Ở bên này, nơi Macau hoa lệ dát vàng, Jungkook mỗi ngày thức dậy thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt của Shein. Từ khi gã lôi được Jungkook về thì lúc nào cũng dính lấy hắn, nhắm mắt mở mắt đều không thể rời khỏi tầm nhìn của đối phương.
Jungkook vẫn như dạo trước cùng Shein đi săn, tiệc tùng, tận hưởng gió mát trên đống tiền của gã. Hắn biết Shein đối với mình là thật lòng yêu quý nên cũng không muốn làm gã mất hứng, ngược lại Shein muốn làm gì hắn cũng vừa ý thuận theo.
Qua hơn nửa năm, đến khi đã quen hơi nhau rồi thì Shein lại bảo là muốn cùng Jungkook đi du lịch một chuyến, chỉ hai người thôi.
Jungkook nghe thế cũng chẳng nhiều lời dò xét, đơn giản hỏi xem đối phương muốn đi đâu sau đó liền đặt vé máy bay. Hai người hai va-li, cứ như vậy rời khỏi Macau.
Địa điểm lần này bọn họ ghé thăm là Na Uy, một đất nước được niêm yết dưới cái tên Ngọn đèn phía Bắc. Shein nhờ một công ty du lịch lập cho gã lịch trình cùng sắp xếp vị trí chỗ ở, đến khi gã và Jungkook xuống khỏi taxi thì homestay bên hồ cũng sáng đèn ấm lửa, trong tủ lạnh, trên bàn bếp bày toàn đồ ăn tươi mới, không thiếu thứ gì.
Vì họ đến vào giữa thu nên khí trời Na Uy đặc biệt trong trẻo, thời tiết se se lạnh nhưng vẫn còn nắng, mềm mại rải xuống những ngọn đồi và mặt hồ bóng gương, mỹ cảnh không sao tả hết.
Shein lướt mắt qua khu vực lân cận thì tỏ vẻ vô cùng hài lòng, bởi gã muốn vị trí của họ riêng tư nhưng cũng không muốn nó tách biệt hoàn toàn với thế giới, vậy nên xung quanh chỗ họ ở có khá nhiều dân cư và nhà hàng địa phương, cũng gần với những địa điểm giải trí khác của giới trẻ.
Jungkook ở chung với Shein, mỗi ngày đều tiếp gã từ sớm đến tối, nhưng nửa mặt phiền lòng cũng không để lộ ra. Vì homestay họ ở chỉ có một giường lớn trên gác lửng nên hắn cũng nhường cả giường cho Shein, còn bản thân thì nằm ở sô pha dưới nhà. May thay cho Jungkook khi sô pha này tương đối lớn, lại còn mềm, ngủ liền một mạch tới sáng cũng không hề thấy đau lưng.
Rồi được đâu nửa tuần, vào một chiều gió trời hiu hiu thổi, Shein lại nổi hứng kéo ghế ra bờ hồ ngồi, để cái lạnh tát vào mặt giúp gã tỉnh ngủ.
Bên trái chỗ gã ngồi cách đâu vài chục mét có một gia đình khách du lịch đang thắp than nướng thịt. Sớm nay họ cũng đã gõ cửa mời Shein và Jungkook qua chơi. Nhưng Shein biết quản gia nhà mình có cái thói ngại người lạ trước giờ không bỏ được nên gã cũng khéo từ chối, lại cảm ơn một hồi.
Vì Shein vừa tắm xong nên tóc còn ướt, nhưng ngồi đâu hơn mươi phút thì liền bị hong khô, từng sợi đen tuyền lại nhẹ bay trong gió. Jungkook sau khi đã nấu xong bữa tối thì cũng mò ra xem Shein đang làm gì. Chỉ là trông thấy đối phương thinh lặng ngắm hoàng hôn bên hồ nước thì không hiểu lòng hắn lại chạnh, nhất quyết đi đến vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi loạn của Shein.
Mặt hồ lúc này lăn tăn sóng nước, hắt lên cái màu cam ửng của bầu trời, những tầng cây lá kim và lá phong phía xa lại khẽ đổ bóng xuống, dưới gốc của chúng lan toả bóng tối của màn đêm.
