngoài.
Thế nhưng con người đâu có mấy khi thắng nổi số phận. Lúc Taehyung chạy được đến nơi thì phi cơ của Shein đã cất cánh, ở cuối đường bay chậm rãi hướng lên, tìm đến bầu trời cao rộng.
Taehyung hít vào từng hơi gấp gáp và nặng nề, lại ngăn không nổi dòng nước nóng hổi trào ra từ hai khoé mắt. Cậu bất lực khụy gối xuống đất, nắm tay phẫn uất cũng liên tục nện xuống mặt đường.
Mãi đến khi tứ chi đã không còn cảm giác nữa thì Taehyung mới gục đầu gào lên, giọng vì gọi tên Jungkook quá nhiều mà khàn đi, cay xè...
...
Cậu ba Kim gia từ nhỏ đến lớn sống một đời tuỳ ý phong lưu, chưa từng vì ai mà đau đến tim gan lẫn lộn, cũng chưa từng vì ai mà tình nguyện bẻ hư tay mình.
Sau này e rằng cũng sẽ không có một ai có thể khiến cho Taehyung bất chấp tất cả như vậy...
Không một ai như Jungkook...
...
..
.