Bí Mật Của Họ - Kooktae



   Seokjin dạo quanh một vòng nghĩa trang ven rìa thành phố, băng qua con rạch nằm ngang vốn là một nhánh của dòng sông gần cạnh. Trên tay anh là một bó loa kèn trắng, như mọi năm được gói trong giấy bọc tối màu.

   Anh đưa mắt nhìn những hàng mồ mả san sát, trải rộng hơn cả cây số kia. Chẳng hiểu sao diện tích nghĩa trang này lớn như vậy thế mà Seokjin chưa từng một lần lạc bước.

   Trước mũi giày da bóng loáng của Seokjin lúc này là phần đất mộ của gia đình Jungkook. Anh đặt bó hoa huệ lên mặt đá cẩm thạch, hai tay đút vào túi quần, lại cúi đầu nhắm mắt như đang thì thầm hỏi thăm. Đợi đến khi anh mở mắt ra thì bên cạnh từ khi nào đã xuất hiện thêm một người.

  Jungkook lúc này nhìn xuống bia đá khắc tên ba mẹ và anh trai. Những kí ức trong hắn vẫn sống, dai dẳng và lì lợm như mới hôm qua. Hắn mở miệng nói với Seokjin.

   -Khi trước còn làm quản gia tôi luôn rất bận, đến cuối ngày mới có thể dành chút thời gian đến đây thăm gia đình...mỗi lần đến đều có hoa tươi đặt sẵn, tôi ban đầu cứ tưởng là người nào đó mang ơn ba mẹ mình, hoá ra lại là anh.

   Seokjin nghe xong liền cười hắt, anh chớp mắt đối diện với Jungkook, lại không biết phải diễn đạt thế nào.

   -Anh đứng về phía em, ngay từ đầu anh đã nói rồi...

Jungkook hít một hơi, lại trông theo bóng cây hoè đang đổ dần xuống viền mộ khi mây trời tan ra.

-Anh đứng về phía tôi, thế mà anh giết Hyunsuk, còn chia rẽ tôi và Taehyung...

Seokjin cúi đầu như nhận tội, lại có cảm giác bản thân dù có chết trăm lần cũng không đền hết được cho Jungkook.

-Hyunsuk chết là vì ông ta đáng bị như vậy, nhưng ông ấy phải chết trước khi em khởi kiện thì Kim gia mới không phải chịu ảnh hưởng nặng nề, anh mới có thể giữ lại mọi thứ cho Namjoon sau này. Còn chuyện về em và Taehyung là do anh không muốn hai đứa đấu với anh...vì anh biết hai đứa bất bại khi ở bên nhau...

Jungkook hít xuống một hơi thật sâu, chớp mi mắt.

-Dù là thế thì anh cũng đã tổn thương rất nhiều người.

Seokjin im lặng không nói, lại chẳng dám mở lời xin lỗi Jungkook vì anh rõ mình là người duy nhất không có tư cách đó, nhất là khi anh đã đem đến cho Jungkook quá nhiều đau thương. Một lời xin lỗi nào phải phương thuốc chữa được bách bệnh, vết thương của đối phương đã kết vảy đóng thành sẹo, anh dù có bán mạng cũng không thể làm mờ nó đi.

Đương lúc Seokjin định lên tiếng thì Jungkook đã dành trước lời mà nói với anh.

-Em sẽ không kiện tụng Kim gia nữa. Em nghĩ kĩ rồi, bao nhiêu năm qua em chỉ sống trong thù hận chứ chưa từng sống cho mình, ba mẹ và anh trai chắc cũng đang trách mắng em rất nhiều vì đã lãng phí gần nửa đời người cho một mục đích vô vị như vậy.

Jungkook ngừng lại, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời cao, lợi dụng ánh mặt trời mềm mại của mùa xuân để ngăn cho chính mình không quá xúc động, lại tiếp tục.