Jungkook vuốt lấy nếp tóc của người kia, lại dùng dây thun luôn yên vị ở cổ tay buộc thành một bó cố định phía sau gáy. Hắn biết Shein không thích để chúng quá mức tự do bởi như vậy sẽ bị mắc vào rất nhiều thứ, khá khó chịu.
-Mấy cuốn sách mang theo đã đọc hết rồi, tối nay xem phim có được không?
Nghe thấy giọng nói Jungkook vọng xuống trên đỉnh đầu liền khiến cho Shein vô cùng thoả mãn. Gã ngửa ra sau mà dựa dựa vào bụng người kia, mắt lại không rời khỏi mặt hồ.
Trước đây Shein có một thói quen khá kì lạ, sau giờ cơm gã đều muốn Jungkook đọc sách cho mình nghe, thói quen này từ lúc Jungkook đi rồi về, trước sau đều chưa từng thay đổi.
Chỉ là mấy cuốn sách mà họ mang theo, cuốn đọc được nửa thì Shein kêu chán, cuốn đọc vài trang đầu tiên lại thấy nhạt nhoà, thế nên qua vài hôm liền hết cái để đọc.
-Nếu anh muốn nghe thì tôi có thể dùng điện thoại tìm một quyển khác.
Jungkook thấy Shein im lặng không nói thì tưởng gã không tán thành với ý định xem phim nên liền đưa thêm giải pháp, nhưng chỉ thấy đối phương lắc đầu, nói một lời đơn giản.
-Không sao, xem phim cũng rất tốt.
Jungkook nghe thì gật đầu như hiểu, lại bắt chước Shein mà đưa mắt ngắm nhìn hồ nước phía xa.
Mặt trời lúc này đã lặn chẳng thấy bóng, chỉ chừa lại ánh sáng nhạt nhoà đang dần tàn lụi sau những chòm mây. Vài dây đèn treo dọc theo khu homestay lại được bật sáng lên, ánh vàng ấm áp chiếu lên mặt nước ven hồ, nhưng chẳng được đẹp như ban nãy lúc hoàng hôn.
Jungkook nhìn cái đầu của Shein lắc lư theo nhịp nhạc rời rạc mà gã đang hát, lại không khỏi cúi đầu suy nghĩ. Sau cùng, khi đã đưa ra quyết định của mình thì Jungkook liền lấy hết can đảm mà đi đến trước mặt gã, quỳ gối một chân.
Shein thấy quản gia họ Jeon thành tâm nắm lấy hai tay mình thì có chút ngờ ngợ, trông theo gương mặt thấp thỏm của đối phương dưới ánh đèn vàng.
Hít một hơi thật sâu, Jungkook điều chỉnh giọng mình, nghiêm túc nói với Shein.
-Anh đồng ý chữa bệnh đi có được không?
Nghe đến đây Shein liền nắm được tất cả. Gã mỉm cười nhìn Jungkook, đến một lúc lâu sau đó mới mở miệng hỏi hắn.
-Cẩm Hy nói cho cậu rồi?
Jungkook mím môi, khẽ gật đầu.
-Anh không muốn...dù gì cuộc sống của anh cũng quá nhàm chán rồi, anh không thiết tha gì cả...
Nghe lời Shein nói mà không hiểu sao lòng Jungkook lại thấy nặng vô cùng. Tối hôm qua Cẩm Hy có nhắn tin cho hắn hỏi thăm Shein, chập chững một hồi liền không ngăn được mà kể hết cho hắn nghe.
Đại khái là dạo trước có một lần Shein suýt chết vì bị mất hơi. Cẩm Hy ép gã đi khám thì mới phát hiện ra tình trạng tim phổi của gã không tốt, tuy chỉ là giai đoạn nửa đầu ung thư phổi và suy hô hấp nhưng càng để lâu thì hậu quả càng nghiêm trọng. Cẩm Hy năm lần bảy lượt muốn Shein tiếp nhận chữa trị, nhưng gã vẫn lầm lì cố chấp, kéo dài đến tận bây giờ.
Cẩm Hy biết nếu anh trai cứ cứng đầu như vậy thì trụ được không quá vài năm liền gục. Cô cũng hiểu rõ rằng Shein xem trọng lời Jungkook nói nên muốn nhờ hắn khuyên nhủ anh trai cô, giúp người nọ tỉnh ra.
Chỉ là giờ đây khi Jungkook vừa mở lời thì Shein lại quẳng cho hắn một câu chẳng thể nào buông bỏ hơn được.
-Jungkook...cậu biết anh thích cậu mà. Anh còn nghĩ là nếu như cậu ở bên anh rồi thì có thể anh sẽ thay đổi suy nghĩ, nghiêm túc trị bệnh, nhưng bây giờ dù cậu có ở đây thì anh vẫn cứ thấy thiếu.-Shein vỗ vỗ lên bàn tay của Jungkook, hốc mắt không biết vì gió hay vì cảm xúc trong lòng mà thoáng đỏ lên-Anh cũng biết là lôi được cậu về bên mình thì nửa hồn cậu cũng chẳng còn ở với anh. Nhưng mỗi sáng trông thấy cậu thức dậy, cùng cậu trải qua một ngày, còn được nghe cậu chúc ngủ ngon thì anh lại cảm thấy đủ, càng chẳng mong gì hơn nữa...
Jungkook đến đây liền nhíu mày như không vừa ý, nói với Shein.
-Anh còn tôi, còn Cẩm Hy, còn rất nhiều bạn bè người thân, anh cũng có sở thích văn chương, cũng có nhiều cơ hội trải nghiệm cuộc sống...vì gì phải buông bỏ một cách thương tâm như vậy.
Shein mỉm môi cười nhẹ, vén lại mái dài bay bay trước mắt. Gã nhìn qua trái tay liền thấy gia đình kia đang vui vẻ nướng thịt, hơi ấm của họ nhiều đến mức lan về phía này, sưởi ấm con tim.
-Anh cũng giống cậu, anh thấy thế giới này thật đẹp và có nhiều điều mà anh chưa biết. Chỉ là...anh không sợ cái chết, bởi đôi khi đủ đầy quá thì người ta cũng không thực sự quyến luyến bất cứ thứ gì. Kể cả cậu vốn là điều mong anh nhất giờ đây cũng có rồi, ba mươi mấy năm luôn là trái ngọt như vậy, bỏ đi sống một đời khác đầy thử thách có khi lại vui hơn.
Không hiểu sao Jungkook sau khi nghe được lời tâm sự này của Shein thì nhận ra rất nhiều thứ. Khi trước lúc còn ở côi nhi hắn đã từng muốn chết vì bản thân mất đi gia đình lại không có gì trong tay, giờ đây hắn gặp được Shein, một người tuy có tất cả nhưng lại không sợ hãi cái chết.
...
-Vậy sau khi anh đi rồi tôi nên làm gì đây?-Jungkook cúi gằm đầu, nhìn không ra biểu cảm
Shein nghe hỏi thì rất vui vẻ đáp.
-Cậu sống chứ làm gì, cậu sống vì cậu chưa muốn chết, thế thôi.
-Thế bây giờ tôi muốn anh sống cùng tôi, anh làm được không?
Lời Jungkook nói khẽ bay theo ngọn gió đêm, mang cái lạnh của khí trời thổi qua khiến Shein run khẽ.
Gã im lặng không nói, lại dõi mắt theo mùa đông đang dần tìm về trên từng thớ đất của Na Uy, chạm lên từng đầu ngón tay khiến gã tê rần.
-Tối nay cậu ôm anh ngủ, anh có thể xem xét.
...
Mười giờ tối, Jungkook với tay tắt đèn trong căn nhà nhỏ, lưu luyến nhìn mặt hồ qua ô cửa sổ, sau đó mới kéo rèm đóng lại.
Hắn từng bước đi lên gác nhỏ, lại xốc chăn chui vào trong nệm đôi. Đèn ngủ kế bên giường lúc này toả ra ánh sáng, thông qua lớp vải nhung mà hắt lên trần nhà, dội ngược vào trong mắt hắn, ủ ấm cho mọi vật.