-Và em cũng biết anh là người tốt, anh chưa từng thôi áy náy về những chuyện mà Hyunsuk đã làm và những cảm xúc mà em đã phải chịu đựng, điều đó giải thích vì sao hằng năm anh đều đến thăm mộ gia đình em...

   Nói đến đây Jungkook lại xoay người sang mà vỗ vai Seokjin, trên môi là một nụ cười vui vẻ như thể bản thân đã thắng trận


   -Em sẽ không khởi kiện hay đòi khoảng bồi thường vì như vậy chẳng khác nào bỏ tảng đá xuống khỏi vai anh, ngược lại em sẽ im lặng về chuyện này, cho lòng anh không có một ngày yên ổn.

Đợi đến khi Jungkook đã xoay bước rời đi thì Seokjin mới siết lấy tay mình. Anh hít sâu một hơi như muốn lấy lại bình tĩnh, chỉ là dù anh có cố bao nhiêu thì vẫn không thể làm được, và như Jungkook đã nói đó, Seokjin sẽ phải sống trong ân hận cả đời.

Trái tim Seokjin lúc này như bị đâm xuyên bởi trăm mảnh dằm nhỏ, vừa đau vừa nhức, nhưng dù có cố khều thế nào thì cũng khó mà lấy ra...

.

..

...

...

...

..

.


   Taehyung cùng với Jungkook trải qua những chuỗi ngày yêu đương hết sức ngọt ngào.

   Vì trong nhà có thêm người nên Taehyung quyết định đi siêu thị sắm sửa một loạt, thấy cái gì hợp với người yêu liền thuận tay ném hết vào giỏ hàng.

   Mà mua nhiều quá nên thành thử ra lại không có chỗ để, trong phòng ngủ của họ tự nhiên kê thêm một tủ đồ cho Jungkook lại chật ních. Chưa kể cả hai cũng có ý định nhận nuôi một bé cún, căn hộ một người này nhìn sao cũng thấy bất tiện.

   Thế là Taehyung cũng không ngại nhấc điện thoại lên liên lạc với Namjoon một chút, chưa qua mấy ngày đã tìm được một căn hộ khác rộng rãi mà cũng tiện đi lại hơn rất nhiều. Chủ thuê trước hiện tại chưa dọn hết đồ nên họ phải chờ đôi ngày, sau đó cho thợ trùng tu, sửa sang, ốp gạch, phết tường rồi mới dọn vào ở. Tốn đâu đó tầm một tuần, mệt bở hơi tai.

   Jungkook bấy giờ về sống chung với tình yêu của đời mình thì cũng hành xử rất có trách nhiệm, không để Taehyung phải vất vả nuôi mình mà chạy đi kiếm một công việc văn phòng giống em để san sẻ chi tiêu.

   Vì Jungkook ra trường cũng lâu, thế mà trong gần mười năm lại không làm gì, CV của hắn tuy tốt nhưng lại thiếu đi kinh nghiệm, dây dưa khó khăn cả một hồi mới được nhận vào, làm nhân viên chạy vặt.

   Taehyung trông thấy cảnh người yêu xuất chúng của mình bị người khác xem thường thì hết sức tức giận, hận gia thế nhà mình không còn đủ lớn để san bằng cái công ty kia.

    Jungkook thấy Taehyung tức đến bốc khói thì đáy lòng lại vô cùng vui vẻ. Hắn nói sau khi kết thúc hai năm này, CV tốt lên rồi liền sẽ xin nghỉ để qua chỗ Taehyung cùng làm với em, như vậy sớm đến tối bọn họ đều có thể ở cạnh nhau, không rời nhau nửa bước.


   ...

   Taehyung cũng biết là Jungkook yêu mình thật nên những chuyện mà em đã từng cùng Yoongi trải qua em không hề giấu giếm hắn. Mỗi lần Jungkook hỏi đến em đều thành thật trả lời. Và nếu có đưa hắn đến một nơi nào đó mà Yoongi giúp em phát quang thì Taehyung cũng nói thẳng, không để quản gia của mình phải lo lắng không đâu.

   Jungkook được người yêu nhỏ trân trọng như thế thì lại càng thấy yêu em hơn. Hắn cũng quyết định kể cho Taehyung nghe về chuyện giữa mình và Shein. Từ việc hắn trở về đó cùng đối phương vui vẻ cho tới sự kiện diễn ra tại Na Uy, trong một đêm nhấp rượu đã rơi hết vào màng nhĩ của Taehyung.

   Và Jungkook cứ tưởng là sau khi nghe xong những lời này thì em sẽ có chút chán ghét Shein, thế mà em chỉ đơn giản nói.

   'Thật ra em có chút ghen tị...Shein gặp được anh sớm hơn em, còn anh thì lại nhận được một tình yêu đáng quý như thế...'

   Jungkook lúc ấy chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng ôm Taehyung, lại vô thức nghĩ đến một người mà hắn biết là cũng yêu em rất nhiều.

   .

   ..

   ...

   ...

   ...

   ..

   .

   Vào một ngày đẹp trời cách hôm Jungkook kể về chuyện của mình không quá xa thì hắn có hẹn Taehyung ra ngoài ăn tối.

   Taehyung sau khi sửa soạn xong thì lại nhận được tin nhắn của đối phương, nói rằng bản thân không về kịp để đưa Taehyung đi nên phiền em đến trước đợi hắn.

   Taehyung trải qua nửa đời dính trong mưu mô đã sớm không còn là đứa trẻ chưa lớn, thế nên liền ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của Jungkook, cũng không rảnh rỗi giận dỗi hắn vì đã trễ hẹn với mình.

   Taehyung đến nhà hàng, khai danh xong liền được phục vụ dẫn đến một bàn ăn tối hai người, vị trí nằm trong góc nhỏ sáng đèn, không hẳn là khuất nhưng lại rất riêng tư.

   Cậu ba Kim gia cứ vậy ngồi đó chờ, chán quá liền lấy điện thoại ra xem, thế nhưng chưa qua bao lâu thì phía đối diện đã có người ngồi xuống. Taehyung nở nụ cười mà ngước mắt lên, định mở miệng nói tiếng chào thì đầu lưỡi lại đột nhiên đông cứng.


...

   Yoongi lúc này ở trước mặt em, biểu tình của gã không mang theo quá nhiều cảm xúc đặc biệt, ánh nhìn Taehyung lại như đang nhìn một người tình cũ, vừa tiếc nuối vừa nồng đượm mến thương.

   -Đừng vội...em chỉ cần ăn một bữa tối này với anh thôi...sau này anh không phiền em nữa.

Taehyung im lặng không nói, cứ đau đáu nhìn Yoongi như thể bản thán đã chẳng còn luyến tiếc điều gì với gã.

Yoongi hiện tại biết mình cũng đã chẳng còn chỗ trong tim Taehyung nên gã cũng không níu kéo hay ôm hi vọng nhiều. Gã cho phục vụ mang bữa tối lên, lại cùng Taehyung trò chuyện.

Yoongi nhớ mình đã nói lời xin lỗi, cũng như giải thích vì sao bản thân gã lại chọn cách buông tay, giữa đường có đôi lúc nghẹn, phải hớp rượu không ngơi.

Taehyung ngồi đối diện gã, nghe được những lời thú tội này thì chỉ có thể buông một tiếng thở dài. Em trông theo Yoongi đang chật vật trong những cảm xúc mà đáy lòng cũng chẳng thoải mái là bao.

-Anh nói muốn giữ an toàn cho em, nhưng anh lại không tin tình cảm của tụi mình có thể vượt qua những trắc trở ấy.

Yoongi gật đầu như công nhận, trên môi vừa ngọt vừa chát.

-Anh sợ mà Taehyung...anh biết em yêu Jungkook nhiều, thế mà trong chưa đầy một năm hắn rời đi chúng ta đã quen nhau. Mỗi đêm ôm em ngủ anh đều lo lắng không biết em có thực sự yêu anh không, hay là do anh đứng đó vào lúc em yếu mềm nhất nên hai ta mới đến với nhau...

Taehyung cúi đầu không nói, lại nhìn phần thức ăn còn nửa trên bàn, vị giác trong miệng không hiểu sao cũng nhạt hẳn đi. Cậu đáp lời.

-Em xin lỗi vì đã lợi dụng anh để cảm thấy khá hơn...nhưng anh biết khoảng thời gian đó em chỉ gọi tên anh mà.

Yoongi bấy giờ bật cười như công nhận, và gã nghĩ nếu khi đó mình không đẩy Taehyung ra thì có lẽ hiện tại dù Jungkook có trở về thì gã và em vẫn sẽ bên nhau, Jungkook cũng không có cách nào xen vào được. Chỉ là Yoongi sợ, gã thương Taehyung nhiều, gã tất nhiên sợ mình hại đến em...

-Mọi chuyện cũng đã rồi, thôi tụi mình đừng để ý đến nữa. Em về trước, anh đi đường cẩn thận.

Taehyung nói xong câu thì chậm rãi đứng dậy, chỉ là bước chân vừa đặt xuống thì cổ tay đã bị Yoongi giữa lại. Gã đưa mắt lưu luyến nhìn em, lại mím môi như còn lời chưa nói.

-Xin lỗi...vì đã yêu em theo cách như vậy.

Bàn tay người kia chai mà ấm, cầm lấy tay Taehyung liền như làm sống dậy tất cả những kỉ niệm của họ, về nụ cười chân thật nhưng hiếm thấy của Yoongi và mùi thuốc lá luôn thoang thoảng trên cổ áo gã.

.

..

...

...

...


..

.

Jungkook ngồi trên khung ghế sắt trước cửa nhà hàng. Hắn chờ đến hai tai ửng đỏ thì mới thấy Taehyung từ trong bước ra.

Jungkook đứng dậy đi tới, lại lấy khăn len quàng qua cổ Taehyung để giữ ấm cho em trong những đêm lạnh đầu xuân.

-Xin lỗi vì đã nói dối em.

Hắn chủ động mở lời, lại nhìn theo gương mặt tủi hờn cúi gằm của Taehyung. Chỉ là hắn chưa kịp giải thích thì đá bị đối phương đã vòng tay ôm, đem sức nặng đặt lên người Jungkook khiến gót chân phải vô thức lùi về sau.

-Anh nên thấy hối hận vì đã để Yoongi gặp em. Anh ấy vừa nói một câu khiến em cảm động lắm đó.

Taehyung vùi mặt lên vai áo của Jungkook, rầu rĩ nói với hắn.

Jungkook nghe được lời này thì có chút hốt hoảng, hai tay lại ôm chặt lấy tình yêu nhỏ, hỏi rõ ngọn nguồn về cuộc đối thoại kia.

Sau khi đã nghe hết câu chuyện đó rồi thì Jungkook không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn nắm tay Taehyung đi dạo giữ lòng thành phố, băng ngang qua những con đường có lắm người qua kẻ lại, mười ngón bấy giờ đan chặt, không lạc được nhau.

-Thế cái gì khiến em chọn tôi vậy?

Taehyung nghe hỏi thì mỉm môi, nhìn theo những ánh sáng rải rắc khắp đại lộ, vô thức siết chặt tay Jungkook.

-Vì mùi nước xả anh dùng...

.

..

...

Thuốc lá trên đầu ngón tay Yoongi dù có phong lưu thế nào cũng không bằng mùi nước xả trên quần áo Jungkook.

Yoongi dù có thương Taehyung đến mấy cũng không dũng cảm bằng Jungkook trong tình yêu.

...

..

.

—————————
Hẹn mọi người ngày mai chương cúi =3=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận